Bạn,
Quán cà phê được nhắc đến trong lá thư này là 1 quán rất đặc biệt. Chủ nhân là 1 cô gái Nhật hoạt động thiện nguyện. Nhân viên phục vụ ở đây đều là những người chậm phát triển, khuyết tật. Họ khoác áo trắng thêu hoa anh đào và đón khách trong tiếng chuông rung reng... Báo Tuổi Trẻ viết về quán này như sau.
Không gian quán nhỏ xinh, điểm xuyến bằng những chậu hoa nhỏ li ti và dòng thác róc rách đổ bên cạnh khóm trúc, khách có thể vừa thư giãn vừa trò chuyện với các bạn phục vụ.Bạn sẽ thường xuyên thấy phục vụ viên đưa ly nước bằng hai tay với lời nói ngọt ngào "xin mời". Nhưng đôi lúc bạn cũng sẽ gặp phải trường hợp "hờn dỗi" của họ, và lúc đó bạn sẽ không khỏi "giật mình" khi phục vụ viên đặt ly nước đánh cộp lên bàn. Chả thế mà khách vào quán sẽ được nhận ngay thông điệp "quán chúng tôi được phục vụ bởi các bạn chậm phát triển trí tuệ. Do đó có điều gì sai sót quý khách vui lòng thông cảm" đính kèm với thực đơn.
Ca phục vụ trực buổi sáng do Cường "chủ xị". Trong nhóm Cường có vẻ lanh lẹ, hoạt bát hơn. Cường khoe (hở hàm răng sún rất... duyên): "Em là Cường phó nè, vì em được làm trưởng nhóm mà". Rồi Cường quay sang nhìn người bạn tên Trung đang bưng nước ra cho khách mà nhắc nhở: "Nói xin mời đi, đưa ly hai tay nghe".Trung khoảng 18 tuổi rồi (không bạn nào nhớ tuổi của mình khi được hỏi) ở nhà được gia đình giúp đỡ mọi thứ nhưng đây là lần đầu tiên bạn tiếp xúc với người lạ mà lại còn đi phục vụ người khác nữa nên cách phục vụ còn "cà giựt" thích thì làm không thích thì ngồi ì ra. Để các phục vụ viên không bị "tai nạn nghề nghiệp", quán đã sử dụng toàn bộ ly bằng chất liệu nhựa và tuyệt nhiên không phục vụ quý khách những loại nước uống quá nóng. Ngày đầu nên bộ nhớ chưa nạp hết vị trí của các bàn, Trường Giang bưng khay nước vừa đi vừa hỏi: "Ai bàn con khỉ đâu nè"", mọi người trong quán cười ồ như chia sẻ với bạn.
Những cánh hoa năm cánh bằng gốm gắn lên tường của quán được cô chủ giải thích: "Hoa giống như hoa anh đào của Nhật được làm bằng gốm Việt Nam, đó là sự kết hợp hài hòa lắm".
Bạn,
Cũng theo TT, chủ quán là cô gái dáng nhỏ nhắn có cái tên dễ thương Esaki Chisato người Nhật, 29 tuổi.Sau khi tốt nghiệp đại học Doshisha Nhật Bản năm 1998, Chisato đã nghiên cứu làm luận văn cao học về đề tài "thực trạng về sự hỗ trợ cho trẻ em khuyết tật và gia đình của trẻ tại Việt Nam" trong thời gian (1999-2003). Hiện cô đang là điều phối viên dự án chương trình đào tạo giáo viên dạy trẻ em khuyết tật chậm phát triển trí tuệ.Chisato đã nhờ các thầy cô giáo của mình bên Nhật "góp gió thành bão", mỗi người một ít gom lại gần 200 triệu đồng và sự hỗ trợ của trường Trung học sư phạm mầm non TP SG, Hội thanh niên khuyết tật thành phố, một số nhà hảo tâm đã giúp quán "Hoa anh đào" (số 4 Tôn Đức Thắng, quận 1) được hiển hiện mười mươi trước mắt mọi người như ngày hôm nay. Vì thế mà Chisato đã gắn bảng "Những tấm lòng vàng" trang trọng với hai tiếng Việt - Nhật trong quán.
Quán cà phê được nhắc đến trong lá thư này là 1 quán rất đặc biệt. Chủ nhân là 1 cô gái Nhật hoạt động thiện nguyện. Nhân viên phục vụ ở đây đều là những người chậm phát triển, khuyết tật. Họ khoác áo trắng thêu hoa anh đào và đón khách trong tiếng chuông rung reng... Báo Tuổi Trẻ viết về quán này như sau.
Không gian quán nhỏ xinh, điểm xuyến bằng những chậu hoa nhỏ li ti và dòng thác róc rách đổ bên cạnh khóm trúc, khách có thể vừa thư giãn vừa trò chuyện với các bạn phục vụ.Bạn sẽ thường xuyên thấy phục vụ viên đưa ly nước bằng hai tay với lời nói ngọt ngào "xin mời". Nhưng đôi lúc bạn cũng sẽ gặp phải trường hợp "hờn dỗi" của họ, và lúc đó bạn sẽ không khỏi "giật mình" khi phục vụ viên đặt ly nước đánh cộp lên bàn. Chả thế mà khách vào quán sẽ được nhận ngay thông điệp "quán chúng tôi được phục vụ bởi các bạn chậm phát triển trí tuệ. Do đó có điều gì sai sót quý khách vui lòng thông cảm" đính kèm với thực đơn.
Ca phục vụ trực buổi sáng do Cường "chủ xị". Trong nhóm Cường có vẻ lanh lẹ, hoạt bát hơn. Cường khoe (hở hàm răng sún rất... duyên): "Em là Cường phó nè, vì em được làm trưởng nhóm mà". Rồi Cường quay sang nhìn người bạn tên Trung đang bưng nước ra cho khách mà nhắc nhở: "Nói xin mời đi, đưa ly hai tay nghe".Trung khoảng 18 tuổi rồi (không bạn nào nhớ tuổi của mình khi được hỏi) ở nhà được gia đình giúp đỡ mọi thứ nhưng đây là lần đầu tiên bạn tiếp xúc với người lạ mà lại còn đi phục vụ người khác nữa nên cách phục vụ còn "cà giựt" thích thì làm không thích thì ngồi ì ra. Để các phục vụ viên không bị "tai nạn nghề nghiệp", quán đã sử dụng toàn bộ ly bằng chất liệu nhựa và tuyệt nhiên không phục vụ quý khách những loại nước uống quá nóng. Ngày đầu nên bộ nhớ chưa nạp hết vị trí của các bàn, Trường Giang bưng khay nước vừa đi vừa hỏi: "Ai bàn con khỉ đâu nè"", mọi người trong quán cười ồ như chia sẻ với bạn.
Những cánh hoa năm cánh bằng gốm gắn lên tường của quán được cô chủ giải thích: "Hoa giống như hoa anh đào của Nhật được làm bằng gốm Việt Nam, đó là sự kết hợp hài hòa lắm".
Bạn,
Cũng theo TT, chủ quán là cô gái dáng nhỏ nhắn có cái tên dễ thương Esaki Chisato người Nhật, 29 tuổi.Sau khi tốt nghiệp đại học Doshisha Nhật Bản năm 1998, Chisato đã nghiên cứu làm luận văn cao học về đề tài "thực trạng về sự hỗ trợ cho trẻ em khuyết tật và gia đình của trẻ tại Việt Nam" trong thời gian (1999-2003). Hiện cô đang là điều phối viên dự án chương trình đào tạo giáo viên dạy trẻ em khuyết tật chậm phát triển trí tuệ.Chisato đã nhờ các thầy cô giáo của mình bên Nhật "góp gió thành bão", mỗi người một ít gom lại gần 200 triệu đồng và sự hỗ trợ của trường Trung học sư phạm mầm non TP SG, Hội thanh niên khuyết tật thành phố, một số nhà hảo tâm đã giúp quán "Hoa anh đào" (số 4 Tôn Đức Thắng, quận 1) được hiển hiện mười mươi trước mắt mọi người như ngày hôm nay. Vì thế mà Chisato đã gắn bảng "Những tấm lòng vàng" trang trọng với hai tiếng Việt - Nhật trong quán.
Gửi ý kiến của bạn