Cũng Độc Như Thời Mao
Vi Anh
Trong Chiến tranh Lạnh, nước Pháp là nước có bang giao và giao thương với hầu hết các chế độ CS. Gần đây chánh quyền Pháp khác với các nước trong Liên Âu còn muốn gỡ cấm vận buôn bán vũ khi cho Trung Cộng sau vụ CS dùng xe tăng, quân đội đàn áp đẫm máu sinh viên đòi tự do, dân chủ ở Thiên An Môn. Nhưng báo chí Pháp lại khác, nhứt là các nhựt báo lớn có nhiều tin phản ảnh trung thực bản chất ác của CS sau khi Đảng Nhà Nước TC mở kinh tế và vẩn khoá chặt chánh trị. Nhiều hơn báo chí Mỹ nhiều. Thí dụ như những trường họp điển hình, những hình ảnh bắt cóc, tra tấn, tù đày tiêu biếu của Đảng, Nhà Nước TC củøa thời từ Đặng Tiểu Bình, Trung Cộng đổi mới kinh tế cho dến bây giờ cũng độc như thời CS đặc sệt của Mao Trạch Đông trờ về trước.
Như hình ảnh một luật sư dân quyền trong chế độ Trung Cộng sau 14 tháng bị bắt cóc biệt vô ăm tín tăm, khi trở về thân tàn ma dại khó ai có thề nhìn ra Ông nữa vị bị tù đày, hành hạ, tra tấn tàn bạo. Báo Pháp Le Nouvel Observateur cho biết Luật sư Cao trí Thịnh này là luật sư giỏi của Trung Quốc; chính Bộâ Tư Pháp của nước này cũng công nhận như thế. Còn đối với dân chúng Trung Quốc, Ông là một «Luật sư can đảm của Trung Quốc” , là «lương tâm Trung Hoa», «luật sư bạo miệng» và là «nỗi kinh hoàng» của cán bộ đảng viên tham những. Ông từng giúp người dân khiếu kiện đảng viên cán bộ lạm quyền, đàn áp tôn giáo với khoảng 100.000 kháng nghị tập thể và đã có 12 triệu đơn khiếu nại của dân oan.
Học một sách CS, cũng như ở VN, công an TC giả dạng côn đồ trấn áp, bắt cóc Ông vào tháng 8 năm 2006. Tra tấn suốt 10 ngày, buộc Ông ký giấy nhận tội «kích động lật đổ chế độ» và khi ra cấm tiết lộ cuộc bắt bờ và điều tra. Nhưng tương kế tựu kế, ra ngoài Ls Thịnh lập tức tố cáo TC đánh đập, hành hạ Ông dã màn, đàn áp Pháp Luân Công tàn bạo như «phát xít» và yêu cầu Mỹ xét xử những người đàn áp Pháp Luân Công về «tội ác chống nhân loại». Ông bị bắt lại, tra tấn suốt 54 ngày, và đày về cho địa phương “quản lý”. Vợ con ông may mắn đào thoát được đi tỵ nạn chánh trị, Mỹ chấp nhận cho định cư.
Tiếp theo như hình ảnh nhiều nhà trí thức Tây Tạng bị trấn áp, bắt giam, sau cuộc nổi dậy hồi tháng 8 năm 2008 ở thủ đô Tây Tạng. Tuần san Le Courrier International đưa ra hai vụ tiêu biểu. Nhà văn trẻ Theurang bị bắt vì viết quyển «Huyết thư», mô tả dưa ra ánh sáng và làm bằng cớ trong thư tịch về vụ nổi dậy ở Tây Tạng năm 2008. Tác giả bị bắt ngày 26 tháng 7 năm 2009, rồi thả và bắt lại vào tháng 4 năm 2010. Từ đó đến nay, anh biệt vô âm tín .
Trường hợp thứ hai là nhà văn nổi tiếng Tragya, bị bắt về tội «kích động lykhai», chỉ vì đã cho xuất bản tác phẩm «Thiên Địa Giới », trong đó ông viết : «Tôi quyết tâm theo đuổi con đường mình đã chọn, thậm chí có phải rơi đầu đi chăng nữa».
Báo Le Courrier International cho biết, “ở Tây Tạng, chỉ cần hô khẩu hiệu ủng hộ Tây Tạng tự do hay ủng hộ Đức Đạt Lai Lạt Ma, thì người ta có thể bị tống giam. Thậm chí chỉ cần giữ hình Đức Đạt Lai Lạt Ma hay chỉ cần dán áp phích có liên quan đến vấn đề tự trị Tây Tạng, là lập tức bị cầm tù.”
Những kiểu diệt người yêu nước, thương dân dám nói lên tiếng nói ngược lại đảng Nhà Nước CS thờøi TC dồi mới kinh tế cũng như thời Mao trạch Đông. Nhựt báo Pháp Le Monde có một bài nói Liên hoan Venise năm nay có chiếu phim tài liệu «Giáp Biên Câu» của đạo diễn Vương Bính, được trình chiếu vào ngày 6 tháng 9. Theo báo này đó là "Một phim truyện Trung Quốc lên án nhà tù lao cải dưới thời Mao Trạch Đông”. Mao Trạch Đông nhữ những người yêu nước “trăm hoa đua nở” để diệt bằng cuộc thành trừng mà Ông gọi là chống bọn “hữu khuynh”. Những người tù của trại tù cải tạo tập trung «Giáp Biên Câu» là nạn nhân của Mao trạch Đông. Rất nhiều những người yêu nước dủ thành phần xã hội, trí thức, đảng viên, nhà giáo, bác sỹ … bị bắt, bị chụp mũ hữu khuynh và đày đi lao động cưỡng bức. Từ 1957 đến năm 1961, có ít nhứt hơn 400.000 người bị.
«Giáp Biên Câu» là trại tù cải tạo tập trung tọa lạc ở sa mạc Nội Mông, giáp với Mông Cổ. Trại này có 3000 người tù cải tạo nhưng chết tại chỗ 2.500 người vì kiệt sức và đói khát, theo Le Monde, làm người ta liên tưởng đến các trại tập trung của Đức Quốc Xã. Phim dược dựng theo cuốn «Khúc hát người tử nạn trong những khu tử thần dưới thời Mao Trạch Đông», của nhà văn Dương Hiển Huệ, xuất bản vào năm 2003. Có những cảnh mà người sống ngoài gọng kềm CS khó có thể tưởng tượng ra. “Tù nhân bị tra tấn, những xác chết mất tay chân, cảnh ăn phân, các đụn cát bị biến thành hố chôn người chết...”…
Đạo diễn Vương Bính làm cuốn phim này một cách lén lút trong 6 năm. Về bộ phim «Giáp Biên Câu, ông nghĩ ít nhất cũng phải 30 năm nữa thì bộ phim này mới được cho phép chiếu trên đất nước Trung Quốc.
Dưới mắt các nhà quan sát Tây Phương, TC mở kinh tế, khoá chánh trị, nhưng người dân TQ coi vậy mà đỡ khổ hơn ở VN. Chủ tịch và Thủ Tướng TC có đưa ra chánh sách nông thôn mới mong giảm bớt bất bình đẳng giữa nông thôn và thành thị, dám mạnh tay trị cán bộ đảng viên tới hàng chủ tịch tỉnh hay bộ trưởng. Không như ở VN số đảng viên, cán bộ và những người ăn theo chỉ có 0,4% dân số mà chiếm 70% tải sản quốc gia, trong khi 99.6% dân số chỉ còn 30% tài sản quốc gia mà thôi.
Về khoá chặt chánh trị, TC và Việt Cộng đều làm. Nhưng VC có phần hơn, bạo hơn trong việc bắt bớ, giam cầm, trấn áp bằng du đảng, hình sư hoá thủ tục nếu so sánh tỷ lệ những vụ này với tổng dân số do hai chế độ CS này kiểm soát./. ( Vi Anh)