Bạn,
Những góa phụ được nhắc đến trong lá thư này là những phụ nữ trong số 100 người đàn bà có chồng chết trong cơn bão số 5 xảy ra vào tháng 11-1997. Họ sống tập trung ven cửa biển Khánh Hội, xã Khánh Lâm của vùng U Minh thuộc miền Tây Nam phần VN. Phóng viên báo Giáo Dục-Thời Đại viết về làng này qua đoạn ký sự như sau.
Xuất phát từ thị trấn U Minh, chiếc vỏ lãi chở tôi lao vun vút về phía biển, càng đến gần biển, dòng sông Khánh Hội càng nở rộng ra mênh mang. Rồi trước mắt phóng viên, biển đã hiện ra. Cửa biển Khánh Hội với hàng trăm chiếc ghe, thuyền đậu san sát, tiếng máy nổ ì ầm, người lái xuồng bảo phóng viên: "Đến nơi rồi đó".
Khánh Lâm là một xã của huyện U Minh nằm giáp với biển Tây, xã nghèo, đi dọc theo dòng Khánh Hội chỉ thấy toàn những mái nhà lợp lá dừa nước đơn sơ, chỉ ở ven cửa biển mới có những mái nhà xây bê tông. Khánh Lâm vẫn chưa phục hồi từ sau cơn bão số 5 xảy ra vào tháng 11 năm 1997. Đã 6 năm trôi qua thế nhưng khi nhắc đến cơn bão này, sẽ có không ít những cư dân miền biển từ Thanh Hoá vào đến Cà Mau bật khóc vì đó là cơn ác mộng không bao giờ quên.
Với cái xã nơi miệt biển U Minh này, cơn bão đó đã nhấn chìm hàng trăm chiếc tàu đánh cá và gần 400 người đàn ông đã không trở về sau chuyến ra biển. 100 người đàn bà trở thành goá bụa từ sau cơn bão đó, 6 năm trôi qua, nỗi đau cũng dần được nguôi ngoai, những người phụ nữ đó giờ đây, người đã đi bước nữa, người phiêu bạt xứ khác kiếm ăn, còn lại ở vậy nuôi con. Họ sống tập trung ven cửa biển Khánh Hội, đặc biệt là ở ấp 7 hay còn gọi là kênh Xáng mới lấy nghề làm thuê làm mướn mưu sinh. Nhiều người dân ở U Minh quen gọi đó là làng quả phụ. Làng có trên 40 người, mỗi người là một hoàn cảnh nhưng tất cả họ đều có cuộc sống khó khăn và nghèo đói như nhau và ở đó còn có những đứa trẻ đói ăn, thiếu mặc cùng nguy cơ thất học một sớm một chiều.
Bạn,
Báo quốc nội viết tiếp: Cả ấp 7, xã Khánh Lâm không ai không biết đến những đứa con của ông Ngò, bà Cam. Ông Ngò chết trong cơn bão, sau đó, tháng 6/2002, bà Cam chết sau một cơn bạo bệnh để lại 6 đứa con côi cút. Khi phóng viên đến, chỉ có cô chị lớn tên là Ghí ở nhà. Trong căn nhà lợp bằng dừa nước xộc xệch, đồ đạc chỉ có mỗi chiếc giường ghép bằng cây và một chiếc bàn thờ. Ghí kể, ba mẹ chết, 6 chị em bơ vơ, chỉ có mỗi cô và đứa em kế tên là Thủy đủ lớn để đi làm thuê làm mướn nuôi em, Thuỷ đi bóc vỏ tôm thuê ngoài thành phố Cà Mau, mỗi tháng cũng gửi về được vài trăm ngàn mua gạo, còn cô ai thuê gì làm nấy nhưng việc không đều nên mấy chị em đói suốt.
Những góa phụ được nhắc đến trong lá thư này là những phụ nữ trong số 100 người đàn bà có chồng chết trong cơn bão số 5 xảy ra vào tháng 11-1997. Họ sống tập trung ven cửa biển Khánh Hội, xã Khánh Lâm của vùng U Minh thuộc miền Tây Nam phần VN. Phóng viên báo Giáo Dục-Thời Đại viết về làng này qua đoạn ký sự như sau.
Xuất phát từ thị trấn U Minh, chiếc vỏ lãi chở tôi lao vun vút về phía biển, càng đến gần biển, dòng sông Khánh Hội càng nở rộng ra mênh mang. Rồi trước mắt phóng viên, biển đã hiện ra. Cửa biển Khánh Hội với hàng trăm chiếc ghe, thuyền đậu san sát, tiếng máy nổ ì ầm, người lái xuồng bảo phóng viên: "Đến nơi rồi đó".
Khánh Lâm là một xã của huyện U Minh nằm giáp với biển Tây, xã nghèo, đi dọc theo dòng Khánh Hội chỉ thấy toàn những mái nhà lợp lá dừa nước đơn sơ, chỉ ở ven cửa biển mới có những mái nhà xây bê tông. Khánh Lâm vẫn chưa phục hồi từ sau cơn bão số 5 xảy ra vào tháng 11 năm 1997. Đã 6 năm trôi qua thế nhưng khi nhắc đến cơn bão này, sẽ có không ít những cư dân miền biển từ Thanh Hoá vào đến Cà Mau bật khóc vì đó là cơn ác mộng không bao giờ quên.
Với cái xã nơi miệt biển U Minh này, cơn bão đó đã nhấn chìm hàng trăm chiếc tàu đánh cá và gần 400 người đàn ông đã không trở về sau chuyến ra biển. 100 người đàn bà trở thành goá bụa từ sau cơn bão đó, 6 năm trôi qua, nỗi đau cũng dần được nguôi ngoai, những người phụ nữ đó giờ đây, người đã đi bước nữa, người phiêu bạt xứ khác kiếm ăn, còn lại ở vậy nuôi con. Họ sống tập trung ven cửa biển Khánh Hội, đặc biệt là ở ấp 7 hay còn gọi là kênh Xáng mới lấy nghề làm thuê làm mướn mưu sinh. Nhiều người dân ở U Minh quen gọi đó là làng quả phụ. Làng có trên 40 người, mỗi người là một hoàn cảnh nhưng tất cả họ đều có cuộc sống khó khăn và nghèo đói như nhau và ở đó còn có những đứa trẻ đói ăn, thiếu mặc cùng nguy cơ thất học một sớm một chiều.
Bạn,
Báo quốc nội viết tiếp: Cả ấp 7, xã Khánh Lâm không ai không biết đến những đứa con của ông Ngò, bà Cam. Ông Ngò chết trong cơn bão, sau đó, tháng 6/2002, bà Cam chết sau một cơn bạo bệnh để lại 6 đứa con côi cút. Khi phóng viên đến, chỉ có cô chị lớn tên là Ghí ở nhà. Trong căn nhà lợp bằng dừa nước xộc xệch, đồ đạc chỉ có mỗi chiếc giường ghép bằng cây và một chiếc bàn thờ. Ghí kể, ba mẹ chết, 6 chị em bơ vơ, chỉ có mỗi cô và đứa em kế tên là Thủy đủ lớn để đi làm thuê làm mướn nuôi em, Thuỷ đi bóc vỏ tôm thuê ngoài thành phố Cà Mau, mỗi tháng cũng gửi về được vài trăm ngàn mua gạo, còn cô ai thuê gì làm nấy nhưng việc không đều nên mấy chị em đói suốt.
Gửi ý kiến của bạn