Hôm nay,  

Tiếng Gào Của Những Người Mẹ Việt Nam

11/06/201300:00:00(Xem: 7454)
Họ bắt con đi vào lúc rạng sáng,
Mẹ đi theo con như bước theo quan tài.
…Trời ơi, mẹ không thể nào quên được!
Mẹ sẽ làm như các bà vợ lính trung đoàn chiến binh
Đến vật vã gào khóc dưới tháp điện Cẩm-Linh
(Anna Akhamatova – Ca Khúc Tưởng Niệm)


Hơn tám mươi năm trước, tiếng gào khóc con của một người mẹ trước thềm điện Cẩm Linh, chỗ ở của các lãnh tụ cộng sản Nga là một nét khắc mạnh mẽ lên cái khung cảnh ảm đạm của những ngày mùa đông ở Moskva. Người mẹ đau khổ đó là thi sĩ Anna Akhmatova.

Không ai ngờ rằng sau gần một thế kỷ, khi chủ nghĩa cộng sản đã cáo chung ngay tại cái nôi của nó thì ở Việt Nam tiếng gào khóc của những người mẹ vẫn vang lên khắp nơi, tại các trại giam, trước phiên toà, hay ngoài đường phố. Ngày 23/05/13 tại phiên toà phúc thẩm xử tám thanh niên yêu nước, mẹ của anh Nguyễn Đình Cương, bà Nguyễn thị Hoá, không được phép vào dự phiên xử của con mình. Bà chỉ còn biết đứng gào, gọi tên con thảm thiết bên ngoài cổng toà án.

Vài tuần trước đó, bà Nguyễn thị Nhung, mẹ của sinh viên Nguyễn Phương Uyên, khi đến thăm con tại trại giam, mới biết rằng cô con gái 20 tuổi của mình đã bị đánh đến ngất xỉu trong tù. Nhìn con với những vết thâm tím trên người, trái tim chị Nhung chắc đã rướm máu. Khi thấy Phương Uyên dùng tay ép vào lồng ngực kêu đau và khó thở, tôi có thể hình dung được chị Nhung muốn gào thật to vào mặt các quản giáo: “Trời ơi! lương tâm của các người ở đâu?”

Tất cả là một tấn bi kịch hãi hùng của những người mẹ, nỗi khổ đau vô cùng tận của họ khi bất lực nhìn thấy con mình bị bắt giam, bị hành hạ, tra tấn bởi cả một guồng máy côn đồ. Tiếng nức nở trong lặng lẽ của biết bao nhiêu bà mẹ có con trong lao tù đã được Anna Akhmatova ghi lại trong trường ca “Requiem” (Ca khúc tưởng niệm).

Suốt mười bảy tháng trời mẹ kêu vang,
Cố gọi con trở về nhà,
Mẹ phải phủ phục dưới chân tên đao phủ,
Vì con của mẹ cũng là nỗi kinh hoàng của mẹ.
Mọi sự mãi mãi rối tung
Và mẹ không còn phân biệt nổi
Giờ đây ai là con thú, ai là con người,
(Anna Akhamatova – Ca Khúc Tưởng Niệm)

Là người được dân Nga và thế giới công nhận như một nhà thơ kinh điển của thi ca nước Nga nhưng Anna Akhmatova mang số phận bi đát của một người vợ, người mẹ của những tù nhân lương tâm dưới chế độ cộng sản. Người chồng đầu tiên của bà bị bắt và bị giết chết vì bị ghép vào tội âm mưu lật đổ chính quyền. Người chồng thứ hai là một sử gia về nghệ thuật cũng bị cộng sản giam cầm nhiều năm và cuối cùng bị chết trong tù.

Đọc Anna Akhmatova tôi liên tưởng đến hoàn cảnh những người mẹ Việt Nam, trong đó có những người mẹ của 14 thanh niên yêu nước. Các con của họ, những thanh niên công giáo, tin lành gương mẫu, những người chuyên phụng sự xã hội và là thành viên của nhóm Bảo Vệ Sự Sống, đã bị bắt cóc, bị tống giam và bị kết án nhiều năm tù; chẳng khác gì nhà sử học Lev Gumiliov, con trai của Anna Akhmatova, là một thanh niên lý tưởng và đầy nhiệt huyết. Ông đã từng tham gia vào quân đội để chiến đấu chống lại quân phát xít. Sau này, Lev Gumiliov được người dân Nga dựng tượng đài với dòng chữ: “Tượng một người Nga đã bảo vệ cho người Tartar khỏi sự vu khống”. Chủ nghĩa Cộng Sản đã hủy diệt những trí thức, những tinh hoa của mọi quốc gia nơi nào có sự hiện diện của nó.


Trong “Requiem” Anna Akhmatova mô tả lại hình ảnh người con trai ưu tú của mình cúi hôn lên tượng thánh giá giá lạnh vào một buổi sáng ảm đạm khi mật vụ Nga còng tay ông dẫn đi. Tiếng gào của bà là tiếng gào uất nghẹn của những bà mẹ nước Nga. Chính những bà mẹ này đã góp phần vào sự sụp đổ của thành trì cộng sản tại Liên sô. Anna Akhmatova kể lại rằng: vào cái thời gian cả nước Nga đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi dưới sự khủng bố của chính quyền Stalin, một hôm khi bà đang đứng xếp hàng trước nhà tù ở Leningrad, một người đàn bà nhận ra thi sĩ. Với đôi môi thâm tím, người đàn bà tiến đến gần và thì thầm vào tai thi sĩ: “Chị có thể tả lại chuyện này được không?” Khi thi sĩ trả lời lại, cũng bằng những tiếng thì thầm rằng bà có thể, bà chợt nhìn thấy một nụ cười thoáng qua gương mặt đã chai cứng vì khổ đau của người đàn bà kia. Nụ cười của một niềm tin son sắt rằng dù bạo lực có tàn bạo đến đâu, cái ác rồi sẽ bị vạch mặt.

Khi chị Nguyễn thị Nhung nén nỗi đớn đau trong lòng để gởi thông điệp cho người con gái thương yêu của chị trong lao tù, tôi nhìn thấy cả một dòng chảy lịch sử và tương lai của đất nước tôi. Nghe con than đau và nhìn những dấu vết hành hạ trên người Phương Uyên, chị Nhung đã phải cố gắng lắm mới kềm chế được mình. Chỉ có 20 phút ngắn ngủi gặp gỡ con gái trước ngày con ra toà, chị dặn lòng phải bình tĩnh để nói hết được những điều cần phải nói với con. Điều cần thiết đó là gì – chị dặn con hãy đứng thẳng trước toà, hiên ngang trước bọn xâm lược và lũ bán nước. Chị đã nuốt nước mắt vào trong, chị đã làm một việc quá sức của một người mẹ nhưng chị đã giúp con gái mình tuyên bố một thông điệp lịch sử của tuổi trẻ Việt Nam.

Ôi! những bà mẹ sẵn sàng nén nỗi đau trong lòng mình để con đi lo cho đất nước và dân tộc. Từ bao đời đã thế và bao đời sau cũng vậy, đất nước Việt không chỉ trường tồn nhờ xương máu của "Cha Ông" mà còn lớn mạnh nhờ những giòng nước mắt, sự dũng cảm và trái tim của những "Người Mẹ".

Tôi nhớ một câu ru đã được nghe mẹ hò từ những ngày còn thơ bé: Ru con con ngủ cho lành/ để mẹ gánh nước rửa bành ông voi/ Muốn coi lên núi mà coi/ có bà Triệu tướng cỡi voi, đánh cồng. Từ những câu ru của mẹ, của bà, đất nước Việt Nam đã có những Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Đình Cương, Đỗ thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Vi và biết bao nhiêu những người trẻ đang âm thầm góp mặt.

Xin cám ơn những giọt nước mắt, những tiếng gào trong lặng lẽ của mẹ. Xin cám ơn nỗi đau đớn giấu kín trong lòng, những câu ru và lời dặn dò để chúng con lớn lên xứng đáng là con của mẹ. Xứng đáng là một người Việt Nam.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Rồi vào ngày 12/12/2023, tức chỉ sau ba tháng, Việt Nam lại long trọng tiếp đón Chủ Tịch Tập Cận Bình và nói rằng hợp tác và hữu nghị với Trung Quốc là lựa chọn chiến lược của Việt Nam...
Chỉ ba tháng sau khi Việt Nam nâng cấp quan hệ với Mỹ lên cấp cao nhất trong hệ thống phân cấp ngoại giao trong chuyến thăm của Tổng thống Biden, người ta thấy Chủ tịch Tập Cận Bình của Trung Quốc đã trở thành nhà lãnh đạo thế giới mới nhất tăng cường quan hệ với Việt Nam với chuyến thăm Hà Nội trong tuần này...
Chuyến thăm Việt Nam hai ngày của Tổng Bí thư Đảng, Chủ tịch nước Cộng sản Trung Quốc, Tập Cận Bình đã để lại nhiều hệ lụy cho nhân dân Việt Nam hơn bao giờ hết. Bằng chứng này được thể hiện trong Tuyên bố chung ngày 13/12/2023 theo đó họ Tập thay quan điểm “cộng đồng chung vận mệnh” bằng “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai” cho hai nước...
Sự ra đi của nhà tư tưởng và thực hành xuất sắc về chính sách đối ngoại của Mỹ đánh dấu một kỷ nguyên kết thúc. Trong suốt sự nghiệp lâu dài và có ảnh hưởng phi thường của mình, Henry Kissinger đã xây dựng một di sản mà người Mỹ sẽ khôn ngoan chú ý trong kỷ nguyên mới của nền chính trị cường quốc và sự xáo trộn trong toàn cầu. Thật khó để tưởng tượng rằng thế giới mà không có Henry Kissinger, không chỉ đơn giản vì ông sống đến 100 tuổi, mà vì ông chiếm một vị trí có ảnh hưởng và đôi khi chế ngự trong chính sách đối ngoại và quan hệ quốc tế của Mỹ trong hơn nửa thế kỷ.
“Tham nhũng kinh tế” ở Việt Nam đã trở thành “quốc nạn”, nhưng “tham nhũng quyền lực” do chính đảng viên gây ra để thu tóm quyền cai trị mới khiến Đảng lo sợ. Đó là nội dung đang được phổ biến học tập để đề phòng và bảo vệ chế độ do Ban Nội chính Trung ương công bố...
“Trong năm 2023 còn nhiều vấn đề đáng lo ngại, gây bất an cho xã hội. Các tội phạm trên các lĩnh vực tiếp tục gia tăng toàn quốc xảy ra 48.100 vụ phạm tội và trật tự xã hội tăng 18%.”
Việt Nam đang thương lượng mua chiến đấu cơ F-16 của Mỹ để tăng cường bảo vệ an ninh trước đe dọa ngày một lên cao của Trung Quốc ở Biển Đông. Tin này được truyền miệng ở Hoa Thịnh Đốn, tiếp theo sau chuyến thăm Việt Nam 2 ngày 10-11 tháng 9/2023 của Tổng thống Joe Biden. Tuy nhiên, các viên chức thẩm quyền của đôi bên không tiết lộ số lượng F-16 mà Việt Nam có thể mua với giá 30 triệu dollars một chiếc...
Số năm tháng tôi nằm trong tù chắc ít hơn thời gian mà nhà thơ Nguyễn Chí Thiện ngồi trong nhà mét (W.C) và có lẽ cũng chỉ bằng thời gian ngủ trưa của nhà văn Vũ Thư Hiên, ở trại Bất Bạt, Sơn Tây. Bởi vậy, sau khi đọc tác phẩm Hỏa Lò và Đêm Giữa Ban Ngày của hai ông (rồi đọc thêm Chuyện Kể Năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn, Thung Lũng Tử Thần của Vũ Ánh, và Trại Kiên Giam của Nguyễn Chí Thiệp) thì tôi tự hứa là không bao giờ viết lách gì vể chuyện nhà tù, trại tù hay người tù nào cả.
Càng gần đến Đại hội đảng toàn quốc khóa XIV (2026-2031), đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) càng ra sức kiên định 4 nguyên tắc được coi là “có ý nghĩa sống còn đối với chế độ.”
Trời mưa thì buồn. Trời nắng thì vui. Mưa nhiều quá gây lụt lội, trở thành thảm cảnh. Nắng quá độ gây khô hạn, cháy mùa màng, gây đói khổ. Gọi là thiên tai. Có nghĩa thảm họa do trời gây ra. Hoặc chữ “thiên” đại diện cho thiên nhiên. Nhưng gần đây, vấn nạn khí hậu biến đổi, gây ra nhiều “thiên tai” có thể gọi lại là “thiên nhân tai,” vì con người góp phần lớn tạo ra khốn khổ cho nhau. “Thiên nhân tai,” nghe lạ mà có đúng không? Nguyên nhân chính gây ra biến đổi khí hậu là hiệu ứng nhà kính. Một số loại khí trong bầu khí quyển bao quanh trái đất hoạt động hơi giống như gương kính trong nhà kính, giữ nhiệt của mặt trời và ngăn nó trở lại không gian, gây ra hiện tượng nóng lên cho toàn cầu. Nhiều loại khí nhà kính này xuất hiện một cách tự nhiên, nhưng các hoạt động của con người đang làm tăng nồng độ của một số loại khí này trong khí quyển, cụ thể là: Cacbon dioxit (CO2), khí mê-tan, nitơ oxit, khí florua
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.