Hôm nay,  

Kể Chuyện Tình: Hương Bồ Kết...

15/09/201200:00:00(Xem: 16765)
(LTS -- Chuyện Chàng và Nàng, viết gọn: C&N- là mảnh sân chung dành cho tất cả chúng ta, quí vị độc giả, các chàng và các nàng.

Các bạn có thể kể về chuyện tình hay đời sống hôn nhân, có thể kể về những ngày thơ mộng, những kỷ niệm quí, những điều hay, vẻ đẹp đặc biệt mà bạn nhận được từ người người tình hay người phối ngẫu của mình.

Có biết bao nhiêu chuyện để kể. Mời bạn viết ngắn gọn chừng 1 trang đánh máy và gửi cho Việt Báo, hoặc eMail cho: giadinh@vietbao.com.

Minhnga75@yahoo.com

Gia Đình Chàng&Nàng chờ chuyện tình của bạn.

Sau đây là chuyện tình Hương Bồ Kết của tác giả Nguyễn Mạnh Cường.)

HƯƠNG BỒ KẾT

Hải Quỳ cố ném hòn đá ra thật xa, nhưng nó vẫn còn thua chỗ tôi đã ném cả tấc.

- Mai đi hả?

- Ờ!...

Tôi thấy trong bụng vừa buồn, mà lại vừa mắc cười. Cái cách mà tôi và Hải Quỳ ngồi đây để chia tay nhau chả mấy khác cảnh Lan tiễn Điệp đi thi. Hải Quỳ ngồi sát bên tôi, sát bên thôi, độ chỉ cách nhau đúng cái đuôi dép mà tôi kê ngồi bên dưới. Tôi vô ý quá, giá mà tôi kê chiếc dép kĩ một chút thì thể nào tôi cũng ngồi sát rạt nhỏ. Nhỏ thì ngồi bệch trên đất. Một lần như mọi lần, cứ như nhỏ yêu mảnh đất này cuồng nhiệt đến độ nhỏ chỉ thích đi chân không và ngồi bệch trên đất.

Hôm nay, Hải Quỳ không bới tóc, nhỏ buộc hai lọn tóc bằng hai sợi dây thun, mỗi bên vai là một lọn. Tóc nhỏ hổng suôn, hổng thẳng như tóc nhỏ Hà, nhỏ Hương trong lớp tôi, cũng không thoảng hương thơm hoa nhài hoa huệ, hay mùi dầu gội đầu gì hết. Tôi biết tỏng rằng nếu nghiêng đầu một chút, tôi sẽ nghe ngay cái mùi hăng hăng của bồ kết trái. Ai còn khen cái mùi dân dã ấy, chứ tôi chả hào hứng mấy. Hổng phải tôi làm cao nói phách, mà tôi chỉ nói lên cái “gu” khứu giác của mình. Mấy lần tôi tặng nhỏ chai dầu gội “xịn” hẳn hòi, nhỏ chỉ xài được vài lần rồi đâu lại vào đấy; ngồi kế bên, cố ngóng mũi lên hít, tôi chỉ thu về toàn mùi bồ kết:

- Hổng gội bằng dầu gội tui đưa hả?

- Hông! Ngứa đầu gần chết!

Những lần như vậy, tôi chỉ biết cười trừ. Nhỏ chưa bao giờ làm bạn với bất kì hãng dầu gội nào trên cái thế giới hơn sáu tỉ dân này.

- Có hàng trăm người cũng gội đầu bằng bồ kết như tui chứ bộ.

Nhỏ luôn luôn chống chế với tôi như vậy.

Nhưng bây giờ thì tôi cũng chả còn quan tâm nhiều đến cái đầu tóc của nhỏ. Tôi chỉ đang quan tâm đến chính nhỏ mà thôi. Tôi chỉ muốn biết Hải Quỳ đang nghĩ gì trong đầu, đang tính nói gì với tôi, mà nhỏ chỉ biết nhặt đá rồi ném thi với tôi ra ngoài sông cái. Chỉ ngồi ném đá hai mươi phút ròng rã, nhìn đá bay vèo vèo ra sông cái, rơi đánh chủm rồi chìm nghỉm; hai chục phút ngồi hứng gió từ sông cái vả chan chát lên mặt lên mũi. Mũi tôi đã đỏ bừng lên cả, tôi sắp hắt xì hơi...

Cái gì rồi cũng có lúc kết thúc. Khi dưới chân và xung quanh nhỏ không còn lấy một cục đá lớn đá bé nào thì nhỏ bắt đầu luýnh quýnh. Tôi ngồi liếc cái điệu bộ của nhỏ, miệng chúm chím chực cười. Tìm loay hoay một hồi, nhỏ quyết định... lấy tay cậy đất lên để chọi tiếp. Tôi can ngay:

- Thôi! Dơ thế? Nói gì đi chứ! Tui còn về nhà chuẩn bị nữa, mai phải đi sớm.

Hải Quỳ ngưng moi móc (ít ra nhỏ cũng biết mắc cỡ). Nhỏ liếc tôi, vừa lấm lét, vừa e thẹn. Tôi thấy cái thái độ này hoài nên quen, ngồi dửng dưng quay mặt ra sông cái.

- Nè! Cho cái này đó. Giữ nghe! Đi mạnh giỏi!

Nói rồi, nhỏ đứng phắt dậy, chạy bay biến vào trong. Bóng nhỏ khuất nhanh sau rẫy mía lau. Tôi ngạc nhiên quá xá. Nhỏ dúi vào tôi cái gì đó cưng cứng. Tôi giở nhẹ lòng bàn tay ra xem. Một trái bồ kết đen thui thủi.

Một tuần, bảy ngày tôi nhớ mong quê nhà và nuôi hi vọng chân chính của mình. Bảy ngày tôi giữ trái bồ kết cũ và lại nhận thêm một trái mới. Có khi, một tuần sau, tôi lại nhận được một trái nữa. Rồi nếu tôi đậu đại học (chắc rồi), tôi sẽ học bốn năm. Mỗi năm, tôi sẽ học chín tháng. Mỗi tháng có bốn tuần. Tổng thu trong bốn năm đó, à! Tôi sẽ có một trăm bốn mươi sáu trái bồ kết. Chết mất. Tôi vội lấy bút viết ra để ghi vài chữ cho Hải Quỳ:

“Hải Quỳ ơi!

Khờ quá! Tui còn về dưới đó mà. Sau khi thi xong tui sẽ về. Về cả tháng lận. Sợ gì mà cứ gửi bồ kết lên hoài vậy? Tui đâu có quên! Tui nhớ mà”.

Viết tới đây thì mực cạn. Tôi lục trong cặp ra để lấy một cây bút khác. Và trong cái hộp đựng viết, tay tôi đụng phải trái bồ kết nhỏ đưa hôm hai đứa chia tay...

Nguyễn Mạnh Cường

Tình thư trên net.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.