Hôm nay,  

Du Lịch Vào Lòng Người - Úc Châu Du Ký - Bài Số 2: Cuộc Đời, Nhìn Từ Sau Lưng

25/12/201300:00:00(Xem: 4214)
Kể chuyện dông dài:

Sau chuyến đi Úc về chúng tôi có viết bài giới thiệu. Tưởng là sẽ tiếp tục kể lể dông dài, nhưng rồi vì thời sự phải viết theo nhu cầu hàng tuần nên đành tạm gác lại chuyện đường xa. Không ngờ bà con lại cứ hỏi han nhắc nhở nên phải trả lời. Trước hết là các thân hữu Úc châu trách móc. Những món quà quý giá gửi cho Viện Bảo Tàng San Jose sao không thấy ghi lại. Xin thưa rằng sẽ lần lượt kể ra theo thứ tự lịch trình. Đặc biệt các bạn cao niên hỏi đi hỏi lại về sức khỏe của chiến hữu đi hành quân viễn chinh như vậy có vất vả hay không. Tại sao ông mua vé lại còn phải mua bảo hiểm. Đổi tàu bay có trở ngại không.

Vì vậy chúng tôi xin kể một vài chi tiết về tài chánh và sức khỏe trước khi kể nỗi đoạn trường.

Quả thực vào tuổi bát tuần, chúng tôi không hề nghĩ đến chuyện đi Úc một lần nữa. Hơn 20 năm trước, chưa đến tuổi về hưu vợ chồng có qua Úc thăm con gái sinh cháu ngoại. Đi Úc ngày đó là chuyện gia đình. Lần này, hơn 20 năm sau đi Úc là công vụ đấy các bác. Báo Việt Luận mua vé cho 2 vợ chồng. Ngay cả tài tử Nam Lộc cũng có quyền thắc mắc với bác Lộc ở San Jose. Chàng là MC, là ca sĩ, là nhạc sĩ danh tiếng mà chưa bao giờ được ban tổ chức mời đi cả 2 vợ chồng. Ông già Giao Chỉ San Jose tại sao lại được 2 vé khứ hồi. Nhẩy múa không biết. Ca hát không hay. Không bán sách, không bán băng. Chỉ là tác giả gặp độc giả. Mục đích xem ra nhẹ tênh. Lại thêm sức khỏe không biết có qua được cửa tàu bay. Ăn nói không còn hơi. Nghe nói bên Úc tinh thần rất cao. Hô khẩu hiệu với bà con sợ rằng không thành tiếng. Ông đi như vậy coi bộ anh em bằng hữu San Jose rất quản ngại. Tuy nhiên đã nhận lời là phải đi. Ban tổ chức đứng mời là Lê Anh Dũng của Việt Luận họ không ngại, hà cớ mình lại phải lo lắng làm gì. Vấn đề là phải có phu nhân của bần bút đi theo để làm y tá. Nếu không thành công mà thành “bệnh” nhân thì nàng hộ tống cho chàng về. Lại có người hỏi rằng khi mua vé máy bay sao lại còn mua bảo hiểm. Đáp rằng: Dự trù ra đi nhưng sương gió bất thường, nếu giờ chót không đi được làm sao ăn nói với ban tổ chức. Vì vậy đóng tiền bảo hiểm tối đa để gặp hoàn cảnh phải cáo lỗi sẽ nhờ bảo hiểm bồi hoàn 100% cho ban tổ chức.

Thêm vào đó, chưa biết khả năng trình diễn đến đâu bèn mang 1 số hình ảnh qua các thùng hành lý khổng lồ để triển lãm, ngõ hầu hỗ trợ tinh thần cho buổi nói chuyện.

Và trong hoàn cảnh đó, vợ chồng chúng tôi lên đường. Mỗi người đều có những hộp thuốc đủ loại. Mỗi ngày mỗi người uống 9 viên. Người máu cao, người máu thấp. Thuốc loãng máu, thuốc thông máu. Thuốc cho con tim, thuốc cho bao tử. Thuốc ngưng tháo dạ, thuốc dễ nhuận trường. Các bạn uống thuốc gì là chúng tôi cũng dùng thuốc đó.

Lịch trình đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng vẫn sợ trễ giờ, lo chuyển tàu, lo hành lý, lo người đưa đón, lo múi giờ thay đổi. Còn lo đám cháu ở nhà vốn được ông nội đưa đón mỗi ngày. Nay cháu gái phải đợi ở trường chờ bố về, cháu trai phải đi bộ. Toàn những chuyện lo nghĩ lẩm cẩm của giới cao niên, chúng tôi cũng không khác gì quý vị.
bai-2-giao-chi-di-uc-chau-resized
Du ký Úc Châu.

Úc Châu đây rồi.

Từ giã Cali buổi tối thứ ba, sau khi vật vờ liên tiếp 2 đêm trên máy bay, buổi sáng đến phi trường Sydney đã qua ngày thứ năm. Thiên hạ ồn ào đứng chờ lấy hành lý. Nhà tôi tay cầm sẵn tiền Mỹ trả tip nhưng chẳng thấy các tay red cap, đầu đội mũ đỏ, chuyên giúp chuyển hành lý cho thiên hạ. Thôi cũng đành tự tìm hành lý đem ra 1 góc. Khi thiên hạ lấy hết đồ đạc mà mình chưa thấy thùng triển lãm, lại thêm hoảng hốt. Hỏi ra mới biết, hàng hóa của ông bà thuộc loại quá khổ họ để ở 1 khu đặc biệt. Quanh quẩn rồi cũng tìm ra. Rồi lại nhờ được 1 ông của hãng máy bay tiếp tay đẩy ra khu kiểm soát. Khối lượng hàng hóa khá nhiều được hướng dẫn xếp vào 1 chỗ. Nhân viên hải quan dẫn chó nghiệp vụ ngửi qua 1 vòng. Quả thực nếu mà xui xẻo có đứa nào nhét vào 1 gói bột trắng thì chết cha. Chuyện này chưa xảy ra. Xếp hành lý lên xe đẩy. Nhà tôi hãnh diện trao cho anh chàng Úc vui tính 20 đồng Mỹ kim tiền Tip. Bạn Úc cười lắc đầu. Bà xã tưởng rằng bạn ta chê ít. Phe phẩy tờ $20 us ngon lành. Tôi nhắc nàng là Úc Châu không lấy Tip. Bà cất tiền đi mà tấm lòng yêu nước Úc dâng cao hết xẩy. Lẩm bẩm: Úc nó không lấy Tip, văn minh thiệt. Cũng ngang với Nhật Bản.

Vui được một chút lại thấy lo sợ. Không thấy phái đoàn đón tiếp ở đâu. Đẩy xe ra khỏi khu hải quan. Thiên hạ tấp nập đầy phi trường. Một hàng dài các đại diện công ty và các khách sạn, các ban tổ chức hội thảo đứng cầm bảng đón khách.


Quý vị này đứng hàng ngang, quần áo lịch sự, cầm bảng tên khách phương xa. Nhìn một vòng không thấy ai là có vẻ người của phe ta. Niềm lo âu bơ vơ đất khách quê người tại xứ Úc bắt đầu. Bèn bảo vợ đứng một chỗ bên hai xe hàng hóa khổng lồ để chồng đi tìm. Rõ ràng là ban tổ chức hứa hẹn đã cử hai xe với hai ông thanh niên đẹp trai, khỏe mạnh chỉ chuyên khuân vác đón từ 5 giờ sáng. Bây giờ gần 7 giờ mà sao chưa thấy ai. Bất chợt thấy có hai ông Việt Nam lom khom đứng ngó vào khu hải quan. Một ông cao, tóc bạc phơ. Một ông chống gậy. Ngó sau lưng ngửi thấy mùi Saigon. Nhìn ra trước mặt. Trời ơi, ông Quý công binh đây chứ ai. Trung tá Phan Bá Quý, nguyên tiểu đoàn trưởng công binh kiến tạo, đứng cạnh ông trung úy dược sĩ Nguyễn Xuân Quang. Chúng tôi rất mừng vì ngoài tình gặp gỡ thân hữu đồng hương mà còn mừng nhiều hơn vì có được người ra đón. Bước đầu thế này là quá ngon lành. Phan Bá Quý là bạn cùng khóa, nửa thế kỷ mới gặp lại. Bác chậm rãi, từ tốn tiếp tục chống gậy chỉ huy dù còn chiến tranh, dù ở tù, hay dù lưu vong qua Úc. Bạn Quang tóc bạc trắng phau hết sức nhanh nhẹn xốc vác. Anh chàng này 38 năm về trước vốn là trung úy dược sĩ trẻ đẹp nay đã trở thành trung niên tráng sĩ tóc bạch kim, hoạt bát tháo vát. Xứng đáng đại diện cho tinh thần hiếu khách của Úc Châu. Chúng tôi đẩy hàng hóa ra xe van của chị Trúc Quân, nhân vi ên của Việt Luận. Chị sẽ đưa thẳng hàng triển lãm lên trung tâm cộng đồng, là nơi thứ bẩy sẽ tổ chức triển lãm và nói chuyện với độc giả. Còn anh em tôi lên xe chú Quang lái để đi ăn phở Sydney, một kỷ niệm đầu tiên đáng ghi nhớ trên nước Úc. Do bác Quý khoản đãi.

Ngồi trên xe với tay lái bên phải và dòng xe đi qua lề trái làm cho du khách có cảm tưởng toàn gặp tài xế điên cứ muốn lao vào nhau rồi lại tránh qua cái rẹt. Những con đường vòng tròn ở ngã tư nếu rộng lớn thì tạm ok, nhưng rất nhiều ngã tư đường vòng nhỏ xíu và các xe đua chạy quanh như trò chơi trẻ con. Khi khách được mời lên xe, tôi quen thói Hoa Kỳ đi vòng qua tay mặt, dược sĩ Quang bèn đưa chìa khóa nói: Vậy anh lái đi. Du khách vội cười xòa rồi quay sang ngồi bên trái.

Tiệm phở đầu tiên được coi là nổi tiếng trên con phố của Banktown. Tô phở nhỏ ở đây giá $15 Úc kim. Như vậy có phải là vào khoãng $14 Mỹ kim. Chẳng biết tôi có nhớ đúng hay không nhưng vẫn coi là trong đời di tản chưa ăn tô phở nào có giá cao như thế tại Cali.

Phở tiệm này có thể coi là ăn được nhưng các bạn tôi khoe là nhà hàng có tiếng chém Ngọt. Giá hơi cao, ngày lễ hội lại còn tăng giá. Gọi 1 tô lớn mà lại đòi thêm cái bát để xẻ đôi, nhà hàng tính thêm ba đồng. Chuyện này cũng khá lạ. Chưa từng xảy ra trong các nhà hàng Việt Nam. Thực sự nếu bạn đi ăn tại nhà hàng Mỹ, khẩu phần 1 người ăn quá nhiều có thể chia ra và chủ tiệm tính thêm tiền. Chuyện như thế này. Vào nhà hàng Mỹ ở San Francisco. Gọi 1 phần bò bít tết cho 1 người ăn giá $30 Mỹ kim. Bạn yêu cầu chia cho 2 người. Nhà hàng sẽ chia đôi cho 2 đĩa. Đầy đủ, đẹp đẽ, ngon lành, lịch sự. Có phần dao muỗng khăn ăn cho 2 người. Họ tính thêm $5 Mỹ kim. Đó là thể thức hợp lý. Nếu nhà hàng Việt Nam mà biết làm ăn. Có thể theo công thức này.

Còn khách hàng chỉ yêu cầu cho mượn 1 cái bát. Chém thêm 3 Úc kim, xem ra quá đáng.

Ngoài ra, tôi có thói quen, khi đi tiệm, dù có nhu cầu hay không cũng vào thanh tra nhà vệ sinh. Tại đây nhận thấy bồn cầu xả nước có 2 nút bấm. Bên nhỏ, bên to. Xem lại thì để xả nước nhiều hay ít. Dường như bên Úc nhà nào cũng dùng loại bồn nước này. Tiết kiệm nước chăng.

Sau bữa ăn, chúng tôi chia tay anh Quý. Anh muốn đi bộ về thẳng nhà. Anh Quang đưa chúng tôi thăm tòa báo Việt Luận. Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy anh Quý phía sau lưng tại phi trường. Bây giờ,chia tay ở tiệm phở, lại thấy phía sau. Phan Bá Quý chống gậy đi trên hè phố Banktown. Từ từ khuất ở nẻo đường xa. Ngày xưa, chúng tôi gặp nhau khi vào trường Đà Lạt tháng 3-1954. Sau đó ra trường mỗi người một ngả. Suốt 21 năm quân đội loáng thoáng có gặp lại đôi khi, nhưng không gần gũi. Như vậy phải gọi là trên nửa thế kỷ mới gặp lại nói chuyện với nhau. Bạn ở Úc cùng khóa còn có anh Nguyễn Duy Mô và anh Nguyễn văn Minh hiện ở Melbourne. Các anh dự trù sẽ về Sydney vào cuối tuần.

Hẹn sẽ gặp nhau, ta sẽ họp khoá rõ ràng là lần cuối.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.
“Phản động lực” mà người Đài Loan thể hiện trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi khiến tôi, sau những suy nghĩ miên man về chuyện nước non, lại quay về với bài học yêu nước của thời tiểu học với câu hỏi khó, khiến nhiều học trò gác bút: “Em hãy tìm từ phản nghĩa với ‘tôn đại’.” Trung Quốc càng hung hăng đe dọa bao nhiêu, Đài Loan càng quật cường ngạo nghễ bấy nhiêu. Mà nếu Bắc Kinh ngu ngơ hay vờ vịt không biết gì đến định luật này thì, thầy nào tớ đó, Hà Nội cũng mù tịt hay giả bộ tương tự. Họặc mù tịt như thể đã hoàn toàn miễn dịch trước luật này; hoặc đóng kịch như thể không hề sống trong không gian ba chiều bình thường mà là một môi trường nào đó thiêu thiếu, cơ hồ chỉ… hai chiều rưỡi.
Tôi sinh trưởng ở Đà Lạt (Thành Phố Ngàn Hoa) nên sự hiểu biết về hoa lá cũng không đến nỗi tồi. Thế mà mãi tới bữa rồi, nhờ xem trang Trăm Hoa, mới được biết thêm về một loài hoa nữa – hoa ban: “Mùa hoa nở là lúc các cặp đôi nô nức đến thăm Tây Bắc. Hoa ban trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy và sự chân thành, dù tình yêu có gặp nhiều trắc trở, khó khăn thì cũng tự tin vượt qua và sẵn sàng đi đến bến bờ hạnh phúc. Các cặp đôi yêu nhau thường thề nguyện dưới gốc cây hoa ban như một minh chứng cho tình yêu thủy chung, bền chặt.”
Nhìn vào sự xuất hiện, sinh trưởng và tồn tại của chế độ cộng sản ở Việt Nam, chúng ta không thể phủ nhận đã có sự tương đồng với những thông tin tóm lược vừa nói về bệnh ung thư của con người...
Tôi tình cờ nhìn thấy hình Nguyễn Thúy Hạnh đang lơn tơn đẩy một cái xe cút kít đầy ắp bưởi (trên trang RFA) trong một cuộc phỏng vấn do Tuấn Khanh thực hiện, vào hôm 19 tháng Giêng năm 2021. Bên dưới tấm ảnh này không có lời ghi chú nào về thời điểm bấm máy nên tôi đoán có lẽ đây là lúc mà cô em đang hớn hở đến thăm vườn bưởi của họ Trịnh (ở Hòa Bình) vào “thuở trời đất (chưa) nổi cơn gió bụi”!
Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đang phải đối mặt với cuộc tranh chấp nội bộ trong kế hoạch tìm người kế nhiệm lãnh đạo khóa đảng XIV, nhiệm kỳ 2026-31. Những tranh chấp này được giữ kín để tránh hoang mang nội bộ. Chúng bộc phát ngay tại các Đại hội đảng địa phương và các ban đảng từ tháng 10 năm 2023...
Cuộc bầu cử tổng thống lần thứ 8 tại Đài Loan đã được tổ chức vào ngày 13/1 với kết quả là ông Lại Thành Đức Phó chủ tịch Đảng Dân tiến (Democratic Progressive Party, DPP) thắng cử...
Chúng ta đang làm nhân chứng cho một cuộc bầu cử kỳ quặc và đa sự chưa từng xảy ra trong lịch sử đầu phiếu ở Hoa Kỳ. Có thể nói, không chỉ lịch sử, mà rộng lớn hơn, chính là "sự cố" văn hóa chưa từng thấy. Bước vào năm 2024, sự tranh đua giữa hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ càng gay go, khốc liệt với âm mưu, độc kế, thủ đoạn, ám toán, bôi nhọ, mánh mung, để xem ai sẽ là chủ nhân của ngôi Nhà Trắng trong bốn năm tới. Tất cả những ý nghĩ, hành vi đó đều gôm vào chính sách, chiến lược và chiến thuật vận động bầu cử. Bạn đọc sẽ có dịp theo dõi các thầy bàn người Mỹ và thầy bàn người Việt (trong và ngoài nước) phong phú hóa, hư cấu hóa, ảo tưởng hóa về việc bầu cử, tạo ra câu chuyện nửa thực, nửa hư, thú vị, bất ngờ với giận dữ và thất vọng, sung sướng và buồn bã, rung đùi và cụng ly, nguyền rủa và chửi bới, vân vân. Thông thường những luận lý, âm mưu, phê phán, dự đoán đó… được mổ xẻ qua kiến thức và kinh nghiệm tây phương, nơi có hàng ngàn sách vở nghiên cứu chính trường, chính đạo,
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.