Hôm nay,  

Cùng Bọ Lập Vui Tết

2/25/201500:00:00(View: 4740)

Thế là nhà văn, blogger nổi tiếng Nguyễn Quang Lập đã được tạm thời tự do để về nhà ăn Tết Ất Mùi với gia đình. Đây là một tin mừng cho anh, cho cả gia đình anh, và cho đông đảo bạn bè anh và những người quý mến anh ở trong nước cũng như ở nước ngoài.

Bàn về nguyên nhân Bọ Lập được tự do tạm, phần lớn các blogger tự do cho rằng đây là một bước lùi có tính toán, một “trò chơi nhân quyền mập mờ xảo quyệt” với hy vọng được gia nhập khối kinh tế xuyên Thái Bình Dương có nhiều lợi ích chung và riêng.

Bọ Lập là một công dân đơn độc không tham gia trực tiếp hoạt động chính trị đối lập nào. Anh nhiều lần nói với bạn: “Tôi không theo ai, tôi không chống ai”. Anh là nhà họat động văn hoá – nghệ thuật thuần túy, một văn tài hiếm hoi của đất nước.

Khi còn ở trong nước, trước năm 1990, tôi đã thấy mầm tài năng ở Nguyễn Quang Lập. Từ năm 30 tuổi Lập đã sáng tác những chuyện ngắn và tiểu thuyết đặc sắc như Chuyện nhà quê, Những mảnh đời đen trắng, Những linh hồn sống…. Sau đó anh rất nổi tiếng khi tham gia viết kịch bản cho sân khấu như vở Trên mảnh đất người đời và càng được tán thưởng nồng nhiệt hơn hơn nữa với kịch bản điện ảnh cho bộ phim Đời Cát, một tác phẩm điện ảnh chiếm Giải Vàng trong Liên hoan Phim châu Á-Thái Bình Dương (2000), riêng anh được tặng danh hiệu “Nhà biên kịch xuất sắc nhất”.

Thế rồi anh bước vào hoạt động kỹ thuật số, mở ra blog Quê Choa, kết bạn với mọi người đồng cảm ở mọi nơi. Sau 3 năm số bạn ghé trang blog Bọ Lập lên đến 7 triệu; anh hơi bị choáng ngợp, và có ý định khi nào con số này lên đến 10 triệu thì đóng cửa vì mệt mỏi, tai nạn, bệnh tật. Thế nhưng vào thời điểm 25/06/2014, số lượt người xem blog Quê Choa lên đến mức kỷ lục là 100 triệu. Anh vui sướng và cảm thấy không thể nào đóng mạng nữa, và anh tự dặt cho mình một nghĩa vụ công dân: “làm người chuyên chở sự thật cho toàn xã hội”.


Có lẽ Bộ Chính trị, Ban Văn nghệ Trung ương cảm thấy lo ngại trước tình cảm đậm đà của đông đảo công chúng dành cho Bọ Lập, trong khi văn chương lề đảng bị xã hội xa lánh, thờ ơ. Họ lại càng khó chịu trước cảnh một ông già (tuy mới gần 60 tuổi) chống gậy, chân què, tham gia biểu tình với đồng bào mình trên đường phố thủ đô, tháng 5/2014, chống bọn bành trướng và chính quyền nhu nhược.

Thế là vài hôm trước Ngày Nhân Quyền Quốc tế 10/12/2014, Bọ Lập bị bắt “khẩn cấp”, “quả tang” về cái gọi là tội vi phạm điều 88 Bộ Luật hình sự, khi anh đang gõ phím, đinh ninh rằng anh không hề làm việc gì phi pháp.

Nhà văn Nguyễn Quang Lập đang sống những ngày tràn đầy vui mừng. Xin anh và gia đình cùng bạn bè anh nhận ở đây tất cả lòng tin yêu và cảm phục chân tình của một nhà báo già từng là đồng đội với anh. Rõ ràng lãnh đạo Cộng sản đã sai lầm, dại dột, vô tình tuyên truyền rất hiệu quả cho anh. So với hơn 2 tháng trước, số bạn bè, fan của anh đã được nhân lên với cấp số nhân. Khắp nơi người ta đua nhau tìm kiếm các mạng để đọc tiểu sử anh, tin tức và hình ảnh về anh, các tác phẩm của anh.

Đe dọa, đánh đập, tù đầy chỉ làm cho mỗi công dân yêu nước như Bọ Lập thêm quyết tâm, dày dạn, sáng tạo, làm tăng thêm số bạn bè quý mến anh, cũng như số người ủng hộ anh, và thế giới dân chủ càng hiểu biết về anh hơn nữa để đẩy mạnh cuộc đấu tranh đòi chính quyền từ bỏ quyết định đưa anh ra xét xử../.

Bùi Tín/Blog/VOA

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Giới yêu hội họa, hẳn nhiên, đều biết tác phẩm Em Thúy của họa sĩ Trần Văn Cẩn. Bức danh họa này hoàn tất vào năm 1943, và “đã được công nhận là Bảo vật quốc gia.” Tuy thế, không mấy ai để ý là có đến hai phụ nữ tên Nguyễn Thị Minh Thúy (và hai đều được dư luận nhắc đến như là nguyên mẫu của tác phẩm nổi tiếng trên) nhưng cuộc đời của họ lại hoàn toàn khác hẳn nhau.
Việt Nam muốn nâng cấp ngoại giao với Mỹ làm gì là câu hỏi được đặt ra, sau khi Tổng thống Joe Biden tiết lộ vào ngày 28/7/2023 rằng: "Tôi nhận được cuộc gọi từ người đứng đầu Việt Nam, rất muốn gặp tôi khi tôi tới G20. Ông ấy muốn nâng tầm để Mỹ thành đối tác lớn, cùng với Nga và Trung Quốc"...
Tôi nghe T.S Mạc Văn Trang than phiền mà không khỏi sinh lòng ái ngại: “Bớt ‘nổ’ đi, bớt ‘diễn’ đi, Trung ương ‘diễn’ một thì cơ sở ‘diễn’ mười, cái gì cũng ‘diễn’ thành lố bịch, ấu trĩ, dối trá, đạo đức giả. Những cái đó ảnh hưởng xấu đến văn hoá, đạo đức toàn xã hội.” Nói thế e có (hơi) quá lời chăng? Khối vở “diễn” vui lắm chớ, tuy tình tiết thì “lố bịch” thật nhưng cũng chả gây “ảnh hưởng xấu xa” gì (mấy) nên vẫn được tái diễn hăng năm.
Chuyện thanh niên trong nước chán Mác và hết muốn nghe theo Bác, phai nhạt lý tưởng, thờ ơ với Đảng là mối lo hàng đầu hiện nay của đảng CSVN. Vấn đề này không mới, nhưng lại được các cơ quan báo chí, truyền thông của đảng nhắc đi lặp lại mãi chứng tỏ tình hình mỗi ngày một nghiêm trọng, nhất là khi các chứng bệnh tham nhũng, “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” lan rộng trong đảng viên, từ cơ sở lên trung ương...
Thử nghĩ xem: mỗi đồng chí lãnh đạo chỉ cần (độ) vài triệu dollar, cùng với năm ba cái biệt phủ hay biệt thự là… đã đủ rồi, đủ cho một cuộc sống ung dung (có thể kéo dài đến vài thế hệ) nếu đừng phung phá quá...
Ngày 18 tháng Bảy 2023, gia đình của bị cáo Phạm Trung Kiên, trong vụ án « chuyến bay giải cứu », đã tức tốc nộp thêm 8 tỷ đồng cho cơ quan chức năng sau khi bị đề nghị án tử hình. Trước đó, gia đình ông Kiên đã nộp hai lần để « khắc phục hậu quả » : lần đầu 12 tỷ đồng, lần sau 15 tỷ đồng. Báo chí chính quyền còn cho biết ông Phạm Trung Kiên đã hứa sẵn sàng nộp thêm tiền để hy vọng giảm án...
Hôm 25 tháng 5 năm 2016, Pearl Pinson (một nữ sinh 15 tuổi) bị bắt cóc khi đang trên đường đến trường và biệt tích luôn kể từ ngày đó. Tuy hơn 7 năm đã qua nhưng thân nhân của em vẫn cứ nuôi hy vọng là sẽ có ngày đoàn tụ, nhân viên điều tra vẫn không ngưng việc kiếm tìm, và báo giới (hàng năm) vẫn không ngừng nhắc nhớ đến câu chuyện buồn lòng này.*
Cứ mỗi lần cầm bút là Lê Anh Hùng nghĩ đến ba đứa con thơ. Người đàn ông 38 tuổi này đã hai lần vào tù, vì viết blog về nhân quyền và nạn hối lộ, hiện đang sống phấp phỏng trong căn nhà của ông ở Hà Nội. Tuy thế, ông nói, ‘Tôi biết điều mình lựa chọn là nguy hiểm nhưng tôi chấp nhận trận chiến này...
Thất bại trong phòng, chống tham nhũng của CSVN xem như đã vĩnh viễn, không còn cứu được nữa. Bằng chứng này dựa vào những tuyên bố của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và các viên chức có trách nhiệm trong “quốc nạn” này...
Tôi “nhặt” được câu danh ngôn (thượng dẫn) trong Chuyện Kể Năm 2000, tập II, của Bùi Ngọc Tấn. Chỉ có điều đáng tiếc là tác giả quên ghi rõ là đồng chí TBT nào đã phát biểu một câu nói “đắt giá” tới cỡ đó. Mãi đến khi cùng cụng ly với tác giả ở California (ông chơi một ly sinh tố to đùng, ngó mà ớn chè đậu) tôi mới có dịp nêu thắc mắc, và nhận được câu trả lời hóm hỉnh : “Thì ông TBT nào mà chả nói thế.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.