Hồ Thanh Nhã
Áo trắng Gia Long
Học trò tỉnh lẻ ăn cơm tháng
Trọ học nhà quen
Cô hàng xóm chưa biết tên
Đêm đêm ra đầu đường gánh nước
Mái tóc buông lơi bờ vai xanh mướt
Đèn ngoại ô
Chưa đủ sáng ven đường
Dáng em gầy trong bóng tối mù sương
Mưa lất phất trên tàng cây bông giấy
***
Câu chuyện bắt đầu từ đêm thứ bảy
Gánh giùm em đôi thùng nước làm quen
Bên vòi nước phông tên
Tình bạn lớn dần trong con hẻm nhỏ
Từ đó mỗi chiều
Bên song cửa sổ
Tôi ngóng em về áo trắng bay bay
Tà áo Gia Long
Đẹp quá tuổi trâm cài
Tuổi trẻ đi qua mấy mùa bông trứng cá
Ước vọng của em sau nầy thành y tá
Mộng cũng đơn sơ
Như đời cô bé xóm nghèo
Đêm qua mưa nhiều…xóm nhỏ buồn hiu
Khạp nước mưa đầy
Chiều em không ra gánh nước
Tôi bồn chồn nhìn sau ngó trước
Đứng thẩn thờ bên vòi nước phông tên
Năm tháng êm đềm trong xóm nhỏ vùng ven
Chàng trai tỉnh lẻ nhát gan
Phận nghèo không dám nói
Tình đơn phương mòn mỏi dấu trong lòng
Tương lai xa vời
Như có như không
Chẳng biết cô gái nghĩ gì
Cũng không hề ngõ ý
Mối tình câm lặng lẽ
Trong xóm nghèo quạnh quẽ ngoại ô
Rồi …binh lửa mịt mờ
Chinh chiến triền miên
Tôi nhập ngũ nhọc nhằn đời lính chiến
Thăm thẳm rừng xa
Đóng đồn giới tuyến
Giấc mộng đầu đời thầy giáo cũng ô hô !
Mùa mưa Tây Nguyên
Rừng xa thác đỗ
Bốn hướng mưa giăng , lưng trời gió hú
Tôi đứng trong lô cốt bên nầy
Hướng về phương ấy
Mây chập chùng che khuất đĩnh Chu Pao
Dòng Dăk Bla từng đợt sóng đục ngầu
Nhớ xóm nhỏ vùng ven
Tà áo trắng năm nào
Ôi ! nỗi nhớ sao trùng trùng điệp điệp
Ba năm trôi qua
Một lần đi phép
Trở về thăm chốn cũ người xưa
Tháng Tám trời mưa
Làn gió nhẹ hững hờ
Hàng bông giấy lao xao từng chiếc lá
Cô y tá ra trường đổi về Cà Mau đất lạ
Khung trời xa thăm thẳm lối đi tìm
Bặt tin nhau từ đấy
Đất cũ vắng người quen
Không ai chờ ai đợi
Người khách lạ thẩn thờ trong bóng tối
Vòi nước phông tên rỉ sét ven đường
Chợt thấy trong lòng trống vắng thê lương
Con hẻm nhỏ bây giờ
Nước máy vào tận cửa
Vòi nước năm xưa không còn ai gánh nữa
Không còn ai …hò hẹn chiều xưa
Tôi cúi đầu đi trong mưa
Miệng khô đắng thèm sao hơi thuốc lá
***
Ngày hội đồng hương năm nay nơi xứ lạ
Tôi dắc đứa cháu nội trai bảy tuổi
Rộn ràng mừng Xuân mới
Gặp lại em như một chuyện hoang đường
Cố nhân hề …tái ngộ bước tha hương
Cho dẫu quá muộn màng trên đất khách
Bao nhiêu năm rồi
Đôi đời phiêu bạt
Như ngọn cỏ bị gió đùa
Nhăn từng nếp trán xanh xao
Mắt nhìn nhau …chi xiết nghẹn ngào
Con chim nhỏ trong lồng
Tiếc khoảng trời xanh đã mất
Trên sân khấu
Dặt dìu tiếng nhạc
Mừng Xuân sang đất khách quê người
Cháu gái lên năm
Ngồi bên bà ngoại trẻ …chợt cười
Mắt nai tơ nhìn điệu lân nhịp trống
Tôi muốn hỏi em
Trời cao đất rộng
Biết bao giờ tìm được dấu chân xưa ?
Những bước đi qua
Khoảnh khắc xóa mờ
Còn âm hưởng từ trùng trùng ký ức
Thời gian qua mau
Tóc xanh chớm bạc
Khung trời xa mất hút bóng chim quen
Tôi lặng nhìn em …chất ngất nỗi niềm
Nước chảy hoa trôi bèo mây tan tác
Dung nhan đó bây ngiờ có khác
Nét phong trần trên đuôi mắt chân chim
Ngần ấy năm sao tôi cứ mãi đi tìm
Tà áo trắng bay bay mỗi chiều xưa tan học ?
Em cũng lén nhìn tôi
Ánh mắt long lanh
Miệng cười nhưng muốn khóc
Chiều xa xăm ừ nhỉ ! những chiều xưa
Xóm nhỏ ngoại ô có ai đợi ai chờ
Có con chim nhỏ hót trên cành bông giấy
Hai đứa bé bi bô
Ngày Xuân hội ngộ
Hai người già yên lặng nhìn nhau
Lặng nhìn nhau rồi bỗng chốc cúi đầu
Như muốn kiếm lại hình nhau
Từ đáy ly ruợu Tết
Hình ảnh mờ xa chiều xưa biền biệt
Có tiếng chảy rì rào …từ vòi nước phông tên
Hồ Thanh Nhã
Gánh nước tại Vòi nước phông tên
Sông Dăk Bla –. Dòng sông chảy ngược
Mây chập chùng che khuất đĩnh Chu Pao
Dòng Dăk Bla từng đợt sóng đục ngầu .
Sông Dăk Bla dài 139 km , phát nguồn từ chân núi Ngọc Linh ở huyện Tu Mơ Rông , tỉnh Kontum . Sông chảy xuôi theo hướng Tây , qua các tỉnh Kontum , Gia Lai ( Pleiku ) rồi đổ ra sông Sesan . Nếu mọi dòng sông ở Tây nguyên đều phát nguồn từ dãy Đông Trường Sơn đổ nước về biển Đông thì dòng Dăk Bla lại xé rào phát nguồn từ phía Tây dãy Trường Sơn , kéo dài hơn 100 km từ thượng nguồn phía Tây tỉnh Kontum , chảy vào thành phố Kontum rồi chảy sang hướng Tây-Tây Nam , hợp với sông Po Ko tạo thành một con sông lớn có tên là Dăk Bla Yaly hùng vĩ .Chính bởi đặc điểm cá biệt nầy mà sông Dăk Bla được mệnh danh là dòng sông chảy ngược . Đó là nét riêng độc đáo của sông nầy , trở thành một biểu tượng của tỉnh Kontum vì là địa phương duy nhất trong 5 tỉnh Tây Nguyên có sông chảy ngược qua lòng thành phố .
Để di chuyển trên dòng Dăk Bla , người dân tộc Bahnar đã khéo chế tạo nên những chiếc thuyền độc mộc , làm say mê hàng ngàn du khách khi họ có dịp xử dụng chúng .Du khách có thể nghe những tiếng hú , điệu hò gợi tình của những chàng trai Bahnar cất lên từ dòng sông , hòa với tiếng gió núi để nhờ dẫn đường cho các sơn nữ Bahnar tìm bắt chồng .
Đúng như tên gọi , độc mộc là loại thuyền được khoét từ nguyên một thân cây lớn , thường là cây sao vì sao nhẹ và chắc chắn , ít bị mối mọt . Thuyền độc mộc có chiều dài chừng 5 mét và rộng cở 0,5 mét . Nó vừa có công dụng là một phương tiện vận chuyển và đồng thời cũng là một công trình nghệ thuật độc đáo của các nghệ nhân người dân tộc Bahnar vậy .
Ngày nay thuyền độc mộc là một loại phương tiện di chuyển độc đáo , hấp dẫn du khách trong cũng như ngoài nước mỗi khi đến du lịch vùng Tây Nguyên gió hú thác gầm Kontum , ngã ba Đông Dương , cảnh đẹp như huyền thoại .
Ngồi trên những chiếc thuyền độc mộc khiến ta liên tưởng đến bài thơ Tây Tiến của nhà thơ Quang Dũng , trong đó có các câu như sau :
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa .
Du ngoạn bằng những chiếc thuyền độc mộc , du khách càng thấy rõ sự thơ mộng của dòng sông chảy ngược Dăk Bla , Nổi bật trên nền trời trong xanh, là cây cầu treo Kon Klor dài và đẹp nhất Tây Nguyên ./.