Bạn,
Câu chuyện dưới đây kể về đội thiện nguyện công tác xã hội-mai táng của cư dân phường Mỹ Long Thành phố Long Xuyên, tỉnh An Giang. Đội gồm 25 người mà gia cảnh đều khó khăn, cùng họp lại lập thành đội cứu người chết đuối và lo mai táng. Điều đáng nói là dù nghèo nhưng cả đội không nhận thù lao của gia đình nạn nhân, họ làm công tác xã hội với tất cả tấm lòng nhân nghiã như ghi nhận của phóng viên báo Giáo Dục-Thời Đại qua đoạn ký sự như sau.
Trên xuồng cứu hộ của "đội công tác xã hội - mai táng" của thuộc Hội Hồng Thập Tự phường Mỹ Long TP.Long Xuyên, tỉnh An Giang, ngoài những "đồ nghề" đơn giản (dây, phao) là sự can đảm, sự kiên trì của những người nghèo khó nhưng có một tấm lòng hết mình vì đồng loại. Nhận được tin báo lạnh người từ Châu Đốc (An Giang) có 2 vợ chồng và một đứa con nhỏ trên ghe chở lúa bị chìm, đã 1 ngày nhưng chưa tìm thấy xác. Sau khi tính toán dòng đẩy, sức nước chảy, cả đội hộc tốc lên 3 chiếc xuồng có cắm cờ trắng Hồng Thập Tự û làm hiệu rồi chia nhau căng ngang mặt sông khu vực cồn Phó Quế. Cả nhóm căng mắt tìm không bỏ sót một ngóc ngách nào từ đám lục bình, các lùm cây hoặc đống chà ven sông chạy dài lên tới Bình Đức, An Châu. Gặp ghe, xuồng nào đi ngang họ cũng hỏi xem có gặp xác nạn nhân dọc đường không. Sau gần 1 ngày tìm kiếm cuối cùng cả nhóm cũng vớt được xác 3 nạn nhân, liệm người chết lại bằng tấm nilông rồi giao xác lại cho người nhà.
Anh Hùng, người đội trưởng có thâm niên 28 năm gắn bó với đội cho biết, tuy sống ở vùng sông nước nhưng có nhiều người dân đồng bằng lại không biết lội vì vậy đã xảy ra nhiều cảnh ngộ thương tâm. Xác chết của những người xấu số bị nắng gió xối lên sình thối trôi vất vưởng. Vì vậy năm 1976 khi bà mụ Tám đứng ra kêu gọi anh em Cồn Phó Quế thành lập đội vớt xác thì Hùng cùng 3 người bạn gật đầu cái rụp với tâm niệm muốn làm một điều gì đó cho người đã khuất. Từ ngày vào đội đến giờ các anh không biết đội đã vớt và chôn cất cho bao nhiêu người xấu số. Những năm 1976, 1977... một năm vớt khoảng 40-50 xác. Thảm cảnh thương tâm nhất mà cả đội chứng kiến làm họ còn nhớ đến giờ là vụ chiếc đò đi từ Châu Đốc sang Campuchia bị chìm. Trong suốt mấy ngày liên tục cả đội vớt trên 20 xác người. Không khí nhuộm mùi tử khí đó làm người nào người nấy đều bần thần suốt nhiều ngày.
Đội phó Đặng Ngọc Quân, cho biết, ngày đầu mới chạm vào xác chết lạnh ngắt mền nhũn cộng thêm tiếng khóc than của người thân nên có đội viên bị ám ảnh suốt cả tuần chịu không nổi đành bỏ cuộc, nhưng nếu ai vượt qua được thử thách này thì sẽ trụ luôn với đội.
Bạn,
Báo quốc nội viết tiếp: 25 thành viên trong đội đều có hoàn cảnh kinh tế rất khó khăn. Như anh Hùng, mái nhà của anh chỉ là chiếc ghe nhỏ rách bươm lổ chổ nắng. Những thành viên khác cũng chẳng hơn, người thì vác mướn, người thì chạy xe lôi, ai cũng phải lo chạy gạo ngày 2 bữa thế nhưng khi có tín hiệu cấp cứu là tất cả bỏ công việc tề tựu đầy đủ. Nhất là vào mùa lũ cả đội túc trực suốt 24/24 để giành giật với tử thần từng tính mạng con người. Gia cảnh nghèo khó là như vậy nhưng khi có người biếu tiền bạc cả đội cứu hộ không bao giờ nhận, bởi vì họ tâm niệm tuy nghèo tiền nghèo bạc nhưng chẳng nghèo nhân nghèo nghĩa.
Câu chuyện dưới đây kể về đội thiện nguyện công tác xã hội-mai táng của cư dân phường Mỹ Long Thành phố Long Xuyên, tỉnh An Giang. Đội gồm 25 người mà gia cảnh đều khó khăn, cùng họp lại lập thành đội cứu người chết đuối và lo mai táng. Điều đáng nói là dù nghèo nhưng cả đội không nhận thù lao của gia đình nạn nhân, họ làm công tác xã hội với tất cả tấm lòng nhân nghiã như ghi nhận của phóng viên báo Giáo Dục-Thời Đại qua đoạn ký sự như sau.
Trên xuồng cứu hộ của "đội công tác xã hội - mai táng" của thuộc Hội Hồng Thập Tự phường Mỹ Long TP.Long Xuyên, tỉnh An Giang, ngoài những "đồ nghề" đơn giản (dây, phao) là sự can đảm, sự kiên trì của những người nghèo khó nhưng có một tấm lòng hết mình vì đồng loại. Nhận được tin báo lạnh người từ Châu Đốc (An Giang) có 2 vợ chồng và một đứa con nhỏ trên ghe chở lúa bị chìm, đã 1 ngày nhưng chưa tìm thấy xác. Sau khi tính toán dòng đẩy, sức nước chảy, cả đội hộc tốc lên 3 chiếc xuồng có cắm cờ trắng Hồng Thập Tự û làm hiệu rồi chia nhau căng ngang mặt sông khu vực cồn Phó Quế. Cả nhóm căng mắt tìm không bỏ sót một ngóc ngách nào từ đám lục bình, các lùm cây hoặc đống chà ven sông chạy dài lên tới Bình Đức, An Châu. Gặp ghe, xuồng nào đi ngang họ cũng hỏi xem có gặp xác nạn nhân dọc đường không. Sau gần 1 ngày tìm kiếm cuối cùng cả nhóm cũng vớt được xác 3 nạn nhân, liệm người chết lại bằng tấm nilông rồi giao xác lại cho người nhà.
Anh Hùng, người đội trưởng có thâm niên 28 năm gắn bó với đội cho biết, tuy sống ở vùng sông nước nhưng có nhiều người dân đồng bằng lại không biết lội vì vậy đã xảy ra nhiều cảnh ngộ thương tâm. Xác chết của những người xấu số bị nắng gió xối lên sình thối trôi vất vưởng. Vì vậy năm 1976 khi bà mụ Tám đứng ra kêu gọi anh em Cồn Phó Quế thành lập đội vớt xác thì Hùng cùng 3 người bạn gật đầu cái rụp với tâm niệm muốn làm một điều gì đó cho người đã khuất. Từ ngày vào đội đến giờ các anh không biết đội đã vớt và chôn cất cho bao nhiêu người xấu số. Những năm 1976, 1977... một năm vớt khoảng 40-50 xác. Thảm cảnh thương tâm nhất mà cả đội chứng kiến làm họ còn nhớ đến giờ là vụ chiếc đò đi từ Châu Đốc sang Campuchia bị chìm. Trong suốt mấy ngày liên tục cả đội vớt trên 20 xác người. Không khí nhuộm mùi tử khí đó làm người nào người nấy đều bần thần suốt nhiều ngày.
Đội phó Đặng Ngọc Quân, cho biết, ngày đầu mới chạm vào xác chết lạnh ngắt mền nhũn cộng thêm tiếng khóc than của người thân nên có đội viên bị ám ảnh suốt cả tuần chịu không nổi đành bỏ cuộc, nhưng nếu ai vượt qua được thử thách này thì sẽ trụ luôn với đội.
Bạn,
Báo quốc nội viết tiếp: 25 thành viên trong đội đều có hoàn cảnh kinh tế rất khó khăn. Như anh Hùng, mái nhà của anh chỉ là chiếc ghe nhỏ rách bươm lổ chổ nắng. Những thành viên khác cũng chẳng hơn, người thì vác mướn, người thì chạy xe lôi, ai cũng phải lo chạy gạo ngày 2 bữa thế nhưng khi có tín hiệu cấp cứu là tất cả bỏ công việc tề tựu đầy đủ. Nhất là vào mùa lũ cả đội túc trực suốt 24/24 để giành giật với tử thần từng tính mạng con người. Gia cảnh nghèo khó là như vậy nhưng khi có người biếu tiền bạc cả đội cứu hộ không bao giờ nhận, bởi vì họ tâm niệm tuy nghèo tiền nghèo bạc nhưng chẳng nghèo nhân nghèo nghĩa.
Gửi ý kiến của bạn