Hôm nay,  

Theo Chân Những Cặp Giò Xứ World Cup 2014, Brazil

26/06/201400:00:00(Xem: 4882)

Dũng mãnh quá, cú sút banh phá lưới
Cặp giò dài, ngúng nguẩy điệu Samba
Trống vỗ dồn, lễ hội, rợp trời hoa
Rừng thiêng núi cấm, thác bao la muôn trùng

Đó là những đặc trưng của xứ sở Brazil, còn được gọi là Ba Tây là nơi chúng tôi nức lòng chờ đợi được ghé thăm trong chuyến du lịch Nam Mỹ năm nay.

"bom dia", "oi", "olá".....

ngân nga một lời chào

Cuối tháng năm nắng trong, gió nhẹ, thời tiết lý tưởng cho một lên đường. Sau khi ghé Peru vài ngày, đoàn du lịch chúng tôi tiếp tục cuộc viễn du đầy lý thú vào đất nước rừng già nhiệt đới huyền bí Amazon. Cả đoàn lục tục kéo nhau vào phi trường São Paulo, Ba Tây(Brazil), để bay chuyến chuyển tiếp đến Rio De Janiero, nơi sắp xảy ra những cuộc tranh tài thế giới nẩy lửa World Cup 2014. Phi trường vô cùng đông đảo du khách và những đội tuyển các nước đến tranh tài. Những bộ đồng phục của các đội banh xanh, đỏ, tím, vàng, đủ sắc, í ới gọi nhau khắp nơi trông đến vui. Mọi trật tự hầu như đảo lộn. Giờ boarding của các chuyến bay sớm hơn thường lệ tới hơn cả tiếng đồng hồ mà cổng(gate) sân bay lại đổi lung tung. Hệ thống máy tính không kịp bỏ số gate lên màn ảnh treo trên cao, khiến chúng tôi vô cùng hoang mang và mệt mỏi.

Một cô người máy(robot) đi lang thang, miệng oang oang mời mọc hành khách hãy dùng tấm bảng monitor nhỏ trước ngực cô ta để check in cho chuyến bay của mình. Cô còn in cả vé(ticket) máy bay cho khách hàng. Một cậu bé tiến đến hí hoáy, ấn nút và bỏ thông tin vào tấm bảng số trước ngực cô robot một cách thích thú. Thời đại tiên tiến, Robot đã dần thay thế con người trong nhiều lãnh vực và loại bỏ nhân công. Ở Âu châu và vài nước Á Châu người ta đã và đang thử nghiệm những người máy để dùng trong việc an ninh, soát vé, in vé máy bay hay khiêng vác hành lý ở phi trường.

Đến Brazil, chúng tôi được người dẫn đường địa phương đưa đi xem thành phố Rio De Janiero ngay khi đặt chân tới nơi này. Anh kể chuyện Ba Tây, chuyện thành phố, chuyện thể thao, lịch sử và văn hoá quê hương mình. Giọng đều đều và khối thông tin quá nhiều của anh đổ xuống ào ào như thác Iguassu khiến mọi người trong xe rơi vào giấc ngủ bình yên sau chuyến bay dài mệt mỏi. Tuy nhiên khi nghe nói đến vụ đá banh ai cũng giật mình thức giấc, lắng tai nghe một cách hào hứng.

Thật là may mắn trời cho nước của anh được là nơi tổ chức hai cuộc tranh tài thế giới World Cup 2014 và Olympic 2016. Anh kể chuyện thương lượng của nước Mỹ và Obama về World Cup và lan man qua chuyện sân vận động Maracanã của thành phố Rio De Janiero. Chuyện các huấn luyện viên bóng đá bị cấm hoạt động tình dục trước cuộc đấu là một chuyện bên lề thú vị. Dẫu sao Ba Tây còn nới lỏng trong việc hạn chế so với các nước khác như Mexico bị nhịn “sex” 100% trong thời gian dự giải World Cup.

Chúng tôi được dẫn đi xem Maracanã stadium mà người đời đã đặt cho Maracanã là thánh địa của "túc cầu giáo". Nó được phát âm như Ma-ra-ca-naaa. Sân vận động nổi tiếng và lớn nhất của Brazil sẽ là nơi tổ chức trận chung kết World Cup 2014, bên cạnh bốn trận vòng bảng, một trận vòng 16 đội và một trận vòng tứ kết. Nó là nơi bất kỳ cầu thủ hay người hâm mộ môn bóng tròn nào cũng đều muốn được tới, dù một lần. Cũng từ sân vận động này biết bao danh tài đá banh ra đời, từ Pele, Ronaldo, Romario, đến Zagalo. Được sửa sang, nâng cấp nhiều lần, nó không còn giữ được hình hài của một chảo lửa chứa hơn 200 nghìn cổ động viên mà Maracanã đã trở thành sân vận động siêu hiện đại có thể đón khoảng 78.000 khán giả. Ghế ngồi xếp theo các lô màu trắng, xanh, vàng là các màu cờ, sắc áo tiêu biểu của Ba Tây.

Rồi cuối cùng tôi cũng lên được tới đỉnh núi chót vót cao Corcovado để nhìn xuống toàn thành phố Rio. Tượng Chúa Cứu Thế Jesus Christ vĩ đại, cao 125-ft (38 m) đứng sừng sững trên đỉnh núi hoa cương cao 2,300 ft. Ngài dang hai cánh tay rộng lớn giống như muốn ôm vòng lấy thành phố, và đem tình thương bác ái của Người tưới cho toàn thế giới. Những ngọn gió lồng lộng thổi bay tóc áo tơi bời cũng không ngăn được đám đông du khách, đứng,ngồi, nằm, bò, lăn ra làm dáng cho đủ những kiểu hình chụp ngay dưới chân tượng.

blank
Hình ảnh Brazil.

Năm 2007, bức tượng này được chọn là một trong bảy tân kỳ quan thế giới. Điều "kỳ lạ" là, bất kỳ đi tới đâu trong thành phố Rio de Janeiro, chỉ ngước mắt lên giữa trời bao la thì đã thấy tượng Chúa Cứu Thế đang giang rộng đôi tay. Với một quốc gia có 95% dân số là tín đồ Thiên Chúa Giáo như Brazil, thì bức tượng Chúa Cứu Thế ở thành phố Rio de Janeiro đã trở thành một biểu tượng của Đức tin. Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình lên núi Sugar Loaf, ngắm nhìn toàn cảnh thành phố. Nhìn từ xa Sugar Loaf giống như một thỏi đường vươn ra giữa bầu trời. Trong khi bức tượng Chúa Jesus như một ngôi sao mờ lúc ẩn lúc hiện trong màn sương muối. Phía dưới là biển xanh. Xanh rất xanh, màu xanh dương đậm của biển nhiệt đới man mát tới tận chân trời. Bên cạnh là những bãi cát trắng phau trải dài, điểm xiết bằng các hàng cọ biếc cao như đánh dấu cùng trần gian đây là lằn ranh của hai bờ hữu hạn và vô hạn.

Nằm bên bờ Đại Tây Dương, Rio de Janeiro có khí hậu nhiệt đới đặc trưng với cánh rừng Tujica rậm rạp phong phú về động, thực vật, với những hòn đảo đầy mùi thơm của hoa cỏ thiên nhiên. Rio De Janiero thật thơ mộng, thơ như cái tên của nó “Sông Tháng Giêng”. Rio có nghĩa là Sông và Janerio có nghĩa là Tháng Giêng. Brazil(Ba Tây) trước kia là thuộc địa của Portugal(Bồ Đào Nha) nên tiếng Bồ là ngôn ngữ chính của quốc gia. Rio de Janeiro là nơi định cư của phần lớn dân người Bồ Đào Nha ở ngoài Lisbon ở Bồ Đào Nha. Sau khi độc lập khỏi Bồ Đào Nha, Rio de Janeiro trở thành nơi đến của hàng trăm ngàn người di cư khỏi Bồ Đào Nha.

Năm 1509, vào một ngày đầu năm, một nhà hàng hải mạo hiểm Bồ Đào Nha đã cập bến một cửa sông vùng Nam Mỹ mà ông nhận thấy rất rộng và ông đã đặt tên cho cửa sông này là Rio De Janerio. Mãi về sau ông mới biết là ông đã lầm vì đây không phải là dòng sông chảy ra biển mà chính là một vùng vịnh biển ăn sâu vào đất liền.

Có đứng trên đỉnh cao của ngọn núi Corcovado nhìn xuống thành phố và vùng vịnh an bình ôm đầy những cánh buồm neo đậu mới thấy thấm thía cái gió lộng của mùa đông tháng Giêng bay ngang. Nhìn chữ viết của người Ba Tây tôi nhớ đến chữ quốc ngữ. Sự lầm lẫn vịnh biển thành con sông của nhà hàng hải người Bồ Đào Nha làm tôi liên tưởng đến vị Giáo Sĩ Alexandre De Rhodes (Đắc Lộ) đã có công khởi xướng ra chữ Quốc Ngữ. Trước đó, các cha thừa sai dòng Tên người Bồ Đào Nha ở Ma Cao đã nghĩ ra một số phát âm tiếng Việt, viết bằng các mẫu tự La Tinh. Đắc Lộ đã hệ thống hoá và ghi âm tiếng Việt bằng chữ cái La tinh và soạn cuốn từ điển Việt-Bồ-La Dictionarium annamiticum seu tunquinense lusitanum et latinum. Lòng tôi bỗng dậy niềm luân tuất với xứ sở này khi thấy những hàng chữ mang các dấu mũ hệt chữ viết nước tôi. Những “É um não, vivê, fôlego, até às” dưng không quen thuộc làm sao.

Đi du lịch luôn luôn trông vào vận may của thời tiết, gặp ngày trời quang, bạn có ngay những bức hình đẹp, ngày sương mù bạn sẽ chẳng trông thấy gì dù là đứng ngay dưới chân tượng. Trên đường đi xe cog train(đường sắt răng cưa) xuống đồi, chúng tôi thấy rải rác vài tay leo núi đang treo lơ lửng trên các sợi dây bám vách cheo leo mong trèo lên đỉnh Corcovado.

Chiều xuống dần, tôi ra về tay ngầm vẫy chào rừng cờ đủ các quốc gia treo trên đầu nhà ga xe cog train. Tôi không thấy treo cờ Việt Nam, bèn hỏi người Tour guide điạ phương. Ông ta bảo, những du khách VN từng hỏi ông cùng câu hỏi nhưng ông không biết làm sao trả lời vì họ không treo cờ VN. Tôi hơi buồn buồn, không lẽ họ không thèm đếm xỉa gì tới VN chúng tôi hay nước tôi nhỏ bé quá, Ba Tây không màng hay biết tới. Các người trong đoàn bỗng dưng nổ ra câu chuyện tranh cãi xoay quanh vấn đề lá cờ. Nếu treo, biết treo cờ gì, cờ đỏ sao vàng hay cờ vàng ba sọc đỏ?. Câu trả lời, có lẽ, không treo là xong chuyện, đỡ phiền phức.

blank
Hình ảnh Brazil.

Buổi trưa chúng tôi được đi dạo con phố dọc bờ biển để tìm thức ăn trưa. Nơi chúng tôi được thả xuống là khu toàn khách du lịch và nổi tiếng là nơi sang trọng và đắt đỏ với giá sinh hoạt rất cao. Do đó chúng tôi đỡ lo về việc trộm cắp và bạo hành. Tuy nhiên chúng tôi luôn được dặn dò rất cẩn thận trong việc an ninh và cắp vặt. Vì người tour guide không đi theo nên chúng tôi chia thành từng nhóm nhỏ khoảng 5, 7 người đi chung với nhau vào tiệm ăn. Thức ăn tương đối ngon miệng, chỉ có điều dân ở đây nói tiếng Bồ và hầu như rất ít ai có chút vốn liếng tiếng Anh nào. Thôi thì ngôn ngữ quốc tế bằng tay chân chúng tôi đem ra xử dụng lia lịa. Ăn xong bữa trưa, ai nấy khô cả miệng vì gào thét, mỏi cả hai tay vì chỉ chỏ, ra dấu loạn cào cào. Dân Ba Tây nổi tiếng với các món thịt nướng và thực phẩm đường phố(street food). Tuy nhiên vì thời gian lưu lại ít ỏi nên chúng tôi không có cơ hội thám hiểm và tìm nếm thêm những thức ăn vặt “street food”. Vào tiệm bán đồ lưu niệm thì nhìn tới nhìn lui, cái gì mà có logo World Cup 2014, giá đắt gấp 3. Tỷ như cái key chain lưu niệm trên 12 đô la, cái tách uống cà phê 26, 27 đô. Vì muốn có quà kỷ niệm du khách cứ đưa cổ ra cho họ cứa.

Chưa bao giờ tôi thấy những lối đi được cẩn gạch công phu như ở bờ biển Copacabanạ, thành phố Rio. Họ cẩn gạch trắng, đen theo mô hình Mosaic tạo nên một nét đặc thù ở khắp các con đường bờ biển. Những tấm thân nam giới để trần, cường tráng da sẫm màu, đạp xe đi ngang như một biểu trưng sức mạnh thể lực của một dân tộc. Những cô gái với cặp giò dài nâu dòn thon thả, mặc bikini ngồi uống nước dừa trong các kios dọc bờ biển là niềm hãnh diện nét đẹp Ba Tây. Đây cũng là quê hương của nhiều người đẹp bốc lửa như Adriana Lima, Gisele Bundchen hay Camilla Belle. Thiếu nữ Rio còn lộng lẫy và quyến rũ hơn trong những vũ điệu Samba nóng bỏng với các bộ trang phục đầy màu sắc đặc thù. Tháng này không phải mùa lễ hội nên thật tiếc chúng tôi không được xem Rio Carnival được tổ chức trên đường phố vào Feb 28 cho tới March 4.

Nhắc tới lễ hội Rio Carnival là phải nhắc đến những bộ trang phục hóa trang rực rỡ của các vũ công Samba. Bạn có hoà mình và sống trong thế giới của những bộ trang phục hóa trang rực rỡ, gợi cảm, bạn mới cảm được những chiếc xe diễu hành đầy mê hoặc và thứ âm nhạc vùng Nam Mỹ sôi động, cuồng nhiệt, lôi cuốn xiết bao. Chắc chắn không du khách nào có thể cưỡng lại được.

Trước khi từ giã Ba Tây chúng tôi ghé thăm thác nước Iguassu nổi tiếng thế giới. Iguassu rất hùng vĩ và ngoạn mục, lớn và rộng gấp 4 lần thác Niagara ở Hoa Kỳ & Canada. Là thác nước lớn nhất trên thế giới, nó từng có tên trong danh sách tuyển chọn 7 tân kỳ quan thế giới. Năm 1986 UNESCO đã đưa ngọn thác này vào danh sách Di sản thiên nhiên thế giới.

Nằm giữa biên giới Brazil và Argentina, thác Iguassu có thể được chiêm ngưỡng từ cả hai nước. Iguassu là một chuỗi gồm 270 thác nước, trên độ cao khoảng 70 m đổ ra dòng sông Iguacu, trên chặng đường dài gần 3 km. Có đứng giữa con thác rộng lớn bao la trùng trùng điệp điệp những khối nước khổng lồ chảy đổ không ngừng, bạn mới thán phục cái đẹp vô cùng của trời đất. Tôi thấy được mình rất may mắn được sinh ra và đặt chân lên nhiều bờ đất mới, nếm những hạt sương sớm ở các khoảnh trời khác nhau, chạm được môi vào những vị mặn ngọt thức ăn nhiều quốc gia. Điều thích thú nhất là được trải nghiệm tận tai những âm giọng nói trầm bổng líu lo của nhiều tiếng nói các sắc dân trên thế giới. Du lịch thú vị quá, phải không các bạn.

Trịnh Thanh Thủy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.