Hôm nay,  

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Đi Sing

08/07/202009:16:00(Xem: 3936)


blank


Mỗi năm có khoảng 3.000 người bị đưa sang Malaysia và 2.000 người sang Singapore lao động trái phép, thực sự là hoạt động mại dâm.

Đại Tá Lê Văn Chương, Cục Phó (C42) Bộ Công An


Trước 1975, ở bùng binh ngã Sáu (kế góc đường Gia Long và Lê Văn Duyệt) có cái biển nhỏ xíu xiu: Sài Gòn – Nam Vang 280 KM. Mỗi lần đi ngang qua đây, tôi đều nhớ đến cái câu ca dao mà mình được nghe từ thưở ấu thơ: Nam Vang đi dễ khó về…


Bây giờ thì đi hay về từ Cambodia đều dễ ợt nhưng gần như không còn ma nào muốn hẻo lánh tới cái Xứ Chùa Tháp nghèo nàn này nữa. Cũng nhếch nhác ngột ngạt thấy bà luôn, ai mà tới đó làm chi… cho má nó khi. Thời buổi này phải đi  Sing mới đã, dù qua đây rất khó và về thì cũng vậy – cũng chả dễ dàng gì.


Blogger Trương Châu Hữu Danh than phiền: “Có lần tôi đi du lịch cùng vợ, vợ tôi bị tách ra để họ phỏng vấn. Vì phụ nữ Việt Nam trẻ đẹp là họ nghĩ... sang Sin bán dâm.”

Nhà báo Huy Phương trách móc: “Báo chí lại loan tin, những người Việt Nam, đồng bào của chúng ta, từ Sài Gòn đến phi trường Changi, Singapore, bị từ chối nhập cảnh, nói rõ ra là bị đuổi về.

Singapore là một trong 48 quốc gia mà người mang thông hành Việt Nam vào không cần thị thực, nhưng lần này mặc dù có đầy đủ giấy tờ tùy thân, nhiều hành khách Việt Nam, phần lớn là phụ nữ, vẫn bị nhà chức trách Singapore từ chối cho vào xứ của họ... 

Chính quyền Singapore cũng không hề nói lý do họ không cho những người Việt này vào nước họ, nhưng cái lý do này thì những người trong cuộc, hay toàn thể ‘khúc ruột ngàn dặm’ trên khắp thế giới đều biết rõ, đều cảm thấy xấu hổ và đau lòng.”

Nỗi “xấu hổ” và “đau lòng” này đã từng được diễn tả bằng nhiều câu thơ của Trangđài Glassey-Trầnguyễn:

Ngô Tất Tố đưa Chị Dậu
trốn chạy con quỷ râu xanh
chống cự cái tham dâm của quan anh, quan cụ
mà cả một thế kỷ sau
Chị Dậu vẫn còn chạy
chạy đi khắp thế giới
tiền đồ vẫn tối đen

Bài thơ thượng dẫn (“Đô – Hộ – Âm – Đạo”) xuất hiện lần đầu,  trên trang Gió O, vào năm 2013. Gần mười năm đã trôi qua. Hoàn cảnh của “âm đạo Việt Nam”, hiện nay, thê thảm và bi đát hơn nhiều – theo tường trình của BBC vào hôm 24/06/2020:

“Từ khi Việt Nam ngừng các chuyến bay thương mại quốc tế do dịch Covid-19, nhiều người lao động nước ngoài bị kẹt ở Singapore. Một chị hiện đang kẹt ở Singapore nói với tổ chức ProjectX ước tính có chừng 1000 phụ nữ mại dâm Việt hiện chưa về nước được. Khách hàng có nhu cầu mua dâm giảm đáng kể, và thu nhập của các phụ nữ này cũng vậy.” 

Vấn đề, thực ra, tệ hại hơn thế. Ít ai biết rằng cùng với “chừng 1000 phụ nữ mại dâm Việt hiện chưa về nước được”, còn có cả  “một đạo quân hàng rong thầm lặng” cũng đông đáo không kém. Họ đi dạo khắp nơi, mời chào thực khách mua napkin. Họ không nói, chỉ ra hiệu bằng tay, bằng ánh mắt van nài, cùng với nụ cười (hơi) buồn bã và ngơ ngác. 

Cũng như những tiệm ăn ở Hồng Kông, quán xá ở Đảo Quốc Sư Tử không có giấy chùi tay hay chùi miệng. Thực khách, nếu cần, phải gọi mua. Thiệt là một “khe hở” lý tưởng của “thương trường” để cho đám dân Việt cùng khổ len lách vào, kiếm ít đồng bạc lẻ. 

blank


Âm thầm và nhẫn nại hơn là những phụ nữ cắp theo một rổ bắp luộc, khoai luộc,  đậu phụng nấu … được ủ kín trong lớp vải dầy để giữ ấm. Khách hàng, tất nhiên, không ai khác ngoài mấy cô gái bán hoa người cùng xứ sở. Thức ăn trên Đảo Quốc Sư Tử đã không rẻ lại không hợp khẩu vị VN. Nhai khoai, gặm bắp vừa đỡ nhớ quê vừa … đỡ tốn tiền!

Có chiều, tôi còn thấy nguyên cả ghánh bánh xèo – với những miếng thịt ba chỉ sắt vụn, đang lèo xèo bên mấy con tôm đỏ au bé tí, trên chảo nóng – giữa hai con hẻm 20 và 21 (Lorong 20 & 21) trong Khu Đèn Đỏ Geylang. Cứ giả dạng người Sing, không biết tiếng Việt – ngồi suốt buổi kề bên – vừa uống bia vừa nghe chuyện đời (qua những cái miệng đỏ chót son môi) của đám con cháu tiên rồng thì mới thấm thía nỗi “oan khiên” và “khổ nhục” của giống nòi mình – theo như cách dùng từ của Trangđài Glassey-Trầnguyễn:

cái âm đạo của phụ nữ Việt

trong thiên niên kỷ thứ ba

là nơi gánh chịu nhiều oan khiên đàn áp khổ nhục nhất

trong cả lịch sử cộng lại…

Giữa một trung tâm thương mại quốc tế sầm uất và phồn thịnh mà đồng bào tôi không có gì để bán – ngoài thân xác, giấy napkin, bánh xèo, hoặc mấy củ khoai lang hay vài trái bắp! Khiêm tốn thế thôi nhưng ai cũng hết lòng, tận tụy, chăm chỉ, cần mẫn suốt từ lúc chiều vừa chạng vạng cho đến sáng sớm hôm sau vì ai cũng cần tiền để gửi về quê.

blank        


Và ai cũng phải gửi liền vì bên nhà lúc nào cũng có người đang cần rất gấp: tiền ăn cho con, tiền học cho em, tiền nhà thương cho mẹ, tiền thuốc cho cha, và tiền nợ của chính thân mình. 

Gửi ai? 

Giữa Longrong 5 & 6, có tiệm CHUYỂN TIỀN NHANH: phục vụ tận tâm, chu đáo, bảo đảm chuyển tiền tới tận nhà trong vòng 24 tiếng, có nhân viên nói tiếng Việt … Từ đây, chả biết bao nhiêu đồng tiền tủi cực (và tủi nhục) đã gửi về đến đất quê. Ấy thế mà khi những kẻ tha phương cầu thực, gặp chuyện chẳng lành, muốn được hồi hương thì họ lại vô phuơng trở về chốn cũ – theo như lời kêu cứu khẩn thiết (và thảm thiết) của FB Nguyễn Ngọc Chu:  

 “Khoảng 3000 người Việt Nam còn mắc kẹt ở Singapore đã hơn 3 tháng nay không thể về nước. Phần lớn họ đang sống trong điều kiện cùng cực của người mất việc, không lương, không nhà, nhờ vào cứu trợ của người hảo tâm, vật vã chờ ngày về nước. Chính phủ chỉ mới bố trí có 2 chuyến bay rồi ngừng hẳn, qua 3 tháng rồi mà chưa thấy có tin tức các chuyến bay mới… 

 

Vietnam Airlines, Bamboo Airway, VietJet Air hãy tổ chức chuyến bay sang Singapore mà đón đồng bào mình về. Đây chính là những chuyến bay khuyến mại kích cầu. Đồng bào mình không ăn quỵt đâu. Họ và người thân họ ở nhà có thể trả vé máy bay, miễn là chỉ lấy đúng chi phí – thấp hơn 50% giá vé thương mại thông thường. Làm giàu 4 phương, để 1 phương làm phước cho chính mình.


Cứ nghĩ đến 1 chuyên cơ riêng để chở 1 người từ Anh về Việt Nam, cứ nghĩ đến cả Bộ Y tế dồn sức cứu chữa cho 1 bệnh nhân ngoại quốc, cứ nghĩ đến hàng chục người đứng chờ trong mưa trước cổng Đại sứ quán, cứ nghĩ đến 3000 người đã 3 tháng vật vờ xung quanh phi trường Singapore, mà ứa nước mắt.”

Những giọt nước mắt của Nguyễn Ngọc Chu khiến tôi nhớ đến một mẩu tin ngăn ngắn (“Không Để Người Lao Động Ra Nước Ngoài Làm Tổn Hại Sĩ Diện Quốc Gia”) xuất hiện trên báo Tuổi Trẻ vào hôm 20 tháng 4 năm 2020:

“Phó Chủ Tịch Quốc Hội Phùng Quốc Hiển đề nghị phải xử nghiêm những trường hợp người lao động ra nước ngoài làm tổn hại sĩ diện quốc gia. Đề nghị này được CTQH NTKN hoàn toàn nhất trí: Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân đồng tình phải có quy định để kiểm soát thật tốt vì đây là vấn đề sĩ diện quốc gia.” 

Về sự kiện này, trên trang Thông Tin Đức Quốc, có lời bình của FB Ngọc Vũ. Xin ghi lại nguyên văn để rộng đường dư luận. 

Tổ sư bố nhà anh ..... các em gái

Không vác lon sang Nhật, sang Sing, sang Mã, sang Hàn, sang TQ.

Các em trai không làm Culi cho Cam, cho Lào, cho Hàn Quốc, cho Đài Loan.

Họ lao động cật lực đến mức vã mồ hôi háng ... Thậm chí còn mất cả mạng sống, không còn đường về quê mẹ.

Thì lãnh đạo mấy anh lấy CCCC gì ở biệt phủ, đi siêu xe, vác dái đi đánh gofl, tiền vàng có hàng triệu đô la gửi ở các ngân hàng bên Thuỵ Sỹ.


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.