Hôm nay,  

Huỳnh Công Ánh Vượt Tù, Vượt Biển

22/09/201600:00:00(Xem: 16257)

blank
Các nhạc sĩ Hưng Ca 1985.

Ngày 28- 3-1985, trong kỳ Đại hội Ca nhạc Đấu tranh tại thủ đô Washington D.C nhằm yểm trợ công cuộc bài trừ hải tặc và bảo vệ thuyền nhân, có sự góp mặt của các nhạc sĩ Hà Thúc Sinh, Nguyệt Ánh, Việt Dzũng, Châu Đình An, Huỳnh Công Ánh và Phan Ni Tấn. Những người bạn này tôi đều quen biết, riêng Huỳnh Công Ánh lần đầu tiên tôi mới gặp mặt. Từ đó, Huỳnh Công Ánh và tôi thỉnh thoảng vẫn gặp nhau, hát với nhau những ca khúc đấu tranh trên cùng một sân khấu.

Năm 1986, qua bài viết xuất sắc của nhà thơ Cao Đông Khánh về cuộc vượt ngục ly kỳ của nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh làm nhiều bạn tù xôn xao, riêng tôi càng cảm phục anh hơn.

Huỳnh Công Ánh là nhà thơ kiêm nhạc sĩ đấu tranh Thơ về tình yêu của Huỳnh Công Ánh khác biệt với ý thức đấu tranh trong âm nhạc của anh. Về nghệ thuật âm nhạc, chữ nghĩa của nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh khi hát lên người ta nghe như tiếng gọi bi tráng bắt đầu từ những ca khúc do anh sáng tác khởi đi từ trong tù.

Miền Nam Việt Nam sụp đổ vào cuối tháng Tư 1975. Hàng triệu người bỏ nước ra đi, trong khi các giới chức "ngụy quân, ngụy quyền" lại đi ngược vào trong các trại tù cải tạo. Trải qua nhiều năm tháng trong lao lung u uất, lúc nhận ra mình bị lừa thì đã quá muộn. Dù sao cũng có người may mắn được thả về, có người đi không bao giờ trở lại. Người về để lại dấu chân ươm vết máu, trong khi người ở lại không may trở thành phân bón cho giải đất hoang vu, còm cõi trên quê hương của mình. Nhạc Huỳnh Công Ánh xuất hiện trong bối cảnh đó. Những người bạn tù trong trại cải tạo đã được nghe những bài hát của anh như một lời tâm nguyện, một niềm cảm xúc can đảm trước bạo lực, một loại nghệ thuật của đam mê, một tâm thức sáng tạo bắt nguồn từ một trái tim bi thảm biết hát. Lời ca tiếng nhạc phơi trải tâm trạng tù binh miền Nam sau chiến tranh như một chứng từ nhằm tố cáo chế độ bạo quyền Cộng sản khát máu.

Ca khúc "Vì Đâu Anh Buông Súng", sáng tác đầu tiên trong tù của Huỳnh Công Ánh là một câu hỏi đầy bi phẫn:

Vì đâu anh buông súng? Chẳng phải vì anh là người chiến bại trước kẻ thù. Ngoài chiến trường xa đang còn say đánh giặc. Chợt lệnh buông hàng, lệnh tủi nhục ngàn thu. Vì đâu anh buông súng? Lúc mà lòng anh là viên đạn đã lên nòng. Họng súng tự do đang còn loang máu giặc...

Cứ thế, những bài ca tranh đấu trong tù lần lượt ra đời: "Khúc Quanh Lịch Sử, Vùng Lên, Khi Anh Về, Tiếng Mẹ Gọi...".

Huỳnh Công Ánh là một nghệ sĩ tài hoa, một ngưòi tù tiết tháo. Trong ca khúc "Người Tù Khổ Sai Không Bản Án" lời ca khắc họa một hình ảnh văn học thời hậu chiến, đẹp mà buồn:

Tôi là người tù khổ sai không bản án. Đã bao năm qua trong cay đắng nhọc nhằn. Đêm từng đêm trăm nghìn giọt ăn năn. Về đào xoáy từng vũng hồn chai đá...

Mỗi độ xuân về, giữa muôn hoa đua nở, chim xanh đua hót có tiếng người ca ngợi mùa xuân nơi địa đầu giới tuyến::

Nơi tuyến đầu ngăn giặc ngoại xâm. Anh đứng giữa rừng sâu mai vàng đua nở. Nỗi rung động khua đều trong nhịp thở. Em ơi, đất nước mình có phải đều là xuân...

Từ trong lao lý âm u, những bài ca quật khởi của Huỳnh Công Ánh gợi lên ý chí can trường nối kết những tấm lòng trong đêm tối đòi lại bình minh.

Nhạc Huỳnh Công Ánh, tự nó là một bản hợp xướng nặng về tình tự dân tộc. Đành rằng có những bài được diễn tả bằng những nét chấm phá nhẹ nhàng, trầm lắng nhưng làm người nghe dao động, ray rứt vì lời ca rất sắc về ý thức chính trị. Nghe nhạc của Huỳnh Công Ánh do chính tác giả hát với cây đàn guitar giản dị, tôi nhận thấy sự hòa trộn giữa chiến tranh và ngục tù đã luồn vào trong máu anh lòng đam mê nhiệt tình trong âm nhạc. Vẫn một giọng ca trầm thống, một cốt cách, một phong thái, Huỳnh Công Anh coi âm nhạc như một người bạn cùng chí hướng đấu tranh cho tự do, dân chủ, hòa bình.

Đọc hồi ký Vượt Tù, Vượt Biển của Huỳnh Công Ánh, tôi lại nhớ những năm tháng trong tù cải tạo của tôi trên núi rừng cao nguyên lạnh giá. Mặc dù chúng tôi, những người lính Việt Nam Cộng Hòa cùng đi tù Cộng sản, cùng vượt ngục, vượt biển, nhưng so với cuộc đời tù của Huỳnh Công Ánh thì tù binh như tôi còn may mắn hơn nhiều.

Tôi đi tù suốt hai năm chỉ quanh quẩn trong một trại tù nằm sâu trong một đồn điền cũ của người Pháp ở miệt Tây Bắc Trường Sơn, rồi vượt ngục, trong khi Huỳnh Công Ánh đì tù trải dài từ Nam ra Bắc suốt sáu năm mới vượt tù.

Đoạn viết về cuộc vượt ngục của Huỳnh Công Ánh trong tập hồi ký này, người đọc cảm thấy vừa thú vị vừa hồi hộp, lo âu cho cái kiểu trốn trại hoàn toàn không giống ai của anh. Sau ngày mất nước, Huỳnh Công Ánh ra trình diện học tập dưới hình thù của một cựu Đại úy Sư Đoàn 22 Bộ Binh, nhưng lúc trốn khỏi trại tù Tân Kỳ, Nghệ Tĩnh, thì Năm Nhớt (tên trong tù của Huynh Công Ánh) lại trá hình thành người lính bộ đội Bắc Việt trong bộ đồ xanh màu cứt ngựa, với nón cối, dép râu và đeo sắc- cốt (sacoche) kè kè bên hông.


Cộng sản thống trị đất nước bằng bạo lực vô thần. Sự dối trá đã trở thành nếp sống quá quen thuộc của cái gọi là xã hội chủ nghĩa, cho nên dưới chế độ sắt máu, từ quan quyền đến dân đen đều không tin nhau, luôn luôn cảnh giác, đề phòng, thủ thế trước đối phương. Vậy mà trong thời gian toan tính vượt tù đó, trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm đó, có hai nhân vật: Trần Thị Hoa, cô gái Hà Tĩnh đã hết lòng cung ứng tất cả những gì Huỳnh Công Ánh cần và Nguyễn Đình Chiến, người tù hình sự đã tận tình giúp đỡ Huỳnh Công Ánh trốn trại. Điều này nói lên tính nhân bản giữa người với người, không chỉ sống cho mình, mà con biết sống, biết giúp đỡ và hy sinh cho người khác.

Ở đoạn này, trang 137, Huỳnh Công Ánh viết rất hay, thật thấm thía vì nhân đạo:

"Tôi trân quý vô cùng sự hy sinh thầm lặng của cô Hoa. Tôi nghĩ bất cứ ai trong hoàn cảnh như tôi cũng không làm sao khỏi cảm động và thương cô. Chữ "thương" ở đây không nhất thiết là tình cảm trai gái, và dù có cũng không có gì là lạ, mà là thương cái tình con người, thương sự hy sinh mà không hề đòi hỏi gì khác. Tôi là một người tù đói khổ, tương lai chẳng biết ra sao. Thế mà cô chọn tôi, sẵn sàng chờ tới ngày tôi được thả. Nếu tôi không xúc động, tôi không phải là người bình thường.".

Trong cách hành văn giản dị của Huỳnh C ông Ánh, tình bạn trên đường chinh chiến, nhất là sau này trong các trại tù cải tạo, thật sự cần thiết. Họ là những mảnh vụn của cuộc đời gom lại để sinh tồn. Tôi nói sinh tồn chớ không phải sinh sát. Trong những ngày tháng lao động khổ sai, bệnh tật, đói khát triền miên trên rừng núi, tù cải tạo phải chịu nhiều thử thách qua nhiều năm, trong khi cán bộ quản chế nhà tù lại tàn bạo với kẻ thua trận. Cho nên không phải ai cũng biết gìn giữ nhân cách, sĩ khí như xưa. Để chứng tỏ mình lao động tốt, học tập tốt hầu sớm được thả về, nhiều khi họ đã dùng thủ đoạn, mánh khoé hiểm độc để hại nhau, như Trung tá Hiền là một điển hình trong trại tù cải tạo.. Vì vậy, sinh tồn từ trong xiềng xích, từ dưới gót của đôi dép râu, tự nhiên cái tình của bạn đồng tù nó nói lên cho cái gì có giá trị đẹp dẽ như sát cánh, nương tựa, che chở, giúp đỡ và bảo vệ cho nhau.

Mang một tựa đề tiêu biểu Vượt Tù, Vượt Biển, tập hồi ký của nhà văn Bình Định Huỳnh Công Ánh được hình thành bằng một bút pháp bình dị, khoáng đạt, hào sảng và bi tráng. Câu chuyện kể về cuộc đời thăng trầm của tác giả từ lúc đi tù Cộng sản, vượt tù, vượt biển ra tới hải ngoại là một chứng từ sống,, dĩ nhiên vì là một câu chuyện thực nên Huỳnh Công Ánh không thể hư cấu. Qua đó, tác giả với lập trường kiên định, vạch rõ quan điểm chính trị vững vàng, gợi lên lý tưởng hòa bình cao đẹp, biểu lộ lòng nhân ái sâu sắc, đồng thời không quên vạch trần tội ác của chế độ Cộng sản áp đặt trên số phận người dân miền Nam và tù binh Việt Nam Cộng Hòa sau ba mươi năm chiến tranh. Điều này cho ta thấy tập hồi ký có một giá trị của một trước tác nghệ thuật.

Huỳnh Công Ánh sinh năm 1946 tại làng Phú Kim, quận Phù Cát, tỉnh Bình Định.Theo học các trường La San Kim Phước - Kontum, La san Bá Ninh - Nha Trang, La san Hiền Vương - Sài Gòn và Trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định. Năm 1968 nhập ngũ trường Bộ binh Sĩ quan Thủ Đức.khóa 3/68, ra trường phục vụ tại Sư đoàn 22 Bộ Binh, cấp bậc cuối cùng là Đại úy. Sau 1975 tù cải tạo từ Nam ra Bắc. Vượt ngục cuối năm 1980 rồi vượt biên. Định cư tại Hoa Kỳ 1981.

Năm 1985 Huỳnh Công Ánh sáng lập Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam, Phong Trào Hưng Ca Việt Nam, Hội Văn Nghệ Sĩ Việt Nam Tự Do. Năm 2012 sáng lập tổ chức Liên Kết Văn Nghệ Sĩ, Thanh Niên, Sinh Viên, Việt Nam Tự Do.

Huỳnh Công Ánh là tác giả của các băng nhạc Uất Hận Ca (1981), Tiếng Mẹ Gọi (1985), Lên Đường (với Phong Trào Hưng Ca Việt Nam 1988), Thắp Lửa Tự Do (với PTHCVN 1989), Hưng Ca Hành Khúc (với PTHCVN), Quê Hương và Tình Ca, Những Trái Tim Rực Lửa (tập nhạc 1987), Hạnh Ngộ Bên Trời (thơ 2005), Quẳng Gánh Lao Đao, Giữ Nụ Cười (thơ 2010), Ơn Nghĩa Trùng Trùng (thơ 2013), Cát Bụi Lăn Trầm (thơ 2016), Vượt Ngục, Vượt Biển (hồi ký 2016).

Ngoài hoạt động văn nghệ, Huỳnh Công Ánh còn thành công về kinh tế và xã hội, được tưởng thưởng nhiều huy chương của quốc hội Hoa Kỳ, Đại Học Harvard, đài CSB tại Hoa Kỳ.

Sau 41 năm mất nước, 6 năm đi tù rồi vươt. tù, vượt biển đến thế giới tự do, Hưỳnh Công Ánh đã có những đóng góp lớn lao vào nền nghệ thuật âm nhạc, vào đời sống kinh tế, xã hội và hoạt động chính trị. Sự nghiệp văn học của anh đã thành hình và thành công khởi đi từ trong lao tù Cộng sản ra tới hải ngoại, đã tạo nên tên tuổi mà mọi người đều biết: nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh.

Toronto, Canada

Tháng 9-2016

Ý kiến bạn đọc
24/09/201600:49:03
Khách
có lẽ Ánh là người duy nhất trốn khỏi lao tù của cs ở miền bắc. Vì cs kiểm soát rất chặc chẽ cho nên trước Anh và sau Ánh những người trốn trại dều bị bắt lại, bị giết, hoặc bị chết dọc đường. Cho nên ngày trong tù ( tôi cùng trại với Anh) nghe tin anh vượt thoát được chúng tôi rất mừng và khâm phục. Điều tôi cảm phục nhất là cô Hoa ( người yêu anh, chứ không phải là anh yêu) đã hy sinh tất cả kể cả mạng sống của minh để lo chu toàn cho anh..Anh Ánh có sáng tac ban nhạc: NGƯỜI EM NGHỆ TĨNH ca tụng người con gái nầy. Ai nghe cũng xúc động nhất là chị Khúc Minh Thư. Qua đây tôi yêu cầu anh Huỳnh Công Ánh phát hành bản nhạc tuyệt vời đó . Chuyện tình nầy tôi nghĩ cũng là một dấu son của người lính tù VNCH với cô gái miền bắc xhcn ở thời khó khăn và đầy kỳ thị đó
23/09/201621:31:01
Khách
Thưa ông Lai, xin ông liên lạc cho ông HCA ở địa chỉ email
anhchuynh@yahoo.com
23/09/201619:31:41
Khách
Thưa ông Lai,

Xin gửi ông địa chỉ email của ông HCA để tiên liên lạc.

anhchuynh@yahoo.com
23/09/201601:38:39
Khách
Tôi là Nguyễn Thái Lai xin thêm về văn Nghệ đấu tranh của Ông Huỳnh Công Ạnh KHi tôi tới MỸ tôi co' tới Houston làm ở tiệm ông Ạnh VÌ mới qua tiếng anh quá dợ Làm một thời gian ngắn tôi cho ông Ánh biết :tôi về CA học thêm anh vặn . Ông Ánh nói :anh ở lại coi tiệ m cho tôi đi hát 1 tháng kiếm tiền cứu Đồng bào vượt biện . Tôi đồng ý. Một tháng sau anh về cầm cái check 30,000 đô la cho tôi cọi .nhờ tôi đi gởi cho tổ chức hay tàu cứu người vượt biện Tôi mới qua Mỹ làm 3.5 đôla / 1 giờ`ma` cầm cái check quá lớn tôi sợ mất không có tiền thường nên không đi một mịnh .30 năm rồi . Ông Ánh còn nhớ khổng
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.