Không phải không có lý do để Ông Trùm tình báo Mỹ vừa mới sang làm Bộ Trưởng Quốc Phòng và cả TT Bush trong con dầu sôi lửa bỏng bị Quốc Hội đa số Dân Chủ đối lập đòi hỏi rút quân khỏi Iraq, cả hai bằng cách này hay cách khác đều nói ý này. Hồi Giáo cực đoan là đáng sợ, Không phải đáng sợ cho Mỹ không thôi mà cho cả Khối Tây Phương nữa.
Thực vậy trên Trái Đất này có ba tôn giáo độc thần chánh yếu: Ky tô giáo, Do thái giáo, và Hồi giáo. Vào thế kỷ 16, Do thái giáo và Ky tô giáo hòa giải với nền văn minh đương đương đại. Giáo sĩ Do thái, linh mục- mục sư Ky tô giáo, học giả nỗ lực tìm ra một con đường chung để đạo và đời ở Tây Phương cùng nhau đi tới: Tôn giáo là mẫu số của cuộc đời, nhưng thần quyền và thế quyền tách biệt. Dân chủ pháp trị, tư do kinh tế, quyền cá nhân và nhân quyền là những yếu tố căn bản, định đề của cuộc sống đạo và đời ấy. Đó là những định đề của nền văn minh Tây Phương mà linh hồn là Do thái và Ky tô giáo như Kinh Cựu và Tân ước, nên còn gọi là văn minh Do thái_ Ky tô.
Thực ra những ý niệm này xuất phát từ người Hy lạp nhưng chỉ phát triển được vào thế kỷ thứ 15 và 16 khi Do thái giáo và Ky tô giáo hòa giải được với nhau. Hòa giải này là chất men, làn gió tạo nên một cuộc cách mạnh khoa học, nghệ thuật, văn học, âm nhạc làm văn minh Tây Phương vượt trội các nền văn minh khác và làm sáng danh nền văn minh Tây Phương, mà thế giới chưa từng thấy so với nhiều thời kỳ văn minh khác trong lịch sử Nhân Loại.
Còn Hồi Giáo phát triển vào thế kỷ thứ 7, có nhiều triệu người trên thế giới theo nhưng đa số là những người bình dân. Từ khi có Giải Nobel, người gốc Hồi Giáo chiếm 1 tỷ 2 người, bằng 20% tổng dân số của Nhân Loại, nhưng chỉ có 7 người chiếm được giải Nobel. Trong khi đó người gốc Do Thái chỉ có 14 triệu, chỉ bằng 0.02% lại chiếm Nobel đủ loại, khoa học, văn học, hòa bình, và con số hằng trăm.
Trong giáo lý Hồi Giáo có những nét mà những người cực đoan có thể khai thác để chống nền văn minh Do thái -Ky tô nên những người Hồi Giáo cực đoan thường tiếm dụng, lợi dụng. Trong lịch sử khi những người cực đoan này thắng thế, nắm được giáo quyền hay chánh quyền, thì họ tấn công Tây Phương gọi là làm Thánh Chiến. Hồi giáo tấn công văn minh ây Phương lần đầu vào thế kỷ thứ 7, kế đó vào thế kỷ thứ 16 và 17. Vào năm 1863, quân Hồi Giáo Thổ nhĩ kỳ của Đế quốc Ottoman đánh tới cửa thành Vienne ( thủ đô nước Áo bây giờ). Đây là trận thư hùng giữa Hồi Giáo và văn minh Tây Phương.
Trong cuộc đụng độ của hai nền văn minh Hồi Giáo và Tây Phương này, Hồi giáo thua. Hồi giáo thua và thụt lùi. Tây Phương thắng và tiến tới. Từ trận đó văn minh Tây Phương và văn minh Hồi Giáo không tìm được con đường hòa giải với nhau. Một tình cờ lịch sử đầy thích thú, Tây Phương thắng, Hồi giáo thua trong trận thư hùng này vẫn là ngày 11 tháng 9, trùng với ngày quân khủng bố Hồi Giáo cực đoan Al Qaeda tấn công Nữu Ước, và Hoa thịnh đốn, thủ đô kinh tế và chánh trị của Mỹ, đệ nhứt siêu cường thế giới và lãnh đạo Tây Phương.
Cuộc khủng bố 911 của tổ chức Al Qaeda ở một mức độ nào đó là sự khai hỏa của cuộcxung đột bằng chiến tranh võ lực lần thứ ba của Hồi giáo cực đoan đối với văn minh Tây Phương. Đó là một hình thái chiến tranh mới, một tổ chức nhỏ, một nước nhỏ có thể tấn công một nước lớn mạnh, chiến lược gia Mỹ gọi là Chiến tranh bất cân xứng nhưng vô cùng nguy hiểm, địch không có mặt nhưng ở đâu cũng có thể có, lúc nào cũng có thể có, khó ngàn lần hơn chiến tranh qui ước là sở trường của Mỹ. Mỹ phải tung nhiều thứ quân đi khắp 30 quốc gia trên thế giới để săn lùng các tổ khủng bố lúc thì nằm im, lúc thì hoạt động. Mỹ phải đập rắn đập ngay đầu và tiên hạ thủ vi cường, đánh nhà cầm quyền Taliban A phú hãn và lật đổ Hussein ở Iraq.
Bài học từ cuộc khủng bố 911, Tây Phương đang sống trong hoàn cảnh một nhóm nhỏ người có thể giết nhanh và nhiều người. Phương tiện của thời đại quân khủng bố tận dụng: phi cơ phản lực dùng như bom, cell phone dùng bấm ngòi bom từ xa, phóng xạ yếu của nguyên tử làm bom dơ, vi trùng bịnh than, bịnh đậu mùa dùng làm đạn giết hành loạt người Tây Phương. Tình báo dù thượng thặng cũng khó có thể giải đoán, phát hiện, ngăn chận 100% được. Mức an toàn sinh mạng, an toàn chánh trị của Tây Phương xuống rất thấp. Mà đạo lý, tiêu chuẩn, chẩn mức pháp lý Tây Phương không thể làm như quân khủng bố làm được, Tây Phương bó tay trước kẻ Ác tự do hoành hành về đạo lý.
Do vậy kết quả chiến tranh Iraq và A phú hãn cũng như cuộc chiến chống khủng bố không đáng kể so với sức người, sức của Tây Phương đã sử dụng. Đối lập, báo chí, và một phần lớn công chúng dễ mất kiên nhẫn, hay đặt lại vấn đề hòa hay chiến, chiến đúng hay sai với nhà cầm quyền từng chứa chấp và yểm trợ Hồi Giáo cực đoan. Sở dĩ như vậy vì nóng vội chỉ thấy mặt nổi của tảng băng không như ý muốn mà không thấy phầm chìm, cốt lõi, then chốt, và mục đích sau cùng của hai cuộc chiến.
Đây là một cuộc chiến vừa chiến tranh võ trang vừa chiến tranh chánh trị, ý thức hệ pha tôn giáo. Phải câu dầm, kiên nhẫn, dài hơi mới thắng. Thắng lợi sau cùng không phải số xác chết đếm được của quân khủng bố và những người bị sách động đi Thánh Chiến, làm cảm tử quân giết hại quân Tây Phương hay quân liên minh với Tây Phương. Thắng lợi sau cùng là tạo điều kiện, giúp đỡ cho những người Hồi Giáo ôn hòa lên thay đổi những người Hồi Giáo cực đoan đang soán đoạt quyền lãnh đạo các giáo phái Hồi Giáo và guồng máy thông trị ở một số nước ở Trung Đông.
Với quan niệm hành quân quân sự và chánh trị đó, chiến tranh Iraq và A phú Hãn đang tiến đến thắng lợi từ từ. Phụ nữ Hồi Giáo lâu nay coi như nô lệ của đàn ông bắt đầu vào học đại học ở Iraq và A phú hãn. Hai nước đang tiến dần đến một hiến pháp mà các phe phái có thể tương nhượng và chấp nhận nhau được. Á rập Saudi, Ai cập, Lebannon tiến dần đến con đường hòa giải với Tây Phương. Người dân bắt đầu chán nghét loại chiến tranh khủng bố.
Không ai có thể trong thời gian ngắn làm cho người dân chịu hàng ngàn năm dưới ách giáo quyền đứng lên và đứng vững trên hai chân tự do, dân chủ. Phải cần có thời gian để khối người Hồi Giáo ôn hòa phát triển về tư tưởng dân chủ và số lượng. Lúc đó một cuộc cách mạng nhân dân mới mong thành đạt. Quân Đội của những giáo lãnh mới rung tay khi được lịnh bắn vào con em, bè bạn nổi dây đòi tự do, dân chủ, nhân quyền và quay súng trở lại chống nhà độc tài lợi dụng tôn giáo cho quyền lợi riêng tư.