(Thưa quí độc giả, trong diễn đàn Gia Long có một nhóm thân hửu, gọi là nhóm nhà Chuột. Mỗi người có một biệt hiệu riêng. Con trai là Tí, I ngắn, con gái là Tý, I dài. Đây là chuyện giữa hai con chuột của nhà Tý.)
Buổi sáng thứ bảy trời Cali nắng tươi hồng, tươi và hồng như đôi môi người tình trong mộng, Lê Hải (Tí Nhau) và Ngọc Anh (Tý Mơ) ngồi đối diện ở một cái bàn lộ thiên của quán, đối diện công viên, nhâm nhi ly cà phê, nhắc chuyện ngày xanh.
Tí Nhau vì lẽ gì mà hông chịu nhìn cô Mơ, lại nhìn phất phơ ngoài trời. Bổng thấy cặp chuồn chuồn bay nhấp nhổm như trực thăng mà Tý Xưng đang lửng thửng trong công viên, vừa mới thả, Tý Nhau nhả cặp kiếng mát ra (nhà Chuột đã đặt là cặp kiếng điệp viên), đôi mắt sáng rở, liếng thoắng nói:
- Nhìn cặp chuồn chuồn Tí Nhau lại nhớ tới một chuyện nhỏ thời còn bé. Vâng, hồi đó còn bé lắm mới 6 hoặc 7 tuổi thì phải. Hà Nội bỏ ngỏ, nguời dân tản cư về thôn quê để tránh bom Nhật và Mỹ. Tí Nhau theo bố mẹ về Yên Bái cũng gọi là mạn nguợc vì tuốt tận phía bắc, đâu như cũng gần biên giới Tàu chừng trăm cây số.
Một anh chàng cũng chạy loạn , nhưng lớn hơn gần chục tuổi hỏi Tí Nhau: “Nhóc con, mày có muốn biết bơi không " Nếu muốn mày bắt con chuồn chuồn thật to, rồi đợi khi ông bố mày đang ngủ, cho nó cắn rốn ông ấy là tự nhiên mày biết bơi liền.”
Thế là một hôm thấy một tên nhà quê bắt đuợc con chuồn chuồn Ngô (loại này lớn nhất xứ Bắc Kỳ), Tí Nhau gạ đổi lấy viên bi, hí hửng đợi buổi trưa ông bố đang ngáy khò khò, trên chõng tre ngoài vuờn. Tí Nhau dí hai cái răng to tổ chảng của con chuồn chuồn vào rún ông bố. Đang phê, đau qúa ông nhảy nhổm, ruợt Tí Nhau uýnh, dĩ nhiên là Tí tôi vừa khóc vừa chạy .
Buổi chiều, tí Nhau ra câù ao nhảy đùng xuống nuớc, uống biết bao nhiêu là nuớc mà vẫn chìm, may bên cạnh có ông chú họ nhảy xuống vớt lên.
Ông bố nghe chuyện thằng con nhẩy ao, tuởng thằng con hiếu thảo hối hận quá đi tự tử nên thương lắm cứ bảo con đừng dại dột, chiện nhỏ có gì đâu mà nghĩ quẩn.
Tý Mơ điệu hạnh cầm tách lên nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi:
-Rùi sau đó nhóc con có rượt ông bạn dzàng lớn hơn chục tuổi để đòi cái nợ chuồn chuồn hông"
Tí Nhau cười hừ hừ, ực thêm một miếng cà phê, hiền lành trả lời:
-Không đâu, tránh voi chẳng xấu mặt nào, lại nữa một sự nhịn bằng chín sự lành, gây sự với thằng lớn con hơn mình thì chả dại. Hôm sau nó lại bảo: "Sau đó chú mày phải cho nó cắn cả rún mình nữa chứ lị, thảo nào mà chả tí nữa chết chìm". Thế là lại tìm chuồn chuồn cho cắn rún chính mình. Tí nhau thề với các Tí là đau chết tía, đau chảy nuớc mắt, đau thê luơng, đau ngậm ngùi giọt lệ mà ngậm miệng không nói nên lời.
Muốn chia xẻ nỗi đau này, khi tản cư sang làng khác gập thằng em họ, nhỏ hơn, thế là Tí nhau xúi nó nhưng đổi nhân vật bảo nó cho cắn rún bà già nó. Chao ơi một hôm nghe tiếng khóc như ri bên hàng xóm, hóa ra bà bác họ đang nắm đầu thằng nhỏ táng lấy táng để. Cái khác nhau là cả hai cùng khóc xuớt muớt .
Tí Nhau tối đó bị vật ra giuờng ông bố quất cho muời roi mây sau khi bà bác họ hầm hầm ra về không quên luờm Tí tôi một cái muốn lọi con mắt .
Tý Mơ nhỏ nhẻ nói trong hơi thở thì thào:
- Xời ơi, tuị nghịệp nhóc con quá hén
Sao tí Nhau hồi nhỏ "khôn" dzị ta ơi, hết cho chuồn chuồn cắn rún bố, tới bà bác , thiệt tội lổi hết sức luôn.
Rùi dzị là ông Bố đã biết thằng con bày đầu , 10 roi còn ít đó , gặp tui thì ...chưa biết à hà hà hà …
Nói nhỏ tí Nhau nha, Na hỏng biết lội , nhưng chưa bị ai dụ chuồn chuồn cắn rún hết
Hồi xưa nếu là hàng xóm của Tí Nhau thì chắc đã ...hưởng thú đau thương nầy
Bi zờ mình là hàng xóm, chắc hỏng còn ngu như hồi nhỏ nữa cho nên cũng chẵng ai dụ được há.
Tí Nhau cười hà hà hà:
- Chả dám chả dám. Aaaa… Mơ hảy nhìn kia, hai con chuồn chuồn cứ quẩn quanh thân ái bên ta thế nhỉ"
Tý Mơ mơ màng nói:
- Na nghĩ chắc hai con chuồn chuồn nầy của chị Tý Xưng nuôi, lâu lâu bả thả ra hóng gió đấy anh Tí Nhau ơi.
Tí Nhau vẫn cười, giọng cười ha hả sảng khoái như tiếng chuông ngân (sung sướng chuyện gì mà anh cười vui thế nhỉ""") nói:
- Chỉ nhìn thôi, cả một thời thơ ấu hiện về, Tý Mơ nhỉ" Thế, Na chưa biết lội, hôm nào vào Bally tôi tập lội cho, bảo đảm chả cần tới chuồn chuồn mà Na sẽ biết bơi như rái cá sau một tuần lễ thôi nhá.
Không hiểu có nghe hay không mà Tý Mơ cứ dõi mắt theo những cái cánh mỏng manh màu xanh xanh, xanh như con đường thơ ấu, trong ánh nắng vàng như màu nắng quê hương …