Hôm nay,  

Đối Đầu Hay Đối Thoại Với CSVN?

20/12/201200:00:00(Xem: 13606)
Kể từ ngày lập đảng, Cộng sản Việt Nam luôn trung thành với chủ trương thống trị. Cướp chính quyền bằng chiến tranh và giữ chính quyền bằng bạo lực đã trở thành một thứ truyền thống đặc thù của toàn thể chế độ Cộng sản. Quá trình lịch sử chứng minh rằng: Những hình thức thương thảo, liên hiệp, liên minh của Cộng sản đều là công cụ chính trị hay tuyên truyền cho mục tiêu chiến thắng sau cùng. Cộng sản Việt Nam rõ ràng KHÔNG có "Văn hóa Đối thoại". Ít nhất là CHƯA.

Thực vậy! Nếu hiểu "đối thoại" là tranh luận với nhau trong tinh thần xây dựng để hiểu nhau rõ hơn, dù vẫn có bất đồng, thì cho đến nay ở Việt Nam vẫn chưa có đối thoại đúng nghĩa; kể cả giữa nhà cầm quyền và những cựu đảng viên CS có tinh thần tiến bộ. Nếu hiểu "đối thoại" là thương lượng, đàm phán để tìm một giải pháp chung mà hai bên đều có lợi, thì thực tế cũng chưa hề có.

Riêng ở ngoài nước, bằng nhiều hình thức và tầm vóc khác nhau, nhà cầm quyền CSVN đã tiếp xúc với khá nhiều người Việt. Nhưng tất cả chỉ nhằm mục đích kêu gọi sự ủng hộ cho nhà nước đương quyền. Nhiều cuộc tiếp xúc của các cán bộ ngoại giao với những người bất đồng chính kiến ở ngoài nước đã từng xảy ra nhưng luôn dừng lại ở mức tìm hiểu và thuyết phục ngưng "chống đối nhà nước", hơn là trao đổi để tìm kiếm giải pháp chung cho đất nước.

Khi nhà cầm quyền CSVN không có chủ trương đối thoại thì rõ ràng là họ mặc nhiên tạo ra tình trạng đối đầu. Lời báo động về sự nguy hiểm của các "thế lực thù nghịch, phản động... âm mưu lật đổ chính quyền..." là sự khẳng định sự hiện diện của nhiều lực lượng đối đầu ở cả trong và ngoài nước.

Thái độ thù nghịch của nhà cầm quyền CSVN với những người yêu nước ôn hòa mâu thuẫn hoàn toàn với "chủ trương hòa giải, hòa hợp" hay "đại đoàn kết dân tộc" mà đảng CSVN vẫn luôn nói đến. Sự kiện này tự nó giúp cho những người chủ trương đối đầu với CSVN luôn có lý do chính đáng để giữ các thái độ cứng rắn nhất.

Bản chất Cộng sản là khai thác mâu thuẫn để tồn tại và phát triển. Ở giai đoạn thoái trào, Cộng sản bị chán ghét bởi chính những mâu thuẫn nội tại. Bây giờ, những thứ lý tưởng giúp đảng cướp được chính quyền ở miền Bắc và cả miền Nam đã không còn nữa. Tiêu chí "độc lập" đã trở thành một danh từ mỉa mai khi chế độ không dám chống lại sự xâm lấn của Bắc phương. Tiêu chí "đánh Mỹ cứu nước" trở thành một điều đáng mắc cỡ khi chế độ tồn tại được là nhờ có sự giao thương với Mỹ -- dù rằng CSVN không bao giờ tin được người Mỹ. Tiêu chí chống "bóc lột, tham ô" cũng trở thành trò hề khi hầu hết quan chức của bộ máy cầm quyền đang làm giàu bằng mồ hôi và nước mắt của hàng chục triệu đồng bào lao động nghèo. Những đảng viên lý tưởng bất mãn vì họ ý thức được rằng: Chỉ riêng tội gây ra quốc nạn tham nhũng có hệ thống từ trung ương đến địa phương, thì chế độ đương quyền đã xứng đáng để bị lật đổ. Và đối với những người đảng viên liêm chính, đám quan chức ăn cắp của công, ăn cướp của dân cần phải bị trừng trị để làm sáng nghĩa công lý.

Sự thật của những vấn đề Việt Nam bây giờ không còn là bí mật nữa nhưng hóa giải bế tắc đó không thể chỉ bằng sự biểu hiện những phẩn uất ngút trời, hay chỉ từ một sự thay đổi cơ chế.

Qua một quá trình hơn nửa thế kỷ cầm quyền, ân oán và hệ quả chính trị đã ảnh hưởng vào hàng triệu gia đình từ Bắc chí Nam. Tìm một giải pháp để cả chục triệu người (bao gồm đảng viên, công chức bộ máy cầm quyền và thân nhân) không phải trở thành nạn nhân của chính thể mới... là một thử thách vô cùng cam go. Chính phủ mới không thể, và không có quyền, nhân danh nhu cầu tự do cho 70 triệu người dân để biến 10 triệu người đang phục vụ cho chế độ CS thành những tội phạm phải bị trừng trị, tương tự như Cộng sản đã nhân danh "giải phóng" để đối xử tàn tệ đối với toàn thể quân-cán-chính VNCH và gia đình. Những kẻ có trọng tội phải được minh xử nhưng không thể là sự ngược đãi đối với toàn thể đảng viên, công chức bộ máy cầm quyền CS. Việt Nam cần có một giải pháp để tháo gỡ các bế tắc chính trị hiện nay một cách tốt đẹp và an toàn nhất. Giải pháp đó là gì, câu trả lời tùy thuộc nhiều yếu tố và nhiều phía. Nhưng rõ ràng là nó không thể tự nhiên mà có.

Nếu như trong thời gian tới, đảng CSVN đột nhiên thay đổi thái độ để tìm lối thoát cho chính họ và đất nước bằng cách giải tỏa những ràng buộc phi lý đã có trong luật bầu cử, để Việt Nam có điều kiện dân chủ hóa bộ máy Lập Pháp qua một cuộc bầu cử Đại biểu Quốc hội thật sự tự do; từ đó có Hiến pháp mới, rồi có bộ phận Hành pháp Dân cử, kể cả ngành Tư Pháp dân cử, thì tiến trình dân chủ hóa Việt Nam sẽ không phải đánh đổi bằng máu xương và nước mắt.

Ngược lại, nếu như đảng CSVN tiếp tục con đường thống trị độc tài thì hệ quả đương nhiên sẽ tự nó xảy ra: "Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh!" Và trong trường hợp Việt Nam thay đổi từ biến động nghiêm trọng, dẫn đến tình trạng đảng CSVN mất khả năng kiểm soát, thì chắc chắn là khó ai có thể hình dung được lòng căm phẩn chất chồng từ bao nhiêu năm nay sẽ diễn ra thế nào.

Tóm lại, muốn thay đổi đất nước một cách hòa bình và tốt đẹp, chúng ta không có con đường nào khác hơn là đối thoại nghiêm chỉnh để tạo điều kiện thương thảo tìm kiếm một giải pháp chính trị thích hợp cho Việt Nam. Nhưng đó phải là một tiến trình đối thoại đúng đắn.

Quan điểm cơ bản về việc đối thoại mà Đảng Vì Dân khẳng định là:

1. Nếu nhà cầm quyền CSVN muốn hòa giải dân tộc và tìm kiếm một giải pháp chính trị thích hợp cho Việt Nam, họ cần khởi đầu bằng việc đối thoại với những nhà dân chủ và đoàn thể bất đồng chính kiến ở Việt Nam trước.

2. Nếu CSVN muốn hòa giải với cộng đồng người Việt ở hải ngoại thì họ phải chính thức lên tiếng với các đoàn thể đối kháng, và việc đối thoại phải được thực hiện bình đẳng, công khai ở cả trong và ngoài nước, với sự chứng kiến của các cơ quan truyền thông và hiệp hội nhân quyền.

3. Việc đối thoại phải được thực hiện trên tinh thần hòa giải dân tộc và tìm kiếm giải pháp chính trị thích hợp cho đất nước, chứ không phải là một sự thỏa hiệp chính trị để chia quyền lãnh đạo với đảng CSVN.

Tóm lại, tuy những sự lên tiếng thể hiện thiện chí đối thoại với CSVN ở thời điểm này chưa hợp thời song vẫn vô cùng cần thiết để minh định chủ trương cho một thời điểm sẽ tới -- khi biến động lớn xảy ra. Ở bối cảnh nghiêm trọng này, Việt Nam cần có một giải pháp chính trị có khả năng tạo sự ổn định sớm -- tốt hơn là dồn CS vào thế phải quyết tử vì nhu cầu sinh tồn.

Chuỗi đối thoại nhân quyền giữa Mỹ và CSVN có lắm trở ngại nhưng không phải vì thế mà tương lai đối thoại của Việt Nam sẽ không xảy ra. Thực tế chưa có đối thoại, và ở tương lai cũng còn nhiều nhiêu khê nhưng lúc nào thì nhu cầu hóa giải các vấn đề Việt Nam bằng con đường hòa bình vẫn cần có ưu tiên lớn nhất.

Lê Nguyên Bình (ĐVDVN)

www.vidan.info

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 1 tháng 5 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump trong lúc ban hành sắc lệnh hành pháp thành lập Ủy Ban Tổng Thống Về Tự Do Tôn Giáo đã nói rằng, “Họ nói tách rời nhà thờ và nhà nước… Tôi nói, ‘Được rồi, hãy quên chuyện đó một lần đi’,” theo bản tin của Politico được đăng trên trang www.politico.com cho biết. Lời phát biểu của TT Trump đã mở ra sự tranh luận về sự tách biệt giữa nhà thờ và nhà nước mà vốn được Hiến Pháp Hoa Kỳ công nhận trong bối cảnh Tòa Bạch Ốc gia tăng sự nhiệt tình đối với Thiên Chúa Giáo, theo Politico. TT Trump ngày càng dựa vào đức tin Thiên Chúa Giáo qua việc thiết lập Văn Phòng Đức Tin Bạch Ốc tại phòng West Wing, mời các mục sư vào Phòng Bầu Dục và trong các cuộc họp Nội Các, và ban hành các sắc lệnh hành pháp để xóa bỏ “khuynh hướng chống Thiên Chúa Giáo” trong chính quyền. Mối quan hệ giữa tôn giáo và chính trị xưa nay vốn phức tạp.
Hermann Rorschach là một bác sĩ tâm thần và nhà phân tâm học. Ông nổi tiếng về phát minh ra một bài kiểm tra tâm lý qua những hình ảnh tạo ra ngẫu nhiên từ các vết mực (inkblot.) Một người được yêu cầu mô tả những gì họ nhìn thấy trong hình ảnh do những vết mực không rõ ràng kết thành. Bác sĩ Rorschach tin rằng những hình ảnh được tạo nên từ vết mực có thể bộc lộ đặc trưng bí mật trong hành vi lẫn tình cảm của con người. Bài trắc nghiệm khách quan này thường xuất hiện trong văn hóa đại chúng và thường được mô tả như một cách để tiết lộ những suy nghĩ, động cơ hoặc mong muốn vô thức của một người.
Quyền lực là khả năng khiến người khác làm những gì bạn muốn. Điều đó có thể được thực hiện bằng cách cưỡng ép ("gậy gộc"), thanh toán ("cà rốt") và thu hút ("mật ong"). Hai phương pháp đầu tiên là dạng quyền lực cứng, trong khi lực thu hút là quyền lực mềm. Quyền lực mềm phát triển từ văn hóa của một quốc gia, các giá trị chính trị và chính sách đối ngoại của nó. Trong ngắn hạn, quyền lực cứng thường vượt trội hơn quyền lực mềm. Nhưng về lâu dài, quyền lực mềm thường chiếm ưu thế. Joseph Stalin đã từng hỏi một cách chế giễu, "Đức Giáo hoàng có bao nhiêu sư đoàn?" Nhưng triều đại giáo hoàng vẫn tiếp tục cho đến ngày nay, trong khi Liên Xô của Stalin đã biến mất từ lâu.
Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó.
Một đứa trẻ chỉ nên có ba con búp bê, năm cây bút chì, giá trị chưa đến $20. Donald Trump có một phi cơ riêng sơn tên của ông ta trên đó. Với tư cách là tổng thống, hiện ông ta có hai chuyên cơ, Không Lực Một và một chiếc nhỏ hơn để phù hợp với những nơi có sân bay nhỏ, chưa kể chiếc trực thăng Marine One. Đó là ba chiếc phi cơ Trump sở hữu. Đó cũng là con số búp bê mà Trump đề nghị một đứa trẻ ở Mỹ nên có.
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.