Hôm nay,  

Khi Nào Lãnh Đạo Đảng CSVN Độc Lập Tư Duy

23/10/200700:00:00(Xem: 10068)

Khi 2213 đại biểu đảng CS Trung quốc tụ tập về Bắc Kinh để nghe Hồ Cẩm Đào chỉ đạo trong Đại hội Đảng lần thứ 17, thì dân Trung Quốc hầu như lại thơ ơ với những diển biến chính trị.

Với tựa đề “Khi lãnh đạo Cộng sản gặp nhau, là lúc uy tín họ lại càng xuống cấp”, phóng viên tờ International Herald Tribune nhận xét, biểu hiện của việc xuống dốc uy tín này có thể ghi nhận khi lắng nghe từ Nhân dân ở Thượng Hải.  Được hỏi họ nghĩ gì về các diễn biến chính trị tại Đại Hội Đảng CS Trung Quốc, kỹ sư David Yuan, 50 tuổi cho biết chẳng thèm quan tâm tới Đại hội Đảng vì chính trị đã không còn là thứ dành riêng cho Nhân dân Trung Quốc. Anh cho biết “ddời sống của chúng tôi như chiếc lá giữa dòng, chỉ cầu cho được trong nhờ đục chịu”.  Đối với Xu Gengsheng, chủ nhân một cơ sở thương mại tại Thượng Hải nhận xét “DDó là Đại hội của những kẻ giàu có nhờ làm ăn bất chính, bây giờ họ tìm cách hợp thức hoá các sở hửu bất hợp pháp qua những chính sách, nhất là về lãnh vực quyền sở hữu bất động sản”. 

Vừa qua, bí thư đảng Thượng Hải ông Chen Liangyu đã bị bắt vì can tội tham nhũng. Ông Chen biển thủ tiền từ qũy xã hội của thành phố. Không ở đâu tham nhũng bằng Thượng Hải, một cư dân ở đây nói “không bao giờ giải quyết được tệ nạn tham nhũng ở Trung Quốc. Độc đảng là vấn nạn vì còn ai ở trên đảng để hạn chế đảng. Tự do ngôn luận là khởi đầu để có thể giải quyết từng bước, vì nếu bạn có thể phê phán đảng viên đảng Cộng sản một cách công khai trên các cơ quan ngôn luận, tôi nghĩ rằng vài năm tới, tệ nạn có thể giảm bớt đáng kể.”

Feng Xiaoqi, cư dân tỉnh Hà Nam, bỏ nhà đi từ lúc 15 tuổi, hơn 12 năm làm việc trong kỹ nghệ xe. Hiện thường đi về giữa Quảng Đông và Thượng Hải phát biểu “Cuộc sống khá hơn hồi trước nhiều lắm. Tuy nhiên đừng có đụng đến vấn đề chính trị thì anh sẽ được yên thân”.  Đối với Zheng thì khác hơn, anh cho biết có lắng nghe bài nói chuyện của ông Hồ Cẩm Đào khi chiếu trên truyền hình, tuy nhiên anh nói “chúng tôi chỉ là những cá nhân ở bên lề, những hoạt động của Đảng CS Trung Quốc không còn là vấn đề để chúng tôi quan tâm nữa”. 

Ngược lại, Đài Loan tỏ ra quan tâm hơn. Trong bài diển văn đọc tại Đại hội, Hồ Cẩm Đào cũng đề cập đến quốc gia với gần 24 triệu dân, quốc gia Trung Hoa đang muốn thôn tính sau Hồng Kông. Chính sách “một Trung Quốc” mà đảng CS Trung Quốc theo đuổi nhằm cô lập Đài Loan,  đang liên tục áp lực cư dân của hòn đảo này lệ thuộc vào sự kiểm soát của họ. Đảng CS Trung Quốc từng đe doạ sẽ tấn công nếu đảo quốc này dám tuyên bố độc lập. Gần đây, Đài Loan đã mở chiến dịch vận động để được Liên Hiệp Quốc công nhận nhưng nổ lực này đã thất bại. 

Các giới chức ngoại giao Đài Loan cho biết ông Hồ Cẩm Đào nói muốn đối thoại và phát triển quan hệ hoà bình. Nhưng tiền đề của chính sách “một Trung Quốc” chứng tỏ đảng CS Trung Quốc chỉ muốn thôn tính. Lo sợ khả năng bị tấn công bằng vũ lực, tin từ hảng thông tấn AFP tiết lộ, Đài Loan dự trù sẽ nghiên cứu vũ khí có khả năng làm tê liệt hệ thống điện của nước thù nghịch trong trường hợp phải tấn công để tự vệ. Đây là vũ khi chiến thuật quân sự hiện đại, được bắn đi từ hoả tiển định hướng nhằm mục tiêu phá hỏng các đường dây dẫn điện. Loại vũ khí này tự động phát ra đám mây hóa học làm các đường dây dẫn điện bị chạm, tạo ra tình trạng mất điện nhưng không làm thiệt hại nhân mạng.  Hoa kỳ từng sử dụng vũ khí này hồi 1991 để tấn công I-raq, làm tê liệt hơn 85% hệ thống điện của I-raq, vô hiệu hóa các hệ thống phòng thủ, điện báo, thông tin, phòng ngự, đặt cả nước vào tình trạng rối loạn vì mất điện. Phí tổn dự án quốc phòng này tốn 15.34 triệu Mỹ kim và có thể làm Trung Quốc nổi giận, vì vậy giới chức quốc phòng Đài Loan hoàn toàn không bình luận về nguồn tin mật này. 

Cũng như Đài Loan, Việt Nam còn chú ý nhiều hơn cả chính dân Trung Quốc. Vì những chính sách của Đảng CS Trung Quốc không những liên hệ mật thiết đến Việt Nam, ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình kinh tế, chính trị, xã hội mà còn có ý nghĩa quyết định về sự tồn tại của Đảng Cộng sản Việt Nam nữa. 

Lá thư của Ban chấp hành trung ương  Đảng CS Việt Nam gửi Đảng CS Trung Quốc viết “Chúng tôi tin tưởng chắc chắn rằng, những quyết sách mới của Đại hội lần thứ XVII - sự kiện trọng đại có ý nghĩa lịch sử lớn lao trong đời sống chính trị của toàn Đảng, toàn dân Trung Quốc - sẽ đưa sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc bước vào giai đoạn mới, thực hiện bước ba trong chiến lược phát triển đưa Trung Quốc trở thành một nước phát triển trên thế giới vào giữa thế kỷ 21… Đảng Cộng sản, Nhà nước và nhân dân Việt Nam luôn coi trọng quan hệ "vừa là đồng chí, vừa là anh em", cũng như sự hợp tác toàn diện, ngày càng sâu rộng với Đảng Cộng sản, Nhà nước và nhân dân Trung Quốc. Chúng tôi rất vui mừng nhận thấy, những năm gần đây quan hệ Việt Nam - Trung Quốc không ngừng được tăng cường và phát triển.

Chúng tôi tin tưởng chắc chắn rằng, theo phương châm chỉ đạo "láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai" và tinh thần 4 tốt " láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt" mà lãnh đạo cấp cao hai Đảng, hai nước đã xác định, quan hệ đoàn kết, hữu nghị truyền thống và sự hợp tác toàn diện giữa hai Đảng, hai Nhà nước và nhân dân hai nước Việt Nam - Trung Quốc sẽ không ngừng được củng cố và phát triển, vì lợi ích của nhân dân hai nước, vì lợi ích của chủ nghĩa xã hội, vì hòa bình, ổn định, hợp tác và phát triển ở khu vực và trên thế giới”.

Sinh mệnh chính trị Đảng CSVN gắn liền với những diễn biến chính trị tại Trung Quốc. Quan niệm “răng hở môi lạnh” không lúc nào thể hiện trọn vẹn bằng lúc này. Trong bối cảnh thế giới cộng sản đã đi vào khúc quanh tàn lụi, Việt Nam không còn sự chọn lựa nào khác ngoài việc phải dựa vào Trung Quốc để có thế chống đở về mặt ý thức hệ, mò mẫm cõng gánh “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, vừa chạy vừa lo vì không biết lúc nào đàn anh vứt bỏ xu thế lạc hậu “chủ nghĩa xã hội” thì đàn em kẹt cứng. 

Những quyết định của đảng CS Trung Quốc trong Đại hội 17 mang ý nghĩa sinh tử đối với lãnh đạo đảng CS Việt Nam . Chỉ cần vì bất cứ lý do gì, Trung quốc tuyên bố từ bỏ ý thức hệ Công sản, đưa đất nước hội nhập nền dân chủ trên thế giới thì đảng CS Việt Nam dở khóc dở cười.  Trước đây, chính Trung Quốc cũng đã làm bước đột phá, công nhận giới doanh nhân, tức giai cấp tư sản làm đảng viên đảng Cộng sản Trung Quốc, đứng bên cạnh hai giai cấp “kẻ thù” Công Nhân và Nông Dân. Một bước nhảy vọt về mặt ý thức hệ, đi ngược hẳn quan điểm chính thống của Mác-Lênin.

Vì vậy, bức thư Trung ương Đảng CSVN gửi đảng CS Trung Quốc đã phải nhấn mạnh đến yếu tố “ddưa sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc bước vào giai đoạn mới”. Thân phận tự nguyện lệ thuộc ý thức hệ đã đẩy Việt Nam vào vị trí thấp kém, thiếu chủ động để có những kế hoạch mang tầm vóc độc lập, tự chủ về chính trị và kinh tế, nhằm thoát khỏi áp lực chư hầu.

Lá thư của Việt Nam gửi Trung Quốc không còn thắm thiết như xưa, toàn văn mang giọng điệu cứng nhắc, giữ kẻ và dò dẫm. Thực tế tình hình gần đây quan hệ hai nước có chiều hướng không thuân lợi. Tinh thần 4 tốt mà hai Đảng nói tới chỉ có giá trị trên mặt lý thuyết, giả dối. Trung Quốc đối với Việt Nam là “láng giếng xấu, bạn bè xấu, đống chí xấu và đối tác xấu”.

Những đụng độ về chủ quyền của Trường Sa và Hoàng Sa cho thấy Trung Quốc thể hiện tham vọng lấn đất, giành quyền. Mặc cho phát ngôn nhân Bộ Ngoại Giao Hà Nội phản đối, Trung Quốc vẫn ngang ngược tuyên bố sẽ tổ chức các cuộc du lịch ở Hoàng Sa để khẳng định vai trò của họ.  Ngày 10 tháng 10 năm 2007, Bắc Kinh cho biết sẽ mở các chuyến du lịch ở quần đảo Tây Sa tức là Hoàng Sa.

Hàng loạt cuộc tấn công, thãm sát vào ngư dân Việt Nam, làm nhân dân căm phẩn do hải quân Trung quốc gây ra nhưng Việt Nam vẫn ngặm bồ hòn. Gần đây, bị Trung Quốc phản đối, giờ chót Hà Nội đã phải từ chối các bác sĩ trên hạm đội Mỹ làm công tác thiện nguyện, khám bệnh, cấp thuốc miễn phí cho cư dân nghèo khi những tàu chiến Hoa Kỳ cặp bến Việt Nam, dù trước đó Hà Nội đã bằng lòng những dự án này.

Với thu nhập quá kém, bình quân 720 dollars hàng năm (2006) so với hơn 1400 dollars của Trung Quốc, Việt Nam chỉ hơn Lào và Miên và đang là sân sau, bị các nước Á Châu bỏ xa hàng chục năm về mặt phát triển kinh tế. Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc từ năm 2004, Việt nam phải mất hơn 12 năm mới theo kịp mức thu nhập bình quân Trung quốc. Tính đến 2016 nếu VN có thể nâng thu nhập đầu người lên bằng Trung Quốc, thì quốc gia này đã không dừng lại ở con số 1400 dollars. Tóm lại với xu thế “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” Việt Nam sẽ tiếp tục lạc hậu, liên tục là sân sau của Trung Quốc.  Ngược lại, những quốc gia như Thái hoặc Hàn Quốc đã vượt xa hẳn đàn anh Trung Quốc về tỷ lệ thu nhập đầu người. Yếu tố cốt lõi không nằm ở định hướng “chủ nghĩa xã hội” lỗi thời mà chính là ở cơ chế chính trị tiến bộ “dân chủ, đa nguyên”.

Nếu VN tiếp tục theo đuôi, mù quáng chạy theo định hướng lạc hậu, mừng nhất vẫn là Trung Quốc vì họ sợ Việt Nam có thể bứt xa họ về mặt thu nhập. Với dân số hơn 85 triệu dân, đứng thứ 15 về mặt dân số trên thế giới, vượt cả nước có mức thu nhập cao hơn Trung Quốc là Thái hay Hàn Quốc; với tiềm năng kinh tế, dân trí và nhất là lực lượng “chất xám” và “tài chính” của khối người Việt hải ngoại, Việt Nam không cần 12 năm vẫn có khả năng đưa thu nhập tiến đến mức bằng hoặc vượt qua Trung Quốc, nếu Việt Nam dám từ bỏ con đường định hướng “chủ nghĩa xã hội” không tưởng.

Làm đuợc điều này hay không tất nhiên phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Một trong những điều kiện tối quan trọng nhất vẫn là:  Liệu Đảng CS Việt Nam có dám đặt quyền lợi dân tộc, đất nước lên trên quyền lợi  của Đảng chưa"

http://ddcnd.org/main/

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Biển Đông hiện như một thùng thuốc súng và, liệu nếu xung đột bùng ra, chúng ta có phải đối phó với một quân đội Trung Quốc man rợ mà, so với quân đội Thiên hoàng Nhật trong Thế chiến thứ hai, chỉ có thể hơn chứ khó mà bằng, đừng nói chuyện thua? Như có thể thấy từ tin tức thời sự, cảnh lính Trung Quốc vác mã tấu xông lên tàu tiếp tế của Philippines chém phá trông man rợ có khác nào quân cướp biển từ tận hai, ba thế kỷ trước? [1] Rồi cảnh chúng – từ chính quy đến dân quân biển, thậm chí cả ngư dân – trấn lột, cướp phá, hành hung và bắt cóc các ngư phủ Việt Nam từ hơn ba thập niên qua cũng thế, cũng chính hiệu là nòi cướp biển.
Hội nghị Trung ương 10/khóa đảng XIII kết thúc sau 3 ngày họp (18-20/09/2024) tại Hà Nội nhưng không có đột phá nào, mọi chuyện vẫn “tròn như hòn bi” dù đây là hành động đầu tiên của tân Tổng Bí thư Tô Lâm...
Việc nhà hoạt động dân chủ Trần Huỳnh Duy Thức được nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do trước thời hạn có lẽ là một trong những vấn đề đã được nội các chính quyền Biden-Harris quan tâm và vận động từ năm 2021.
Đối với triết gia Immanuel Kant, lời nói dối là “cái ác bẩm sinh sâu xa trong bản chất con người” và cần phải tránh xa ngay cả khi đó là vấn đề sống còn1. Trong tác phẩm “Deciphering Lies”, Bettina Stangneth, 2017, viết rằng: “Trong số những lý do khiến người ta nói dối vì điều đó có thể giúp họ che giấu bản thân, ẩn náu và tránh xa những người xâm phạm vùng an toàn của họ.” Stangneth cho biết thêm, “cũng không khôn ngoan khi thả trẻ em ra thế giới mà không biết rằng người khác có thể nói dối chúng.” The Wasghington Post, ban kiểm tra sự thật, cho biết: Trong bốn năm làm tổng thống thứ 45, từ 2017-2021, đến cuối nhiệm kỳ, Trump đã tích lũy 30.573 lời nói dối trong suốt nhiệm kỳ tổng thống - trung bình khoảng 21 lời tuyên bố sai lầm mỗi ngày. Từ khi thua cuộc tái ứng cử vào tay tổng thống Joe Biden cho đến giờ này, tranh cử với bà Harris, ông Trump càng gia tăng khẩu phần nói dối, phong phú đến mức độ không thể đếm cho chính xác.
Câu chuyện hoang tưởng “di dân ăn thịt chó, mèo” của Donald Trump và JD Vance gây ra nỗi sợ hãi, tạo ra nhiều kích động tiêu cực, vì nó được nói ra trước 81 triệu dân Mỹ, từ một cựu tổng thống. Những lời vô căn cứ tràn đầy định kiến và thù hận đó như một bệ phóng cho con tàu “Kỳ Thị” bay vút vào không gian của thế kỷ 21, thả ra những làn khói độc. Nó như một căn bệnh trầm kha tiềm ẩn lâu ngày, nay đúng thời đúng khắc nên phát tán và lan xa. Nói như thế có nghĩa, con tàu “Kỳ Thị” này, căn bệnh này, vốn đã có từ rất lâu đời. Nó âm ỉ, tích tụ, dồn nén theo thời gian, chực chờ đến ngày bùng nổ. Một tuần qua, người Haiti, là nạn nhân của cơn bùng phát này. Gần nửa thế kỷ trước, và cho đến tận nay, là cộng đồng người gốc Việt.
Sự trỗi dậy của những nhóm cực hữu đang làm sống lại làn sóng kỳ thị chủng tộc, một căn bệnh trầm kha chưa bao giờ thực sự chấm dứt ở Hoa Kỳ. Để thực hiện những chương trình nghị sự của mình, những người theo chủ nghĩa thượng tôn da trắng đã thực hiện nhiều chiến lược, chiến thuật khác nhau. Trong những năm gần đây, nhiều nhà hoạt động đã cảnh báo các nhóm cực hữu đang cố sử dụng nền tảng giáo dục làm công cụ để bảo vệ chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Một bài viết trên trang mạng lithub.com của tác giả Jason Stanley đã phân tích sâu sắc về đề tài này.
Nhìn ở bề ngoài thì ông Benjamin Netanyahu, Thủ tướng Do Thái, đang làm cái việc của Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) Nguyễn Văn Thiệu từng làm với cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ 1968. Năm đó ông Thiệu bị cáo buộc là hành động để đảng Dân Chủ thua đảng Cộng Hòa còn bây giờ thì, xem ra, ông Netanyahu lại đang tháu cáy với nước cờ tương tự tuy nhiên bản chất hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Khi còn tại chức, không ít lần, T.T Nguyễn Xuân Phúc đã khiến cho dân tình hoang mang hay bối rối khi nghe những câu chữ rất lạ kỳ: “Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Hải Phòng là đầu tàu quan trọng của cả nước’, ‘Bình Dương phải là đầu tàu phát triển kinh tế mạnh nhất của cả nước …”
Nhưng 64 năm sau (1960-2024), đảng đã thoái hóa, biến chất. Đảng viên thì tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống tự diễn biến và tự chuyển hóa, bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin và cả “tư tưởng Hồ Chí Minh” nữa...
Một tuần sau, sau khi dư luận nổi sóng về phát biểu của thiếu niên Chu Ngọc Quang Vinh (“tôi coi đảng như một thế lực xấu chỉ biết lừa gạt dân”) tạm lắng – hôm 7 tháng 9 vừa qua – nhà văn Phạm Đình Trọng kết luận: “Sự việc cho thấy người dân, nhất là thế hệ trẻ đã có nhận thức sâu sắc về pháp luật, có ý thức về sự có mặt của cá nhân trong cuộc đời, trong xã hội”.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.