Hôm nay,  

Sổ Tay Thường Dân Tưởng Năng Tiến: Tiếng Dân Từ Đất Quảng

21/11/201100:00:00(Xem: 8024)
Sổ Tay Thường Dân Tưởng Năng Tiến: Tiếng Dân Từ Đất Quảng

tieng_dan_chan_dung_huynh_thuc_khang_bao_td-large-contentChân dung Huỳnh Thúc Kháng và bán tuần san Tiếng Dân. (Nguồn ảnh: http://www.baodanang.vn.)

Tôi biết hiện nay có nhiều kịch bản đang xây dựng nhắm vào gia đình chúng tôi, nhằm mục tiêu triệt hạ tôi và các cháu, nhưng tôi cũng biết rằng thời đại ngày nay với sự sụp đổ tất yếu của các chế độ độc tài, CSVN không dễ dàng thực hiện tội ác mà không bị trừng trị. (Huỳnh Ngọc Tuấn)
Qua bài “Tiếng Dân (1927 – 1934) : Vài Tư Liệu Mới”, tôi được tác giả (Chính Đạo) chỉ dậy cho đôi điều thú vị:
“Ngày 8/10/1926, Huỳnh Thúc Kháng chính thức làm đơn gửi XLTV Toàn quyền Pierre Pasquier (10/1926-5/1927), xin được phép xuất bản một tờ báo bằng chữ Việt mới [Quốc ngữ], với tên Tiếng Dân, đặt trụ sở tại Tourane (Đà Nẵng). Mục đích nhắm sử dụng cơ quan ngôn luận này để phổ biến những tư tưởng ôn hòa hầu đưa vào kỷ luật những khuynh hướng dị biệt biểu lộ tại một khúc quanh khó khăn của sự tiến hóa tại An Nam (Trung kỳ), và hướng dẫn dân chúng tiến bộ trong trật tự và hòa bình. Về khuôn khổ, giống như những báo quốc ngữ đang lưu hành ở Đông Dương. Về phương diện pháp lý, sẽ tuân theo luật lệ hiện hành.... Ngày 12/2/1927, Pasquier ký Nghị định (Arreté) cho phép Huỳnh Thúc Kháng xuất bản tờ Tiếng Dân.”
....
“Bán tuần san Tiếng Dân - dù không gây nhiều tiếng vang hay được nghiên cứu sâu rộng như Nam Phong, Trung Bắc Tân Văn, La Cloche Fêlée, La Lutte, Thanh Nghị, v.. v.. - có giá trị lịch sử của nó.
Tiếng Dân là cơ quan ngôn luận tư nhân bằng Việt ngữ đầu tiên xuất bản tại Huế và phục vụ độc giả An Nam (Trung Kỳ) suốt hơn 15 năm dài. Huỳnh Thúc Kháng - giống như những tri kỷ của ông từng hy sinh đời mình cho giấc mộng hiện đại hóa đất nước một cách ôn hòa - đã kiên nhẫn tối đa, dùng Tiếng Dân như một phương tiện giáo hóa đám đông mà theo ông còn ‘chậm tiến,’ chưa đủ sức chen vai, thích cánh với thế giới của Luật kẻ mạnh.”
“Một mặt, chính quyền bảo hộ Pháp, liên tục theo dõi và kiểm duyệt chặt chẽ. Điều này cũng dễ hiểu. Và chưa hẳn chỉ có thực dân Pháp mới đàn áp giới văn bút.”
“Tại miền Bắc Việt Nam, sau sự cố Nhân Văn-Giai Phẩm, từ năm 1957 không còn một tờ báo tư nhân nào. Sau năm 1975, tình trạng triệt tiêu báo tư nhân trải rộng khắp nước. Những đòi hỏi về quyền tự do cơ bản mà nhóm Nguyễn Ái Quấc đưa ra trước Hội nghị Versailles ngày 18/6/1919 - nhất là tự do tư tưởng và phát biểu, tự do hội họp - đều có thể lập lại vào đầu thế kỷ XXI, ngay tại Việt Nam. Ngoài ra, còn những pháp lệnh và ‘Luật bảo vệ an ninh quốc gia,’ cho phép tịch thu mọi ấn loát phẩm, trừng phạt những người tàng trữ.”
Vụ tịch thu “mọi ấn loát phẩm” và “trừng phạt nhũng người tàng trữ” lại mới xẩy ra tại Việt Nam, theo như tin vừa loan trên web Đàn Chim Việt:
“Vào lúc 8 giờ sáng nay, 8/11/2011, hàng trăm công an tỉnh Quảng Nam kết hợp cùng công an huyện Tam Kỳ đã tới bao vây, khám xét gia đình tác giả Huỳnh Ngọc Tuấn.
Theo nhận định của gia chủ, lực lượng hùng hậu công an, cả chìm lẫn nổi vào khoảng 200 người. Công an đặt chốt chặn các ngả đường xung quang, bao vây toàn bộ ngôi nhà và vài chục người xông vào khám xét. Lệnh khám nhà do công an tỉnh Quảng Nam ký.
Lý do khám xét là do các thành viên trong gia đình – tác giả Huỳnh Ngọc Tuấn cùng 2 con Huỳnh Thục Vy, Huỳnh Trọng Hiếu- đã viết các bài viết tung lên mạng “đi ngược lại chính sách đoàn kết dân tộc, phủ nhận thành quả cách mạng”.
“Sau nhiều tiếng lục tung mọi ngóc ngách, họ đã tịch thu 2 bộ dàn vi tính, một bộ loa đài, máy in, những vật dụng được cho là đã ‘sản xuất ra các tài liệu phản động’; cùng một số giấy tờ sổ sách. Điện thoại của những người trong gia đình đều bị công an kiểm tra và định tịch thu, nhưng do các thành viên trong gia đình phản đối quyết liệt nên họ đã trả lại.”
“Cũng sau cuộc khám xét này, điện thoại tường và Internet của gia đình đã bị nhà cung cấp dịch vụ cắt mà không hề có bất kỳ văn bản thông báo nào. Anh Huỳnh Ngọc Tuấn sang nhà anh trai để dùng Internet nhờ, với mục đích thông báo cho bạn hữu và các cơ quan truyền thông hải ngoại biết tin, thì Internet của gia đình người anh cũng bị cắt ngay sau đó...”
“Tác giả Huỳnh Ngọc Tuấn là cựu tù nhân chính trị, từng ngồi tù từ năm 1992 tới năm 2002 vì gửi một số bài viết ra nước ngoài. Giai đoạn tù đày này đã được tác giả mô tả trong cuốn hồi ký Sống Thừa. Gần đây, các con của tác giả là Huỳnh Thục Vy và Huỳnh Trọng Hiếu được biết tới như những cây bút trẻ nhiều triển vọng.”
Cụ Huỳnh Thúc Kháng sinh năm 1876 tại Quảng Nam, nơi mà “hàng trăm công an tỉnh kết hợp cùng công an huyện Tam Kỳ đã tới bao vây, khám xét gia đình tác giả Huỳnh Ngọc Tuấn” – vào hôm 8 tháng 11 năm 2011 vừa qua. Nếu ông Tuấn cũng sinh cùng thời với cụ Huỳnh Thúc Kháng thì cuộc đời – không chừng – đã khác, đỡ bầm dập hơn nhiều. Dưới chế độ thực dân không ai phải ngồi tù (hàng chục năm) chỉ “vì viết một truyện ngắn với nội dung ... bị cho là chống phá!”


tieng_dan_toa_soan-large-contentToà soạn báo Tiếng Dân. (Nguồn ảnh: internet)

Không những thế ông Huỳnh Ngọc Tuấn còn (dám) được cụ Huỳnh Thúc Kháng coi là người tri kỷ, và mời vào ban biên tập của tờ Tiếng Dân. Và nếu không được thế thì ba cha con ông vẫn có thể làm đơn xin phép bọn đế quốc sài lang để ra một tờ báo đàng hoàng tử tế – có thể “gây được tiếng vang khắp miền Trung” – như cụ Huỳnh Thúc Kháng đã làm, khi đất nước còn trong vòng nô lệ.
Huỳnh Thúc Kháng qua đời ngày 21 tháng 4 năm 1947. Vào thời điểm này, lịch sử đã sang trang. “Cả dân tộc đã đi xuyên suốt một chặng đường máu lửa để chuyển từ cái lồng sắt đen sì của chế độ thuộc địa sang cái lồng sơn son thiếp vàng lòe loẹt của chủ nghĩa xã hội ” – theo như cách nói ví von (và cay đắng) của tác giả Vũ Cao Quận!
Cái lồng thứ hai mỹ miều hơn gấp bội chỉ tội cái là hơi bị chật, chật hơn cái lồng cũ thấy rõ – như nhận xét của rất nhiều người:
Khi đọc tham luận đọc trước Đại hội Nhà văn Việt Nam (lần thứ VII) nhà thơ Trần Mạnh Hảo đã khẳng định như sau:
“Mà thằng Tây gian ác cũng lạ… Nó cóc có Ban Tư tưởng, cóc có A25, cóc có hàng chục cơ quan, hàng trăm người thò tay, thò chân vào nắn nắn từng con chữ như chế độ độc lập, tự do bây giờ. Trong thời Tây, nô lệ muôn vàn, gian ác muôn vàn, không hiểu các bố nhà văn ta hồi ấy tự do sáng tác ở đâu ra mà sinh ra không biết bao nhiêu là kiệt tác truyền tới hôm nay…”
Trong một bài tham luận khác, nhà văn Bùi Ngọc Tấn cũng đã phát biểu những điều tương tự:
“Nếu nhà nước bảo hộ là thực dân Pháp hồi đó cũng ngặt nghèo như ông Phan Khắc Hải, như sự không kiểm duyệt mà hoá ra siêu kiểm duyệt hôm nay thì làm sao chúng ta và con cháu chúng ta được đọc Số đỏ, một kiệt tác làm vinh dự cho văn học Việt Nam. Thật may! Thực dân Pháp và triều đình Huế đã không làm như vậy!”
Trên diễn đàn BBC, nhà văn Võ Thị Hảo cũng than phiền y (chang) như thế:
“Trước đây Việt Nam đánh đuổi Pháp đi và lên án đủ điều. Nhưng chính hồi đó chính Pháp cho rằng việc thành lập nhà xuất bản hay báo chí tư nhân là đương nhiên… Chỉ riêng sự việc đó thôi cũng có thể cho thấy dân chủ ở Việt Nam tới mức nào.”
Cha con ông Huỳnh Ngọc Tuấn đều không đui và không điếc. Họ, tất nhiên, cũng có những nhận định không khác gì những tác giả thượng dẫn. Đã thế, cũng như cụ Huỳnh Thúc Kháng, họ lại sinh trưởng ở đất Quảng Nam. Dân xứ này mà không cãi, và cứ nhẫn nhục chịu nhịn mãi những điều bất công sai trái thì mới là chuyện lạ...
Trên báo Tiếng Dân – số ra mắt, ngày 10 tháng 8 năm 1926 – Huỳnh Thúc Kháng tuyên bố:
“Nếu không có quyền nói thì ít ra cũng giữ được cái quyền không nói những điều người ta buộc nói.”

tieng_dan_3_nguoi_ho_huynh-large-contentHình 3 người viết blog họ Huỳnh. (Nguồn ảnh: Dân Làm Báo)

Tám mươi lăm năm sau, vào ngày 13 tháng 8 năm 2011, trưởng nữ của ông Huỳnh Ngọc Tuấn, blogger Huỳnh Thục Vy (sinh năm 1985) cũng lên tiếng hùng hồn y như vậy:
“Im lặng trước nghịch lý chính là đồng ý với sự nghịch lý đang diễn ra và điều ấy là thiếu trách nhiệm với bản thân mình, cũng như thiếu tinh thần xã hội với đất nước. Chúng ta phải lựa chọn cho chính mình một xã hội tiến bộ, trong đó quyền bầu cử, ứng cử phải được diễn ra trong công bằng, dân chủ và tự do đúng nghĩa”.
Thứ nam của ông Huỳnh Ngọc Tuấn, blogger Huỳnh Trọng Hiếu (sinh năm 1989) cũng khẳng khái không kém: “Đứng trước hành động tội ác, sự im lặng được hiểu là đồng thuận, và sự thỏa hiệp với tội ác là một hành động tội ác.”
Những lời lẽ cương trực, thượng dẫn, từ Quảng Nam của thế hệ cháu chắt Huỳnh Thúc Kháng được những cơ quan truyền thông của nhà nước CHXHCNVN (Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc) đồng loạt – thay mặt hệ thống tư pháp của xứ sở này – tuyên án như sau:
- “hành vi chống phá nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.” Trương Gia Hân, báo Pháp Luật Việt Nam, số ra ngày 8 tháng 11 năm 2011.
- “phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân tộc.” Nguyên Dũng, báo Công An Thành Phố Hồ Chí Minh, ngày 12 tháng 11 năm 2011.
- “có hành vi tuyên truyền chống phá Nhà nước.” Lê Phi – Thanh Hữu, báo Pháp Luật Thành Phố HCM, ngày 9 tháng 11 năm 2011.
- “liên tục viết và phát tán những bài viết có tính chất phản động, chống phá nhà nước, phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc. N.khôi – XThiều, báo Sài Gòn Giải Phóng, ngày 8 tháng 11 năm 2011.
- “tàng trữ tài liệu chống phá nhà nước. Th. Phương, báo Người Lao Động, ngày 10 tháng 11 năm 2011.
Những lời kết án hùng hổ vừa nêu khiến tôi vô cùng ái ngại, không phải ái ngại cho sự an nguy của những thành viên trong gia đình ông Huỳnh Ngọc Tuấn (vì họ đã chuẩn bị tinh thần để sẵn sàng đối phó với cường quyền và bạo lực từ lâu) mà cho sự vô liêm sỉ của không ít người – trong giới báo chí – ở Việt Nam.
Tưởng Năng Tiến

Ý kiến bạn đọc
22/11/201102:07:22
Khách
Chính sách "cầm cương" của đảng Cộng sản đối với giới trí thức trong nước đã được một nhà thơ trong nước mô tả trên mạng như sau:

Bảo câm mõm là câm mõm
Bảo vào gậm giường là chui vào gậm giường
Bảo sủa là tranh nhau sủa
Bảo ăn cứt là tranh nhau ăn cứt…

Còn tình trạng báo chí Việt Nam thì các ký giả Pháp gọi là “la presse Vietnamienne museleé“: “Báo chí Việt Nam bị rọ mõm“. Con người không bị rọ mõm, chỉ có chó mới bị rọ mõm, người mà cũng bị rọ mõm thì người còn khốn nạn hơn chó !

(Trích)
22/11/201114:13:14
Khách
Cộng Sản tưởng phen này chụp trúng ổ "cấu kết bọn phản động nước ngoài". Lúc nào cũng bị ác mộng "tuị nó đang báo thù" nên nhìn đâu cũng thấy oan hồn uổng tử chực báo thù. Võ Tắc Thiên với Tào Tháo của VN là bọn CS này đây. Mở mắt ra mà nhìn nhận sự thật đi, bất tài kém đức quá đi nên dân tình vậy đó.
23/11/201107:05:35
Khách
cứ nắm đầu cái đám du sinh răng hô mỏ nhọn VC/COCC con ông cháu cha đó ra đập cho một trận nhừ tử thừa sống thiếu chết là cha mẹ chúng sẽ biết lễ độ với VK và lễ độ với người dân trong nước ngay liền tức khắc.
22/11/201123:38:38
Khách
1/- "luu vong hanh" là ai???, đang nốc Hennessy nói dốc nói phét, dám làm một mình để làm gương cho thiên hạ không??? Hãy trốn trong đáy quần của vợ, chường mặt ra Lý Tống đập cho vỡ mồm.
2/- Quảng Nam, đất địa linh anh kiệt, đất Ngũ Phụng Tề Phi, dân QN sẽ dẫn đầu mọi sự việc.
21/11/201121:26:23
Khách
Tôi mong cộng đồng VN hải ngoại nghĩ ra 1 phương cách khả dĩ hầu giúp đồng bào trong nước bị bọn việt cộng áp bức . Chẳng hạn khi bọn việt cộng bắt 1 nhà dân chủ , chúng ta tìm bắt 1 tên du học sinh loại con ông cháu cha hay 1 tên cán bộ đi công tác về tội quấy rối cộng đồng như : hút thuốc, uống rượu bia , ăn nói ồn ào , khoác lác hoặc bất cứ lý do gì ... Việc này có vẽ vô lý nhưng sự vô lý đó đã và đang và vẫn tiếp tục xãy ra tại Quê Hương Việt Nam và với nạn nhân người Việt Nam hàng ngày đó thôi ! Đừng chỉ nói mà hãy hành động quyết liệt đi , khi đó bọn chúng sẽ chùn bước ngay .
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.