Hôm nay,  

Ước Mơ Có 1 Cây Cầu

19/01/200700:00:00(Xem: 2656)

Ước Mơ Có 1 Cây Cầu

Bạn,

Theo báo quốc nội, trên địa bàn huyện Bình Chánh thuộc thành phố Sài Gòn, chẳng ai ngờ được rằng cách trung tâm thành phố  chỉ hơn 10km, lại có một khu dân cư  tồn tại như một ốc đảo vì bị ngăn cách với huyện  bởi 1 con rạch, và cả "đảo" không có điện,đường,trường học,trạm y tế từ vài chục năm nay. Khu dân cư này có địa danh là xóm Gò thuộc ấp 1, xã Phong Phú. Trong bao nhiêu năm qua, dân ở ốc đảo chỉ mong có 1 cây cầu. Báo SGGP ghi nhận  thực trạng tại xóm này như sau.

Về thăm xóm Gò, phóng viên bước lên chiếc đò ngang bé tẹo để qua đoạn rạch chỉ rộng chừng 50m mà mất đến hơn 10 phút. Bến đò vắng heo hút. Chỉ nắng và bụi. Lội bộ khoảng 40 phút nữa mới đến khu trung tâm của xóm. Gọi là "trung tâm" bởi khu vực này tập trung đông hộ dân nhất, không giống như khu bến đò, chỉ thấy 3, 4 căn nhà nhỏ chằm bằng lá dừa mục. Ông Nguyễn Văn Bổng, tổ trưởng tổ 17, kể: "Cả xóm Gò này có hơn trăm hộ (gia đình) mà hầu như không có hộ nào có điện. Điện chỉ kéo được đến bến đò rồi đứng luôn".

Không điện cũng đồng nghĩa với không nước. Hồi trước, Quỹ Nhi đồng LHQ (UNICEF) có tài trợ lắp 6 giếng đóng cho xóm nhưng rồi không có điện để sử dụng máy bơm, phải dùng máy bơm dầu một thời gian rồi ngưng hẳn. Từ đó, dân xóm Gò "đói" điện và "khát" nước. Nay, để có nước sinh hoạt, trên ghe của mỗi nhà cũng sẵn cái lu bằng nhựa để mua nước về dùng. Giá mỗi lu nước là 2 ngàn đồng, dùng tiết kiệm thì hết 2 lu/ngày. Tiền nước không nhiều nhưng công vận chuyển thì quá cực.

Cũng vì biệt lập với thế giới bên ngoài mà trẻ con xóm Gò không có điều kiện học hành. Xóm không có một lớp học nào, chỉ có 3 gia đình là có con học hết lớp 12, số còn lại rơi rớt dần qua các cấp học. Bởi, muốn đi học phải lội bộ ra bến đò, qua sông rồi cuốc bộ tiếp hơn tiếng nữa mới đến trường. Vì thế, nhiều em phải bỏ học, số khác được cha mẹ gửi đến nhà người quen để trọ học và chỉ về nhà vào hai ngày cuối tuần. Trạm xá cũng nằm bên ngoài đường lộ nên cứ thấy mình "sắp" bệnh là dân phải chèo ghe ra xin thuốc. Mấy trăm con người chỉ trông vào 1 con đường. Đường được đắp đất, rộng chừng 5m, làm từ năm 2003 nay đã xuống cấp, nắng bụi, mưa trơn.   

Bạn,

Cũng theo SGGP, cư dân nơi đây mong muốn nhiều thứ lắm, có điện thắp sáng, trạm xá, trường học, nhưng cần nhất vẫn là một cây cầu bắc qua rạch Cống Lớn. Người dân xóm Gò cũng mong có cây cầu để tiện bề giao thương buôn bán. Một cư dân tênSơn, dọn vào xóm Gò được hơn 2 năm để nuôi cá, nói: "Ước chi có một cây cầu, dù chỉ là dây treo thôi cũng tốt cho bà con mình quá".

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi đổi tên, sẽ thoát tụt hậu? Có vẻ như nhiều quan chức Hà nội tin như thế…
Hình như chính phủ Hà nội lo sợ dân chúng biểu tình theo kiểu như Hồng Kông… do vậy cảnh sát phải diễn tập đàn áp biểu tình.
Từ chiến tranh thương mại giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, cho tới các sóng gió Biển Đông… bàn tay chính phủ Bắc Kinh hung hiểm phóng phi tiêu ra tứ phía…
Con gà đẻ trứng vàng cho Việt Nam và các nước Đông Nam Á vẫn luôn luôn là ngành du lịch… vì tự nhiên khách quốc tế rủ nhau tới xài tiền trong sân nhà mình…
Lúc nào cũng trai thừa, gái thiếu… thặng dư chênh lệch trên cả nước, không chỉ tại Sài Gòn.
Tưng bừng kinh doanh lậu… Đó là chuyện bến bãi đường thủy…
Dầu lậu chở lặng lẽ… cả chục ngàn lít dầu… không xuất xứ. Hẳn là tham nhũng, hay hối lộ…
Nhiều ngân hàng không biết làm sao thu hồi tiền cho vay, khi các dự án khổng lồ liên tục thua lỗ… và ngập nợ.
Có quá nhiều nỗi lo cho khu vực Đồng Bằng Sông Cửu Long…
Thôi thì bỏ phạt… hy vọng học trò ngoan mãi, biết vâng lời và học giỏi. Bản tin GiadinhNet kể về một ngôi trường tại Hải Phòng
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.