Hôm nay,  

Anh Hùng Đông A : Gươm Thiêng Hàm Tử

01/08/200900:00:00(Xem: 4637)

HỒI THỨ NĂM MƯƠI BA<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

 

<"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Anh hùng Lĩnh Nam

(tiep theo 2)

 

 

Dã Tượng phất tay:

 

– Thưa chú, từ Bạc dịch trường về đây không quá hai dặm, đường lại thẳng, không thể có việc Thanh Nga đi lạc. Vậy thì phải xét xem Thanh Nga có nhớ nhà trốn về không"

 

Hồng Nga xua tay:

 

– Từ hôm rời Thăng long đến giờ, Thanh Nga vô cùng hồ hởi vì đang từ một cô gái ca hát, bỗng được lên đường làm việc quốc gia trọng đại, được hưởng danh dự của một Vệ úy. Nó nói với em rằng, biết đâu nó không thành anh hùng như công chúa Gia Hưng Trần Quốc thời vua Trưng. Hoặc như công chúa Kim Thành, Trường Ninh thời Lý.

 

Nàng mỉm cười:

 

– Vả anh là người trúng cách tuyển phu của nó, thì dù dao kề cổ nó cũng không rời sứ đoàn đâu. Thế thì không thể có việc nó trốn rồi.

 

Dã Tượng tính toán:

 

– Thanh Nga có thẻ bài chứng nhận theo sứ đoàn thì quan quân Mông cổ, Đại lý muốn bắt nó thì nó phải phạm tội nặng như cướp của giết người. Tuy nhiên họ khi bắt rồi họ phải báo cho ta ngay. Vậy thì có thể nó bị bắt cóc. Vậy ai bắt nó" Bắt nó để làm gì"

Vũ Uy vương phân tích:

 

– Nếu Thanh Nga bị bắt cóc thì phải do một thế lực lớn chủ trương. Thế lực này muốn dùng Thanh Nga để mặc cả với chúng ta điều gì đây. Như vậy thì Thanh Nga không gặp hung hiểm đâu. Kẻ bắt cóc sẽ tự tìm đến ta.

 

Vương phi dùng lăng không truyền ngữ rót vào tai vương, Tạ Quốc Ninh, với Dã Tượng:

 

– Tôi nói gì mặc tôi. Xin lờ đi như không biết.

 

Rồi phi lên tiếng:

 

– Thôi bây giờ La Ancho Ngao binh, Ưng binh canh phòng doanh trại thực cẩn thận. Ta đi ngủ, ngày mai ắt bọn bắt cóc sẽ tìm đến.

 

Cuộc họp giải tán.

 

Phi vẫy Tạ Quốc Ninh, với Dã Tượng về lều mình. Dã Tượng mỉm cười:

 

– Thím định dùng bốn cô bé Đônghoa còn lại để làm mồi nhử bọn bắt Thanh Nga phải không"

 

– Đúng vậy.

 

– Thế thì ngày mai cháu sẽ sai bọn nó ra ngoài, đứa thì mua trái cây, đứa thì mua bánh kẹo ... Trong khi đó cháu thả Ưng binh bay theo quan sát. Chỉ cần một đứa bị bắt cóc, Ưng binh sẽ theo dõi, rồi dẫn đường cho ta đến chỗ giam Thanh Nga.

 

Hôm sau, Dã Tượng, sai thả 10 Thần ưng bay lên trời tuần phòng, truy tìm tung tích Thanh Nga, rồi đến lều Đông hoa giữa lúc bốn cô đang tập hát. Thấy ông anh khồng lồ, nhưng dễ tính đến, bốn cô cùng ngừng hát. Thúy Nga hỏi:

 

– Này ông anh voi đồng quê! Có tin tức của Thanh Nga chưa"

 

– Chưa!

 

– Coi chừng bọn Mông cổ bắt Thanh Nga làm thịt, nướng chả ăn mất rồi cũng nên. Anh tha hồ khóc: Em ơi! Em ở đâu" Em nỡ bỏ anh, anh tìm đâu ra người đẹp như em"

 

Dã Tượng cười:

 

– Thanh Nga xinh đẹp như vậy, nếu Mông cổ bắt thì chúng sẽ đem nàng về Hoa lâm dâng cho Mông Ca. Nhất định Mông Ca sẽ phong làm hoàng hậu. Trường hợp này thì anh muốn khóc cũng không được.

 

Thúy Nga gật gật đầu:

 

– Nếu đúng như thế thì ta khỏi cần làm gì hết. Thanh Nga sẽ xui Mông Ca bỏ đánh Đại Việt, dồn quân đánh Tống. Nguyên Phong hoàng đế sẽ phong cho bố mẹ Thanh Nga tước hầu, tước bá không chừng. Nhưng anh bị mất cô vợ xinh đẹp, tối tối anh sẽ ôm mặt khóc.

 

Nàng cất tiếng hát theo điệu hát Xẩm:

 

Em ơi chua ngọt đã từng,

Non xanh, đất đỏ xin đừng quên nhau.

 

Dù là anh hùng từng xông vào đội quân Lôi kỵ của Mông cổ như chỗ không người, nhưng trước câu nói đùa của Thúy Nga , Dã Tượng cũng ngượng ngùng. Dã Tượng làm nghiêm:

 

– Thôi không đùa nữa! Thúy Ngần ra Bạc dịch trường mua cho anh mấy quả chanh. Trưa nay đầu bếp cho chúng mình ăn nhộng rang, mà quên mua chanh. Nhộng có độc tố, ăn nhộng mà không có chanh thì đau bụng.

 

Thúy Nga rùng mình:

 

– Em không đi đâu! Lỡ em đi rồi bị bắt cóc như Thanh Nga thì sao" Rồi Mông cổ cắt thịt em nướng chả thì sao"

 

Từ hôm lên đường Dã Tượng thấy Thúy Nga là cô gái yêu đời, lúc nào cũng đùa. Chàng trêu ngược lại:

 

– Thì anh đến trại Mông cổ nói với chúng: này thịt Thúy Nga  vừa thơm vừa bổ, cho tôi xin vài miếng về nấu canh.

 

– Ừ anh cứ ăn thịt em đi. Ở trong bụng anh, em sẽ cấu, cắn, đạp cho đứt ruột ra cho mà coi.

 

Tuy miệng nói vậy, nhưng Thúy Nga cũng đứng dậy ngửa tay hỏi:

 

– Anh cho em tiền chứ" Tiền mua chanh thêm tiền ăn quà.

 

Dã Tượng trao tiền cho Thúy Nga, lại đưa cho một ống tre, rồi dặn:

 

– Em mang pháo thăng thiên theo. Lỡ có sự thì báo cho anh biết. Con gái Trưng vương gì mà Thanh Nga mới mất tích, không rõ sự tình ra sao mà đã sợ.

 

Nghe Dã Tượng nhắc đến chữ con gái Trưng vương, Thúy Nga  cảm thấy mình có một sức mạnh trong tâm bừng bừng dâng lên. Nàng mỉm cười rồi ra khỏi trại. La Ansai một Thần ưng bay theo Thúy Nga  phòng vệ.

 

Nhưng trái với dự đoán, hơn khắc sau Thúy Nga trở về. Vô sự. Dã Tượng định trình với vương phi, thì một căp chim ưng từ phương Bắc bay về, cả hai kêu lên hai tiếng. Đó là ký hiệu báo có thư. La Angọi cặp chim ưng xuống, trong ống đựng thư cả hai con không có thư mà chỉ thấy cái trâm bằng vàng. Chàng lấy trâm trao cho Dã Tượng:

 

– Anh coi không có thư mà chỉ có vật này.

 

Dã Tượng tần ngần nhìn cái trâm rồi hỏi bốn cô em:

 

– Các em xem, liệu cái trâm này có phải của Thanh Nga không"

 

Hồng Nga reo:

 

– Đúng rồi. Cây trâm này của Thanh Nga đây.

 

– Như vậy thì chim ưng đã tìm ra Thanh Nga. Thanh Nga gọi nó xuống, gửi trâm về báo cho ta.

 

– Được rồi, các em về lều, để ta trình với chú thím.

 

Chàng cầm cây trâm đến lều Vũ Uy vương. Vương phi tiếp cây trâm, mỉm cười:

 

– Thím tưởng con bé Thanh Nga chỉ đẹp thôi, không ngờ nó thông minh quá, biết gửi trâm về báo cho bọn ta. Bây giờ chờ trời tối, ta theo chim ưng dẫn đường đi tìm nơi giam giữ Thanh Nga.

 

Trời chập choạng tối, vương hạ lệnh cho Dã Tượng:

 

– Con ở nhà giữ trại, để chú thím với thầy Quốc Ninh, đi cứu Thanh Nga. Ngoài cặp ưng dẫn đường, con cho một đôi Thần ngao theo chú thím.

 

Hôm đó là ngày 16, trăng sáng vằng vặc, bốn người nai nịt, lưng dắt bảo kiếm theo cặp ưng dẫn đường, lại xua hai con Thần ngao đi trước. Thần ưng dẫn đường băng qua khu đồng hoang về hướng Bắc. Khoảng năm dặm thì tới con sông nhỏ. Vương tần ngần không biết con sông nông sâu ra sao. Vương phi chỉ vào bụi chuối:

 

– Ta dùng thân chuối vượt sông được rồi.

 

Phi vung kiếm lên, hai cây chuối đổ xuống. Vương cắt mấy cành cây, kết bốn khúc chuối thành cái bè con, đẩy bè ra giữa sông. Phi ôm một con Thần ngao, tung mình đáp xuống bè, rồi vọt mình lên, phi đã sang bên kia sông. Vương cũng ôm một Thần ngao rồi làm theo phi. Khinh công Quốc Ninh, không cao, hai người vọt mình xuống bè, cái bè nghiêng ngửa, suýt nữa cả hai ngã. Cố gắng giữ thăng bằng, hai người vọt mình một lần thứ nhì mới lên được bờ.

 

Thần ưng dẫn đường tới một trang trại khá lớn, tuy nhiên hàng rào không mấy cao. Hai Thần ngao theo một lỗ nhỏ chui vào trong. Lát sau cả hai chui ra vẫy đuôi, đó là ký hiệu bên trong không có ai. Bốn người tung mình vượt rào, vừa đáp xuống, một cảnh tượng làm cả bốn choáng váng: thì ra đó là một khu đóng quân của Mông cổ với hàng trăm chiến mã cột thành mười hàng. Quốc Ninh quan sát một lượt rồi nói nhỏ:

 

– Đây không phải là nơi đóng binh, mà là một trang trại của phú gia, Mông cổ cướp làm nơi ở cho một quan chức lớn. Khu nhà lớn kia kiến trúc theo lối Đại lý: ba gian theo hình tam giác. Các gian có hàng hiên thông với nhau. Viên quan này được một bách phu (đơn vị Mông cổ gồm 100 quân) hộ tống. Ta cần khống chế tên binh canh gác.

 

Vương phi huýt sáo, hai Thần ngao vẫy đuôi dẫn đường. Không xa, tới cổng; một tên lính Mông cổ lưng đeo cung, sườn đeo hai ống đựng tên, tay cầm đao đang đi đi, lại lại. Vương xẹt tới như tên bắn, tên lính vừa thấy có bóng người, y định quát hỏi, thì đã bị điểm huyệt Á môn, giữa lúc y há miệng. Miệng y cứng đơ không mở ra được. Vương lại điểm huyệt Đại trùy. Đại trùy là huyệt tổng hội các kinh dương trên cơ thể, người y tê liệt hoàn toàn. Thấy góc vườn có ngôi nhà nhỏ, dường như là nơi chứa củi hay dụng cụ làm vườn. Vương nhắc bổng tên lính đem vào đó. Vương phi rút kiếm kề vào cổ y. Tạ Quốc Ninh nói tiếng Mông cổ:

 

– Mi biết điều thì không được lên tiếng, ta sẽ giải huyệt cho, bằng không thanh kiếm này sẽ cắt đầu mi.

 

Vương giải huyệt Á môn cho y. Tạ Quốc Ninh hỏi:

 

– Mi thuộc binh đoàn nào" Tên là gì"

 

– Tôi tên là A Qua thuộc đội Thị vệ của Đại hãn, tôi theo hộ tống A Lan Đáp Nhi, Lưu Thái Bình và Ngột A Đa. Ngột A Đa còn có tên là Thoát Nhân.

 

– A Lan Đáp Nhi lĩnh chức gì"

 

– Là Tả Thừa tướng hành Trung thư tỉnh.

 

– Còn Lưu Thái Bình, Ngột A Đa"

 

– Đều là Tham tri chính sự. Nhưng Lưu Thái Bình không có mặt trong trại này.

 

– Hai người này tới đây với mục đích gì"

 

– Điều tra tội trạng của Thân vương Hốt Tất Liệt.

 

– Tại sao Hốt Tất Liệt là em của Đại hãn Mông Ca, được Mông Ca trao cho thống lĩnh đại quân đánh Tống, mà lại bị điều tra"

 

– Tôi không biết.

 

– Mi có biết ai trong đoàn đã bắt một cô gái ở chợ hôm qua không"

 

– Tôi không thấy, không biết.

 

Vương điểm huyệt Á môn A Qua khiến y không kêu cứu được, lại điểm huyệt Nhĩ môn cho y không nghe được. Vũ Uy vương chỉ vào ngôi nhà lớn có ánh đèn chiếu ra:

 

– Người bắt Thanh Ngoan ắt phải là một đại cao thủ võ lâm. Bây giờ chúng ta đột nhập vào đó, khống chế mấy tên đầu sỏ thì biết chúng giam Thanh Ngoan ở đâu. Tạ hầu thám thính gian phải, em thám thính gian trái, anh thám thính gian sau sau.

 

Vương xách A Qua trở lại, để y dựa vào cánh cổng, người ngoài nhìn tưởng y đứng canh. Bốn người tung mình tới khu nhà chính. Vương phi, tới gian trái, bên trong ánh sáng chiếu ra, có tiếng người nói, rõ ràng là tiếng Việt. Chàng dùng tay chấm nước bọt, sẽ chọc thủng giấy dán ở cửa sổ, ghé mắt nhìn vào. Cảnh tượng làm hai người kinh ngạc: bên trong có ba người đàn ông, một người đàn bà ngồi trước bàn tiệc. Người đàn bà ngồi quay lưng lại. Trong ba người đàn ông thì một người trang phục theo đại quan Mông cổ, một người trang phục như quý phái Tống, và một người trang phục như nông dân Việt.

 

Người trang phục như nông dân Việt còn rất trẻ, ngồi đối diện với người đàn bà. Thân thể y hùng vĩ, nhưng da mặt sạm đen đang dùng tiếng Việt nói với quý nhân Tống, rồi y lại dùng tiếng Mông cổ nói truyện với đại quan. Vương phi tuy có học tiếng Mông cổ, nhưng cứ mười tiếng, phi chỉ hiểu được ba tiếng.

 

Người trang phục nông dân nói với quý nhân Tống:

 

– Nếu đúng như thế, thì Đại hãn sẽ phong cho Thái tử làm An Nam Quốc Vương. Ông sẽ được phong làm Tể tướng.

 

– Nhưng Ngột Lương Hợp Thai mới bị bại, biết bao giờ binh Thiên triều lại nhập Việt"

 

– Ngột Lương Hợp Thai là chân tay của Hốt Tất Liệt. Mà Hốt Tất Liệt sắp bị thu binh quyền rồi. Ông không nên theo chúng nữa.

 

– Vâng! Tiểu nhân hiểu.

 

– Vừa rồi Thái tử có gửi gần năm nghìn người trợ chiến với Ngột Lương Hợp Thai. Khi vào Thăng long, trong khi đại binh Mông cổ phải chiến đấu, thì quân của Thái tử chuyên lo bắt gái đẹp. Nghe nói quân của Thái tử bắt được bẩy cô gái sắc nước hương trời. Nay Thái tử giữ họ ở đâu"

 

– Bẩy người đó do Ngột Lương Hợp Thai bắt, rồi gửi Thái từ đem về Văn sơn trước. Vì vậy khi Mông cổ bị bại, bẩy người đó không bị Đại Việt bắt lại. Hôm qua người của Ngột Lương Hợp Thai đã đem bẩy cô gái đi, nghe nói đưa về Côn minh. Ngột Lương Hợp Thai định dùng bẩy cô gái ấy dâng cho Hốt Tất Liệt để xin tha tội bại binh.

 

Qua câu truyện, phi hiểu lờ mờ rằng:

 

Quý nhân trang phục Tống có gốc Việt. Y là bộ hạ của một người nào đó tự xưng Thái tử. Cái người đó từng mang năm nghìn quân trợ giúp Mông cổ. Y cầu xin Mông cổ phong cho chức An Nam Quốc Vương. Vừa rồi quân Mông cổ vào Thăng long, mải chiến đấu thì đám quân này lo đi bắt gái. Chính Ngột Lương Hợp Thai cũng bắt 7 cô gái đẹp, giữ ở Văn sơn. Hiện Ngột Lương Hợp Thai đang đem 7 cô gái về Côn minh, cống cho Hốt Tất Liệt mong được tha tội bại binh ở Đại Việt.

 

Phi chợt nhớ lại chỉ dụ của phụ hoàng: Tống đã chứa chấp bọn vong mạng, bọn trộm cướp bị triều đình truy lùng. Họ cấp đất cho chúng. Chúng lập thành châu động rồi xưng là hậu duệ của vua Lý. Trong tất cả bọn này thì bọn con cháu Thân Lợi mạo xưng con vua Lý Nhân Tông mạnh nhất. Hiện chúng cát cứ Văn sơn, Khâu Bắc. Hiện tên Lý Long Vân đang là lãnh chúa hai châu này. Đây chắc là tên Tể tướng của Long Vân đây.

 

Phi biết bẩy cô gái này là Tô lịch thất tiên, mà Hoàng Hoa là vợ của Tạ Quốc Ninh. Suốt hơn năm qua, cả bẩy ông chồng ra công tìm kiếm, bây giờ đã thấy tông tích: Tô lịch thất tiên vẫn còn sống, do Ngột Lương Hợp Thai giam giữ.

 

Người nông dân Việt ngừng lại nói với người đàn bà bằng tiếng Việt:

 

– Cô bé ơi! Liệu Vũ Uy vương nhận được trâm của cô, vương có đi cứu cô không"

 

– Nhất định vương sẽ đi tìm em. Vương là anh của em mà, vương yêu thương năm đứa em lắm. Không chừng giờ này vương đến rồi cũng nên.

 

Tiếng người đàn bà nói làm phi rúng động tâm tư, thì ra người đàn bà đó là Thanh Nga. Phi tự hỏi: rõ ràng Thanh Nga bị bắt cóc, mà sao lại được ngồi dự tiệc với bọn quý phái Mông cổ" Tại sao cái người trang phục như nông dân Việt lại ngồi ngang với tên quan Mông cổ"

 

Người trang phục Việt lại nói:

 

– Trong khi chờ vương đến, em hát cho anh nghe một bài nữa đi.

 

– Không! Ban nãy nể anh lắm em đã hát một bài cho anh nghe. Đợi bao giờ vương đến, em xin phép vương rồi em sẽ hát nữa. Em sẽ rủ cả năm đứa cùng hát, bấy giờ anh muốn nghe bao nhiêu bài cũng được; chứ hát bây giờ mà không có nhạc đệm thì sao lột được tinh hoa của nhạc Việt.

 

– Thôi! Em tên Ngathì ngoan một tý đi. Hát cho anh nghe đi.

 

Thanh Nga dỗi:

 

– Anh bắt em đến đây thế này là không tử tế rồi, em không hát nữa.

 

– Thôi mà! Anh mời em đến đây là vì quốc sự, chứ đúng ra anh phải đến cửa nhà em chắp tay: tôi là gã con trai thô lỗ, nhưng yêu thương em, tôi đến để cầu hôn.

 

– Em cũng không hát. Nói cho mà biết, em từng đi hát chầu văn cô Bơ, cô Đệ Tứ Khâm sai về đồng. Em là con cháu Trưng vương. Em cứng đầu lắm. Muốn gì thì chiều em, chứ bắt buộc thì không được đâu. Con gái Việt chứ không phải con gái Mông cổ hay Tống đâu.

 

– Cô Bơ là ai vậy" Cô Đệ Tứ Khâm sai là ai" Liệu cô có đẹp bằng em không"

 

– Đẹp gấp vạn lần. Cô Bơ là tiếng nói trại của tiếng cô Ba. Côlà một nữ đại công thần thời vua Trưng, đệ tử thứ ba của anh hùng Đào Thế Kiệt. Khuê danh Hoàng Thiều Hoa. Còn cô Đệ Tứ Khâm sai khuê danh Phùng Vĩnh Hoa, cô lĩnh chức Tư đồ triều Lĩnh Nam. Cô là một bác học thời bấy giờ. Cô từng trấn Tượng quận, đánh nhau với quân Hán những trận kinh thiên động địa.

 

– Nếu em không hát cho anh nghe, thì anh sẽ đem em về Mông cổ, rồi bắt em làm vợ. Bao giờ chúng mình có 10 con anh mới cho em về thăm nhà.

 

– Như vậy anh là đạo tặc rồi. Em thà tự tử chết chứ không làm vợ đạo tặc đâu! Nói cho anh biết. Hồi còn ở trong nước, em treo bảng tuyển phu. Một anh hùng Đại Việt đã trúng cách. Như vậy em là gái có chồng.

 

– Em đẹp thế này, thì dù làm đạo tặc mà được em anh cũng cứ làm. Em có chồng thì kệ có chồng. Em đang ở cạnh anh, anh không chịu để em vuột mất đâu.

 

Có tiếng nói thanh thoát:

 

– Không nên! Không thể làm như vậy!

 

Vương phi Ý Ninh đã đánh tung cánh cửa, đứng giữa nhà. Thanh Nga thấy vương phi thì chạy lại núp sau:

 

– Chị ơi! Anh này bắt cóc em đấy! Nhưng anh ấy tử tế với em. Chị đừng chặt đầu anh ấy.

 

Vũ Uy vương với Tạ Quốc Ninh cũng đã tới.

 

– Tạ Quốc Ninh, tước Vũ sơn hầu nước Đại Việt xin tham kiến Tả Thừa tướng hành Thượng thư tỉnh và Tham tri chính sự Mông cổ.

 

Tạ Quốc Ninh nói bằng tiếng Mông cổ, hầu chỉ vào Vũ Uy vương:

 

– Vị này là trưởng tử của Đại Việt hoàng đế, tước Vũ Uy vương. Chúng tôi đang trên đường đi sứ Mông cổ. Vị này là Vũ Uy vương phi.

 

Ông chỉ vào người y phục Việt nói với Vũ Uy vương phi:

 

– Vị này là Ngột A Đa, lĩnh Tham tri chính sự .

 

Lại chỉ vào quý nhân Mông cổ:

 

– Vị này là A Lan Đáp Nhi, Tả Thừa tướng hành Thượng thư tỉnh Mông cổ.

 

A Lan Đáp Nhi, cùng Ngột A Đa chắp tay hành lễ:

 

– Vì sợ tai mắt của Hốt Tất Liệt, chúng tôi bầy kế mời cô nương Thanh Ngađến đây, với hy vọng được bái kiến vương gia. Quả nhiên vương gia giá lâm thực. Xin mời quý vị an tọa.

 

Người đàn ông trang phục quý phái Tống đứng lên cáo lui.

 

Ba người thản nhiên ngồi xuống. A Lan Đáp Nhi chỉ Ngột A Đa:

 

– Thì ra các bậc tài trí trong thiên hạ thường hiểu nhau. Chúng tôi từ Hoa lâm tới đây do chiếu mệnh của Đại hãn. Mọi việc tốt đẹp, duy một điều cực khó là chúng tôi muốn liên lạc với triều đình Đại Việt thì không được, bởi muốn tới Thăng long thì phía trước có quân của Ngột Lương Hợp Thai. Hôm trước nghe có sứ đoàn Đại Việt sang, nghĩa đệ Ngột A Đa nói rằng triều đình Đại Việt toàn những người tài trí nhất thiên hạ, thì người đi sứ không thể ngu đần được. Ta cứ bắt cóc một người của sứ đoàn, giữ vài ngày rồi thả về, kèm theo một mật thư, hẹn gặp nhau. Không ngờ vừa bị bắt, chúng tôi nói rõ ý định với cô nương Thanh Ngoan.Cô có con mắt tinh đời, nên hiểu chúng tôi không có dối trá. Cô gọi chim ưng xuống rồi gửi trâm về làm tin. Quả nhiên vương gia tới.

 

Vương phi hỏi:

 

– Đa tạ Thừa tướng quá khen. Không biết Thừa tướng muốn gặp chúng tôi có việc gì"

 

– Đó là điều cực quan trọng giữa Mông cổ với Đại Việt. Nhưng liệu vương gia có toàn quyền thương thảo với chúng tôi không"

 

Tạ Quốc Ninh xác nhận:

 

– Vương gia đây là trưởng tử của Nguyên Phong hoàng đế. Trước khi đi sứ hoàng thượng ban cho vương gia thay người, được toàn quyền quyết định trong việc bang giao Mông Việt.

 

Trong khi Quốc Ninh nói, Vũ Uy vương chợt nhớ một truyện: khi vương vừa sang sông Hồng, thì Tây Viễn vương Trần Tử An phi ngựa theo dặn rằng: vương có người con tên Ngột A Đa, hiện lĩnh Tham tri chính sự triều Mông cổ. Khi sang tới nơi phải bí mật liện lạc với người này, để được giúp đỡ. Vương lại trao cho con dao làm tin. Bây giờ Ngột A Đa đang có mặt tại đây, vương phải làm cách nào cho y hiểu rằng vương là người có thể tin cậy.

 

Vương nói với A Đa:

 

– Thưa ngài Tham tri, tôi không biết nói tiếng Mông. Vậy ngài Thừa tướng có hiểu tiếng Việt không"

 

– Không. Có lẽ khi vương gia nói phải nhờ Tạ hầu dịch.

 

Vương nói với A Lan Đáp Nhi:

 

– Thưa ngài, phụ hoàng sai chúng tôi đi sứ với ba nhiệm vụ. Một là cử tôi sang Hoa lâm làm con tin, vì tôi là con trai trưởng của người.

 

– Hoàng đế Nguyên Phong thực là người thức thời. Còn nhiệm vụ thứ nhì"

 

– Thứ nhì la sai chúng tôi sang để giúp Mông cổ như các vị tiền bối Lý Long Phi, Trần Thủ Huy, Lý Đoan Nghi, Trần Thủ Độ, Trần Tử An.

 

Nói đến đây vương dùng chân trái, sẽ khều chân phải Ngột A Đa. A Đa dùng chân phải khều lại chân trái vương. Thế là hai người nhận được tín hiệu của nhau.

 

A Lan Đáp Nhi reo lên:

 

– Tuyệt vời. Tôi nghe nói võ công cao như Ngột Lương Hợp Thai, A Truật, Hoài Đô đều bại dưới tay vương gia và vương phi. Vương gia lại là người mưu trí trùm hoàn vũ, như vậy chúa tôi ắt sẽ phong vương gia làm đại tướng đánh Tống. Thế còn nhiệm vụ thứ ba"

 

– Trong cuộc chiến vừa qua, Đại Việt bắt được hơn vạn tù binh vừa Mông cổ, vừa Đại lý. Chúng tôi đem lên trao đổi lấy người nhà những người thuộc võ lâm Trungnguyên hàng Đại Việt.

 

A Lan Đáp Nhi lắc đầu:

 

– Nhiệâm vụ thứ ba của vương gia không liên quan gì đến chúng tôi.

 

Y quay lại hỏi Ngột A Đa :

 

– Hiền đệ ! Chúng ta bắt đầu được không "

 

A Đa dùng chân móc chân Vũ Uy vương :

 

– Bây giờ trời về khuya rồi, vương gia phải đi về bằng không sứ đoàn tưởng vương gia gặp sự cố, lại tìm bọn Đại lý hay người của Ngột Lương Hợp Thai thì vỡ lở hết. Trưa mai, chúng ta hẹn vương gia tại đây để tiếp tục nghị sự.

 

Vương phi chỉ Thanh Nga:

 

– Không biết tôi có thể mang Thanh Nga đi không"

 

A Lan Đáp Nhi mỉm cười:

 

– Vương phi mang Thanh Nga về, đối với tôi thì không có gì phiền hà cả. Chỉ duy Ngột A Đa thì hơi buồn mà thôi.

 

A Lan Đáp Nhi đứng lên tiễn khách. Chợt nhớ đến ba bảo bối của Tây Viễn vương, ra tới sân Thanh Nga nhìn Ngột A Đa, nàng mỉm cười:

 

– Hôm nay tạm biệt. Mông cổ, Đại Việt đường xa diệu vợi biết ngày nào gặp nhau" Vậy em tặng anh một chút gì để tưởng, để nhớ.

 

Nàng tháo chiếc khăn lụa trên cổ, lấy son tô môi, rồi in hai môi lên chiếc khăn:

 

– Chiếc khăn này mang dấu hai môi em...

 

Nàng cất tiếng hát:

 

Của riêng một chút làm tin,

Trăm năm em đợi, chữ tình anh mang.

Xa nhau thương nhớ đoạn trường,

Nước non vạn dặm, đò ngang em chờ.

Em chờ, ngày nhớ đêm mơ...

 

Khi ra tới cổng, vương phi sẽ vỗ vai A Qua, huyệt được giải, y ngỡ ngàng nhìn mọi người.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.