Hôm nay,  

Điều Kiện Ắt Có Của Học Viên Tâm Linh Học

28/08/201000:00:00(Xem: 6092)

Điều Kiện Ắt Có Của Học Viên Tâm Linh Học

Phương Chính Nguyễn Quang Đạt
(Annie Besant, trong loạt thuyết trình về sự lập hạnh)
“Điều Kiện Ắt Có Của Học Viên Tâm Linh Học” là một trong những bản dịch rất đặc sắc của cố giáo sư Huỳnh Thanh Nhạn  (cựu giám học trường Gia Long trước năm 1975) từ nguyên bản “A Stage on the Path that Leads to the Masters of Wisdom” của Annie Besant,  mà người viết đã có cơ hội được giáo sư trao tặng để làm tài liệu nghiên cứu. 
  Mặc dầu với số tuổi gần 80, và thân thể suy yếu luôn bị đau đớn bởi chứng bệnh thấp khớp, giáo sư đã để hết tâm huyết trong việc sưu tập, chuyển dịch, biên soạn những tài liệu về tâm linh học cho các hội viên tham  khảo.  Tháng 7 năm 1995, giáo sư đã ra đi trong sự tiếc nhớ và kính yêu của toàn thể hội viên và thân hữu.
Nhận thấy sự giá trị của những bài dịch nhất là công sức mà giáo sư đã ngày đêm gỏ từng nét trên bàn máy chữ để hoàn thành, người viết xin mạn phép được lần lượt phổ biến lại một số ít tài liệu để khỏi phụ lòng mong ước của cố giáo sư.
Điều Kiện Ắt Có Của Học Viên Tâm Linh Học
“Loạt bài này nhắm vào những người đang bị hấp dẫn về siêu hình, những người muốn noi gương các Thầy, tìm đường phục vụ.  Thường thường họ là những người mà trong vô số kiếp trước kia đã được dắt dẫn về bộ môn này; đến nay nhân duyên đưa họ đến gặp một người, một nhóm, một tổ chức cùng nhắm về một hướng.  Lại cũng có những người khác đang được dẫn dắt làm quen với bộ môn này trong kiếp hiện tại và đang dò dẫm các bước đi.  Họ đều cần biết các điều kiện tiên quyết, các tiêu chuẩn tối thiểu  để được chấp nhận nghiên cứu sâu hơn, cũng có thể được dắt dẫn đến hết con đường để hoàn thành ước vọng của mình.
Họ phải là những người có thái độ dứt khoát với điều dữ.  Sự ác trược không được còn lảng vảng trong tâm tư dù chỉ là những bóng lờ mờ.  Họ không lần lựa với cái xấu, cái bất nhân, bất nghĩa, mặc dầu trong khi lần mò tìm con đường chánh họ có thất bại nhiều lần.
Họ phải đặt mục tiêu và hiểu mục tiêu họ nhắm tới.  Công trình khi đã bắt đầu không được bỏ dở dang.  Họ phải chấp nhận cái mục đích của sự học hỏi này:  không mong danh vọng, quyền thế, không mong làm thầy thiên hạ.  Mục đích là sự phục vụ, sự cứu rổi nhân sanh.
Họ cũng phải chấp nhận yếu tố thời gian mà đơn vị là thế kỷ. Không nên tưởng rằng họ có thể được cái đặc ân rút ngắn thời gian vào một kiếp.  Tưởng như vậy là rước thất bại ngay bước đầu.  Như thế họ phải hiểu thấm nhuần về luật Luân Hồi và sự vay trả, trả vay của Tạo Hóa.  Không có gì trong vũ trụ mà bị mất đi, cái tốt cũng như cái xấu.
Thành công nào họ đạt được, họ mang theo từ kiếp này sang kiếp khác, không bị mòn mỏi, không bị thất lạc.  Họ phải công nhận qua trí thức của họ cái bất di bất dịch của các luật thiêng liêng.  Khi khẩn cấp họ gọi đến là được trả lời; khi họ kháng cáo Luật sẽ thẩm định.  Họ không còn ngờ vực sự kiện giống nào sanh quả nấy, và quả này nó có thể gặt hái trong nhiều kiếp sau trong tương lai., khi nào Luật  thấy cần, khi nào thời gian được xét ra là thuận tiện nhứt cho họ và cho nhân loại.  Cho nên họ phải đợi.  Quả chưa chín, họ không vội gặt, giống chưa lên họ bình thản đợi chờ.  Rồi trong kiếp hiện tại họ sẽ làm việc với những vật liệu do họ tự cung cấp từ các đời trước và được Luật gìn giữ nguyên vẹn.  Có bao nhiêu họ làm việc với bấy nhiêu và chỉ bao nhiêu đó thôi, dù ít, dù nhiều, dù phẩm chất cao, dù còn non yếu.  Họ cũng đinh ninh rằng, với bất cứ vật liệu nào rốt cuộc rồi họ cũng sẽ thành công, không phải là có thể thành công mà là chắc chắn thành công, không phải là nhờ vận may mà là sự bảo đảm hẳn hoi.  Từ cái nhỏ nhoi đó, họ cố gắng mỗi ngày một ít, mỗi kiếp mỗi phát triển hơn và mỗi lúc mỗi chắc chắn lên con đường chánh nghĩa.


Họ sẽ biết kiểm soát ý nghĩ, lời nói, việc làm của họ, họ sẽ hiểu năng lực của tư tưởng họ phát xuất và nó có phản động lực gì đối với người đã phát xuất ra nó.  Và đối với thế giới chung quanh mà họ mong phục vụ.  Họ phải biết tư tưởng của họ được gì, giúp được là bao, thêm bao sức mạnh, thanh lọc bao nhiêu.  Như vậy nó chỉ đem sự hữu ích là vì mục tiêu tối hậu của họ là giúp đời.
Họ còn phải biết cách để thông cảm với đồng  loại.  Họ phải biết dùng chánh ngôn, họ phải nói sự thực, không phải cái thực của thế gian (mặc dầu cái thực này không nên chê) mà là cái chính xác, cái trung thực.  Tính trung thực đó đối với một học viên Tâm linh vừa là kim chỉ nam trong sự tu tập, vừa là cái khiên che chở họ phân tách được những ảo tưởng của trần gian.  Họ mến chuộng sự trung thực, tức nhiên họ cũng đắn đo, phân tích những lời của người khác.  Họ chỉ chấp nhận những gì mà lý trí họ chấp nhận để khỏi sa vào các thuyết dị đoan.
Thêm vào đó, lời nói phải dịu dàng, có lễ độ, tuỳ chuyện mà nói, tuỳ người mà nói, tuỳ lúc mà tỏ bày.  Nhưng lúc nào cũng khoan thai, cũng nhẹ nhàng, cũng đầy lòng trắc ẩn khi cần vì sự trung thực nhứt thiết không cần phải làm tổn thương đối tượng.
 Rồi đương nhiên họ sẽ hành động đúng, vì hành động là biểu thị của tư tưởng bên trong.   Khi tư tưởng trong lành, khi phát ngôn có ý tứ, thì hành động chỉ có thể là thanh cao.  Nghĩ đúng, nói đúng, làm đúng là ba sợi giây buộc kẻ mong theo con đường phục vụ của các Thầy; đó là ba sợi giây vô hình của sự tự chủ, tự kiểm soát trong tư tưởng, lời nói, việc làm.
Các Thầy không phải từ không mà có, các Thầy là những con người, nhưng họ đã biết chế ngự những ý nghĩ tội lỗi, bất chánh.  Họ biết lựa chọn bằng lý trí điều nên làm, điều nên tránh, việc vì trước, việc gì để sau, làm sao cho thuận lòng người, đúng Luật Thiên Nhiên.  Giai đoạn sơ khởi này đòi hỏi người học viên tương lai phải chấn chỉnh tác phong đạo hạnh để nên người có đức độ, nghiêm chỉnh, nghiêm minh, biết tránh điều ác đã đành mà còn phải biết tạo điều thiện, biết giúp đời để lập công bồi đức.  Đây chỉ là giai đoạn đầu như đào móng, đóng cừ, đổ nền chắc chắn cho công cuộc xây dựng toà lâu đài đạo đức.  Sự hiện diện của nhơn sanh tại cõi thế này không phải là ngẫu nhiên hay vô cớ.  Sự kiện đã nằm sẵn trong Luật  định.  Ta phải biết ta từ đâu tới và sẽ đi về đâu.  Tất nhiên là lá sẽ rụng về cội.  Mà con đường trở về này không có vẽ trên các dư đồ quốc tế mà lại ở trong chính cái tâm của con người.  Và đây là đầu đề cho loạt thuyết trình sắp tới.”
Phương Chính Nguyễn Quang Đạt (www.duongsinhthucphap.org)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.