Hôm nay,  

‘chuyên Viên’ Tìm Phế Liệu

13/09/200500:00:00(Xem: 6088)
Bạn,
Theo báo quốc nội, tại Biên Hòa có một số cư dân đang kiếm sống bằng nghề nhặt phế liệu. Do phế liệu kim loại "lộ thiên" ngày càng ít, những người nhặt phế liệu phải chuyển sang cách đào, bới để tìm chúng dưới mặt đất. Và, để làm được công việc này có hiệu quả, họ đã áp dụng nguyên lý của máy dò mìn để chế tạo ra máy dò phế liệu có nguồn ngốc từ kim loại như sắt, nhôm, đồng, chì, kẽm v.v... Nhờ máy này, những người nhặt phế liệu có thể tìm kiếm ở mọi địa hình, dưới đất, dưới nước, dưới bùn.
Báo Đồng Nai cho biết: hiện nay, riêng tại thành phố Biên Hòa có không dưới 20 máy dò phế liệu nhưng chúng lại được chế tạo tại một số tỉnh miền Bắc và miền Trung. Cấu trúc máy dò khá đơn giản gồm: 2 cục pin có điện thế cỡ 12 volts, 1 bộ phận cảm ứng từ, 1 cần dò có gắn ở phía đầu cái mâm hay vòng dò và một cặp tai nghe. Khi thao tác, người sử dụng mở dòng điện, cầm cần dò huơ, rà cách mặt đất từ 1-3 tấc. Tín hiệu sẽ phát ra... te...te... liên tục, truyền dẫn qua tai nghe. Nếu tín hiệu ngưng bặt, là có phế liệu, cho dù đó là mảnh kim loại nhỏ bằng cái... nút áo, ở độ sâu cả mét. Cư dân Phạm Văn Thành ngụ phường Bình Đa (TP. Biên Hòa), có trên 20 năm sống bằng nghề nhặt phế liệu, trong đó có 9 năm sau này nhặt phế liệu bằng máy dò, cho biết thêm: "Máy dò tìm phế liệu xuất hiện từ khoảng năm 1996, tôi tìm mua nó ở tận Đà Nẵng. Giá hiện nay, tùy theo công suất "bắt" được phế liệu sâu hay cạn mà chúng có giá từ 500 ngàn đồng đến vài triệu đồng".

Cũng theo báo ĐN, đi đầu trong việc "hiện đại hóa" công việc nhặt phế liệu có lẽ là một số "dân ve chai" ở các phường Bình Đa, Hố Nai... Ở các khu vực này, từ mờ sáng người thì lọc cọc trên chiếc xe đạp, kẻ thì vun vút trên chiếc xe máy "quá đát". Họ đèo trên xe những chiếc máy dò, cùng xà beng, cuốc, xẻng, búa tạ... Họ tỏa đi khắp các nẻo đường trong và ngoài TP. Biên Hòa, có nơi xa hàng chục cây số. Địa bàn "làm nghề" của họ là các khu vực nhà cửa, đất đai đang giải tỏa, các bãi xà bần hay men theo các triền sông. Họ ít khi đi theo nhóm mà thường đi riêng lẻ. Cư dân Lê Như Giang, 30 tuổi, quê Thanh Hóa, ngụ ở phường Thống Nhất (TP. Biên Hòa) một trong những "chuyên viên" dò tìm cho biết: "Cách nhặt phế liệu bọn tôi dò tìm hầu hết đều quen mặt nhau, nhưng chẳng mấy khi đi chung với nhau. Do phế liệu chôn vùi dưới đất ngày càng ít đi, nếu tập trung nhiều người cùng dò thì rất dễ đụng máy, có khi dẫn đến... đụng chạm".
Bạn,
Báo ĐN ghi nhận rằng nhờ máy dò tìm nên việc phát triển phế liệu chôn vùi dưới đất khá dễ dàng. Nhưng có nhiều lúc để lấy được chúng lên từ tay... Thổ địa lại là chuyện có khi phải hì hục cả ngày, nếu gặp phải phế liệu có kích cỡ lớn và nằm sâu dưới đất. Cho nên, việc lôi được "cục, tảng" phế liệu lên mặt đất ngoài "công" phát giác của máy dò còn có "sự góp sức" của xà beng, búa tạ, cuốc, xẻng... là những vật bất ly thân của người nhặt phế liệu..

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện nhà sư phạm giới không phải là hiếm. Ông bà mình cũng từng nói tới trong ca dao.
Câu hỏi trên do nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh nêu lên. Hình như ai cũng đồng ý là cần có ngaỳ như thế. Nhưng hình như trong quá khứ đã từng có ngày này rồi.
Bản tin này nói, ngày 27/7, Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) cho biết: Từ ngày 31/7/2015, Cục Quản lý Dược và sở y tế các tỉnh, thành phố sẽ có văn bản thu hồi toàn bộ sản phẩm mỹ phẩm,
Nói kiểu, đây là kiểu đại gia. Nghĩa là, người đời thường không với tới nổi. Thậm chí, như là luật riêng, xã hội riêng...
Chúng ta luôn luôn có những nỗi lo, phần lớn là từ quyết định của các cán bộ lãnh đạo, tức là những người nắm quyền sinh sát với kinh tế VN.
Nghĩa là, một thời chép phao để trong túi áo, bây giờ tinh vi hơn nhiều, vì có thể được bạn ngoài phố giúp làm bài.
Như trường hợp một nữ sinh 13 tuổi trong một đoàn học sinh từ tỉnh Quảng Bình, bị giết trong một khách sạn ở Sài Gòn.
Sai chính tả và sai ngữ pháp đang phổ biến trên các bảng hiệu ngoaì phố, trên các biểu ngữ tuyên truyền, trên các trang mạng xã hội, và cả trên sách giáo khoa của Bộ Giáo Dục & Đào Tạo.
Thực sự, có phải đốt tiền hay không, hay chỉ đơn giản là chuyển tiền qua cửa khác để rửa, và rồi gọi đấy là thua lỗ?
Đó là một bản tin kỳ lạ về một chuyện kỳ lạ, tưạ đề “TQ Đẩy Đức Đạt Lai Lạt Ma Ra Khỏi Đại Học Nalanda”... trên mạng Quét Lá Sân Chùa, do phóng viên Vui Với Pháp viết.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.