Hôm nay,  

Ước Mơ Có 1 Cây Cầu

19/01/200700:00:00(Xem: 2664)

Ước Mơ Có 1 Cây Cầu

Bạn,

Theo báo quốc nội, trên địa bàn huyện Bình Chánh thuộc thành phố Sài Gòn, chẳng ai ngờ được rằng cách trung tâm thành phố  chỉ hơn 10km, lại có một khu dân cư  tồn tại như một ốc đảo vì bị ngăn cách với huyện  bởi 1 con rạch, và cả "đảo" không có điện,đường,trường học,trạm y tế từ vài chục năm nay. Khu dân cư này có địa danh là xóm Gò thuộc ấp 1, xã Phong Phú. Trong bao nhiêu năm qua, dân ở ốc đảo chỉ mong có 1 cây cầu. Báo SGGP ghi nhận  thực trạng tại xóm này như sau.

Về thăm xóm Gò, phóng viên bước lên chiếc đò ngang bé tẹo để qua đoạn rạch chỉ rộng chừng 50m mà mất đến hơn 10 phút. Bến đò vắng heo hút. Chỉ nắng và bụi. Lội bộ khoảng 40 phút nữa mới đến khu trung tâm của xóm. Gọi là "trung tâm" bởi khu vực này tập trung đông hộ dân nhất, không giống như khu bến đò, chỉ thấy 3, 4 căn nhà nhỏ chằm bằng lá dừa mục. Ông Nguyễn Văn Bổng, tổ trưởng tổ 17, kể: "Cả xóm Gò này có hơn trăm hộ (gia đình) mà hầu như không có hộ nào có điện. Điện chỉ kéo được đến bến đò rồi đứng luôn".

Không điện cũng đồng nghĩa với không nước. Hồi trước, Quỹ Nhi đồng LHQ (UNICEF) có tài trợ lắp 6 giếng đóng cho xóm nhưng rồi không có điện để sử dụng máy bơm, phải dùng máy bơm dầu một thời gian rồi ngưng hẳn. Từ đó, dân xóm Gò "đói" điện và "khát" nước. Nay, để có nước sinh hoạt, trên ghe của mỗi nhà cũng sẵn cái lu bằng nhựa để mua nước về dùng. Giá mỗi lu nước là 2 ngàn đồng, dùng tiết kiệm thì hết 2 lu/ngày. Tiền nước không nhiều nhưng công vận chuyển thì quá cực.

Cũng vì biệt lập với thế giới bên ngoài mà trẻ con xóm Gò không có điều kiện học hành. Xóm không có một lớp học nào, chỉ có 3 gia đình là có con học hết lớp 12, số còn lại rơi rớt dần qua các cấp học. Bởi, muốn đi học phải lội bộ ra bến đò, qua sông rồi cuốc bộ tiếp hơn tiếng nữa mới đến trường. Vì thế, nhiều em phải bỏ học, số khác được cha mẹ gửi đến nhà người quen để trọ học và chỉ về nhà vào hai ngày cuối tuần. Trạm xá cũng nằm bên ngoài đường lộ nên cứ thấy mình "sắp" bệnh là dân phải chèo ghe ra xin thuốc. Mấy trăm con người chỉ trông vào 1 con đường. Đường được đắp đất, rộng chừng 5m, làm từ năm 2003 nay đã xuống cấp, nắng bụi, mưa trơn.   

Bạn,

Cũng theo SGGP, cư dân nơi đây mong muốn nhiều thứ lắm, có điện thắp sáng, trạm xá, trường học, nhưng cần nhất vẫn là một cây cầu bắc qua rạch Cống Lớn. Người dân xóm Gò cũng mong có cây cầu để tiện bề giao thương buôn bán. Một cư dân tênSơn, dọn vào xóm Gò được hơn 2 năm để nuôi cá, nói: "Ước chi có một cây cầu, dù chỉ là dây treo thôi cũng tốt cho bà con mình quá".

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Xem hát cải lương miễn phí? Chuyện này chỉ xảy ra tại Sài Gòn…
Doanh nghiệp Nhật Bản rủ nhau đầu tư vào nông nghiệp VN…
Bắt đầu quan ngại rồi… xuất cảng rau quả giảm trong năm nay.
Không dưng Việt Nam lại trở thành bãi đáp cho nhiều doanh nghiệp Trung Quốc trốn thuế…Báo Đất Việt kể: Lo Việt Nam thành bãi đáp cho DN Trung Quốc tránh thuế…
Nhà văn Phan Khôi sinh ngày 6 tháng 10 năm 1887. Nghĩa là, vào Chủ Nhật này (ngày 6 tháng 10/2019) là tròn 132 năm ngày sinh của cụ Phan Khôi.
Thường khi đầu tư vẫn có nghĩa là ném tiền lên cho bay theo gió… Chưa hẳn thế, nói đầu tư, có khi tiền vào túi riêng cán bộ và rồi khai đầu tư chưa hiệu quả…
Sinh viên đánh bài trong trường đại học. Đặc biệt đây là trường sư phạm… nghĩa là các thầy giáo tương lai.
Cấm hút thuốc thử nghiệm… hy vọng s4 thêm du khách không ưa thuốc lá.
Chính phủ CSVN bán nước với giá trên trời… làm người dân chới với.
Ngày cxàng khó thổ tại Hà Nội, khó thở tới sinh bệnh đủ thứ…
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.