Hôm nay,  

Bao Giờ Bệnh Viện Lại Là Nhà Thương!

10/05/201100:00:00(Xem: 7530)

Bao Giờ Bệnh Viện Lại Là Nhà Thương!

Phan Kiến Quốc

(LTS: Tác giả Phan Kiến Quốc bây giờ chính là tù nhân lương tâm Phạm Minh Hoàng. Xin trân trọng gửi đến độc giả bài viết vào tháng 4/2002 của nhà hoạt động dân chủ này.)

Ngày 27/2/2002 vừa qua, cũng như mọi năm, nhà nước Việt Nam cho tổ chức "Ngày thày thuốc Việt Nam", và cũng cóp-pi năm ngoái, quanh đi quẩn lại chỉ có vài cái biểu ngữ treo lỏng chỏng, một vài phóng sự qua loa về các bác sĩ "vùng sâu vùng xa" rồi hết. Tuy nhiên, qua các bài báo và đặc biệt là lời phát biểu của các bác sĩ tăm tiếng, người ta quả thật cũng đang thấy một vấn nạn lớn lao trong xã hội Việt Nam ngày nay: y đức.

Thật vậy, trong xã hội Y đức là đạo đức của lương y, của người thày thuốc, và là thứ "quý hiếm, và đang trên đà diệt vong".

Việt Nam ngày hôm nay chắc chắn không thiếu những bác sĩ tận tâm, hết lòng vì bệnh nhân và nghiệp vụ, tôn trọng lời thề Hypocrate mà mọi sinh viên y khoa đều thuộc lòng, nhưng đó chỉ là những truờng hợp vô cùng thiểu số, chuyện "bồi dưỡng", "phong bì" nay trở thành một thứ bắt buộc trong bệnh viện, chuyện bác sĩ cho thuốc không kê toa trở thành một cái gì rất bình thường trong phòng mạch. Nói tóm lại, y đức chỉ là một từ ngữ nói ầm ĩ trong ngày 27/2, và chỉ có thế mà thôi.

Báo Phụ Nữ đúng số ra ngày 27/2/2002 đã phỏng vấn một vài nữ bệnh nhân tại Sài Gòn. Một chị tại quận 3 kể rằng: "Chuyện bồi dưỡng tiền cho nhân viên y tế là chuyện phổ biến tại nhiều bệnh viện, điển hình là giúi tiền (chỉ 5, 10 ngàn đồng) cho các y tá, hộ lý để cảm ơn (trước) việc họ thay các tấm trải giường, đẩy xe, dọn vệ sinh, chích thuốc. Nếu không thì họ mặt nặng, mày nhẹ, mạnh tay...như để nhắc nhở". Cũng việc giúi tiền, một sản phụ khác vốn là công chức đã kể: "Ban đầu tôi không tin, nhưng thực tế việc gì cũng tiền: từ đẩy xe, thay quần áo sạch, tấm trải giường, rửa vết thương , tắm em bé, chích thuốc... mỗi lần ít nhất cũng 3 đến 10 ngàn. (...) Y tá, y công họ không đòi hỏi, nhưng mặt mũi cứ lạnh lùng, đẩy xe mạnh, chích đau, cố tình va chạm gây đau đớn cho bệnh nhân, không thay tấm trải giường. Cũng những người đó, nếu mình giúi tiền thì thái độ họ vui vẻ, ân cần hơn hẳn. Tôi nằm phòng giá 10.000 một ngày nhưng tiền "bồi dưỡng" mất 80.000 một ngày. Tội nhất là những chị ở quê, gia đình nghèo nên người nhà dù ăn bánh mì không, những vẫn dành tiền cho mục bồi dưỡng".

Đó là nói về y tá, còn riêng đối với bác sĩ thì "cung cách" thì "cao cấp" hơn, và dĩ nhiên "bồi dưỡng" cũng phải tương ứng với 7 năm học. Một phụ nữ ở Quận Bình Thạnh kể: "Bây giờ người ta hay gọi bác sĩ 50.000 hoặc 60.000, vì bất cứ bệnh nhân nào vô, bệnh gì cũng lãnh bịch thuốc 50 hay 60 ngàn. Thuốc thì bóc ra khỏi vỉ, để trần trong bịch nilon. Cách uống thì được viết tay hoặc đánh dấu bằng mầu cho bệnh nhân khỏi lẫn lộn. Làm như thế bệnh nhân không tài nào tự mua thuốc, mà lần tới phải trở lại. Mà thuốc thì có rẻ gì cho cam, có bác sĩ cho toàn thuốc ngoại nhập, trong khi thuốc sản xuất trong nước cùng hiệu quả có thể rẻ hơn gấp 10." Lý do là vì bác sĩ ăn huê hồng với viện bào chế trên số thuốc đã kê toa.

Có những bác sĩ mát tay làm việc 10 tiếng/ ngày kể cả ngày chủ nhật. Thử làm một con toán nhỏ, trung bình mỗi bệnh nhân 6 phút, nghĩa là 1 ngày làm việc trên dưới 100 bệnh nhân, mỗi người 60 ngàn, thì một tháng có thể kiếm khoảng 10.000 đô, một số tiền khổng lồ nằm mơ cũng không thấy.

Trong bao nhiêu năm qua người bệnh phải sống trong hoàn cảnh khó khăn như thế và chắc chắn tình trạng sẽ còn tiếp tục trong nhiều chục năm tới, bởi vì ngoài các hô hào nặng phần tuyên truyền, nhà nước hoàn toàn không có một biện pháp nào để giải quyết hay ít ra làm giảm đi tệ nạn này. Chúng ta hãy nghe những nhận xét của các giới chức hữu trách và những người có ưu tư về vấn đề này. Trước tiên là bác sĩ Trương Xuân Liễu, Giám đốc Sở Y Tế TPHCM: "Y đức vẫn đang là vấn đề bức xúc của cả ngành y tế hiện nay, gây xói mòn lòng tin của người dân đối với ngành y (...) Nếu có bằng chứng về hiện tượng đòi hỏi, gợi ý đút lót... xin hãy thông báo ngay cho lãnh đạo khoa, phòng bệnh viện hoặc các cơ quan cao hơn như Sở Y Tế để chúng tôi kịp thời xử lý (...) Nhưng thực tế là chúng ta chưa có văn bản luật pháp cụ thể, nên những vụ việc sai phạm lâu nay chủ yếu chỉ xử lý nội bộ theo cảm tính của từng ban lãnh đạo. Đến nay chưa có những vụ việc lớn được xử lý mạnh và công khai để làm gương".

Lời phát biểu này đã tỏ rõ sực bất lực của nhà nước, mặc dù ngăn chặn việc kê thuốc không kê toa xem ra không mấy khó khăn, chỉ cần ghi vào luật hoặc đơn giản hơn đi thanh tra là phát hiện ra ngay. Chuyện này xem ra đơn giản đối với các quốc gia có luật pháp phân minh, rõ ràng; nhưng trong một nước tự nhận là "điểm đến của thìên niên kỷ" và "dân chủ gấp trăm lần các nước phương Tây" thì xem ra vô cùng phức tạp, vì trong xã hội này động đâu cũng thấy có chuyện giải quyết. Vấn đề không chỉ riêng ở bác sĩ, nhưng trách nhiệm trước tiên là của nhà nước. Đúng như lời nhận xét của bác sĩ Ngô Gia Hy, một người thầy của nhiều thế hệ bác sĩ: "Nguyên nhân của hiện tượng sai phạm y đức là cả một cơ chế còn nhiều bất hợp lý, từ khâu đào tạo, đến khâu hoạch định kế hoạch sử dụng nhân lực. Bác sĩ ra trường thất nghiệp trong khi bác sĩ tính trên đầu dân còn rất thấp. (...) Bảo hiểm y tế thì khập khiễng và người dân còn tiếp tục phải bán ruộng vườn khi vào bệnh viện (...) Đến nay nhà nước chưa đào tạo được một hệ thống quản lý bệnh viện chuyên môn và có y đức. Chúng tôi đã soạn thảo một bản "Nghĩa vụ luật của thày thuốc Việt Nam" cách đây 3 năm và hội Y Dược học đã thảo luận 3 lần, sau đó đã gởi lên Sở, lên Bộ Y Tế, cả đến Quốc Hội... nhưng chưa đến nay chưa có ai trả lời...".

Cũng theo bài báo trên thì trước đây, có thời người ta vẫn gọi bệnh viện là nhà thương, như muốn nhắc đến khía cạnh tình thương cho bệnh nhân. Nhưng nay ngẫm lại, cái chủ ý "ngôi nhà của tình thương" đó bây giờ còn lại được mấy phần"

Phan Kiến Quốc

04/2002

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.