Hôm nay,  

Chuyện Tình Liêu Trai

09/03/201000:00:00(Xem: 12518)

Chuyện Tình Liêu Trai

Phương Chính Nguyễn Quang Đạt
Những năm tháng hoạt động trong lãnh vực tâm linh đã giúp cho tôi có dịp nghe và chứng kiến biết bao hiện tượng huyền bí.  Một trong những hiện tượng khá ly kỳ được nhiều người lưu ý đến đó là chuyện “hồ ly”.  Hồ ly đây không phải là những cuộc tình “liêu trai “ mà Bồ Tùng Linh tiên sinh đã từng suy tưởng bao đêm trường để soạn ra 431 truyện, mượn yêu chồn ma quỷ để ngụ ý khuyên người trong cách tu thân xử thế, mà đây là những chuyện có thật đã xảy ra giữa người và hồn ma ngay trên đất Mỹ.  Nếu là oán nghiệp thì thân thể hao gầy, tâm thần tán loạn, cận kề âm thế.  Nếu là “duyên nghiệp” thì thần sắc cũng hư hao, duyên đời trắc trở.  Nếu là phước duyên thì sẽ được lợi ích lớn lao trong tâm linh nếu lấy đó làm bài học để tu sửa bản thân mình.
 Nhân đọc lại bài “Chuyện Tình Liêu Trai” mà tôi đã ghi lại về cuộc tình ma quái đã xảy đến một người bạn của tôi cách đây 22 năm về trước, tưởng đâu đó là một câu chuyện hiếm xảy ra trong đời, nhưng không ngờ 7 năm sau đó 1 hiện tượng tâm linh liên quan đến tiền kiếp cũng xảy đến với chính bản thân tôi trước sự chứng kiến của bao nhiêu người.  Muốn không tin cũng khó lòng!  Cả hai hiện tượng trước và sau cùng đều mang một giá trị tâm linh rất ý nghĩa, và đều có cách khuyến tu qua hai hình thức khác nhau.  Một bên là  tiền duyên, còn một bên là tình bạn hữu, và cả hai đều ẩn hiện qua hình hài thiếu nữ phương tây. Để cuối cùng một hồn được sớm siêu sinh, một hồn được thăng hoa trong cảnh giới.  Mới biết phước báo khai sinh cùng chân tâm và chánh niệm.
     Đối với người, thì trước tưởng là họa, sau lại thành phước.  Ngẫm nghĩ lại sự tình một thoáng suy tư!   Học đạo vô thường không chấp vào danh xưng hình tướng. Trong chánh có tà, trong tà có chánh.  Âm dương tùy duyên mà vận hành biến hóa. 
     Hy vọng rằng câu chuyện thật sự dưới đây sẽ mang lại cho mọi người một cái nhìn khác lạ về thế giới tâm linh.  Chết không phải là hết!  Vòng sinh tử luân hồi vẫn ngày đêm xoay chuyển…
Âm dương cách biệt bao đời,
Nghiệp duyên dẫn dắt: hồn, người gặp nhau.
Gặp nhau nơi chốn mộ phần,
Người ma khác biệt, duyên trần hợp tan!
Ngày hai mưoi ba tháng giêng năm 1988.
- Đ. nghĩ như thế nào về chuyện ma"
- Tôi tin là có.
- Tôi biết Đ. Tin, nên tôi có chuyện này muốn nói cho Đ. Nghe, nhưng hứa với tôi là đừng tiết lộ với bất cứ người nào.
- Được tôi hứa, chuyện gì vậy T."
- Đ. có tin là tôi đang bị một hồn ma theo"
     Hơi ngạc nhiên, tôi yên lặng nhìn T., không biết có thật hay không"  Một người thanh niên cao lớn 6’, lại mạnh khoẻ không lẽ lại bị ma nhập"
- Nói cho tôi biết câu chuyện xảy ra như thế nào"
Tôi hỏi T. với một chút nghi ngờ.
- Chiều hôm qua sau khi thăm mộ Ba của tôi trở về, đến tối thì hình như tôi cảm thấy có gì khác lạ trong người.  Nhất là nơi thanh quản như muốn phát âm mà mình không tự chủ được, nên tôi ngồi dậy lấy giấy viết ra hỏi:  “Có phải người nào đang theo tôi"” Một hồi thì tay tôi chuyển động viết thành những giòng chữ to tròn.  Sau khi tra hỏi, tôi mới biết hồn ma là một thiếu nữ 16 tuổi, tên J. S., người Anh chết vì tai nạn xe hơi.  Tất cả đối đáp đều bằng Anh ngữ.
 Nghe T. nói, nhìn nét mặt nghiêm trọng của T., tôi tin chắc là T. không đùa với tôi.
- T. có thể cho tôi xem tờ giấy đó được không"
- Được.
     Chúng tôi bước vào nhà, T. mang cho tôi xem tờ giấy ghi lại những tuồng chữ to tròn trên trang giấy.  Sau khi quan sát một lúc, tôi hỏi T.
- T. có thể cho tôi tiếp xúc với hồn ma được không"
- Được, nhưng để tôi hỏi cô ta.
Tôi không biết T. tiếp xúc với hồn ma bằng cách nào, có lẽ bằng ý tưởng.
- Cô ta bằng lòng.
- Vậy bây giờ hai người ngồi đối diện nhau, T. có thể nói với cô ấy tiếp với tôi qua tư tưởng hoặc cách nào cũng được.
Tôi với T. hai người ngồi xếp bằng đối diện với nhau.  Lần đầu tiên tiếp xúc trực diện với hồn ma cũng khiến cho tôi hơi lo ngại.  Nét mặt T. bỗng thay đổi, đôi mắt trở nên đỏ.  Tôi cố trấn an tinh thần và suy nghĩ cách đối phó nếu có điều gì xảy ra.  T. đưa một tay ra về hướng tôi, tôi cũng đưa tay ra.  T. nắm và siết mạnh, sau đó lại đưa thêm một tay nữa.  Tôi cũng đánh liều đưa tay ra.  Hai tay tôi bị nắm chặt.  Sắc mặt T. vẫn lạnh lùng, cặp mắt vẫn đỏ, tôi thầm lo âu.  Như vậy là ấn thủ thân cũng không sử dụng được rồi!  Tôi nghĩ nếu như hồn ma tấn công tôi thì phải đối phó ra sao"  Bình thường một thân thể to lớn như vậy cũng là một vấn đề, lại thêm hồn ma nữa, đôi tay lại bị nắm giữ, chân thì xếp bằng, thật là thất sách.  Nếu như có chuyện gì xảy ra, thì chỉ có mình và bạn mình thiệt hại mà thôi, chứ hồn ma đâu có hề hấn gì!  Tôi cố định tâm và nhìn thẳng vào cặp mắt T. để xem hồn ma muốn gì"  Ánh mắt T. bổng dịu lại.
- Hồi nãy cô ta chỉ muốn cho Đ. biết đó là sức của cô ta chứ không phải sức của tôi.  Nếu như tôi siết thì như vầy.  Xong thì T. buông hai tay tôi ra.  Tôi thở dài nhẹ nhõm.
- T. hỏi cô ta, nguyên do gì mà theo T."
- Cô ta nói là có duyên nên theo thôi, chứ không có ý hại.
- Nhưng T. nói với cô J. biết rằng: làm như vậy sẽ có hại cho T. vì âm là âm, dương là dương không thể như vậy được.
- Cô ta nói là 3 tháng nữa sẽ đi đầu thai, bây giờ chỉ theo thôi chứ không có hại.  Với lại theo tôi biết, thì cô ta không nhập hẳn vào người, chỉ sát bên mà thôi.
- T. hỏi cô J. đã gặp T. ở đâu"
- Ở ngoài nghĩa trang.
- Vậy có phải mộ cô J. cũng ở gần đó"
- Cô ta nói ở gần mộ Ba của T,
- Hôm nay vậy là đủ rồi, T. nói tôi cảm ơn cô J.
     Nói xong tôi và T. đứng lên trò chuyện qua loa.
- T., bây giờ mới có 5 giờ mấy, mình ra ngoài nghĩa trang tìm xem mộ của cô J. ở đâu"


- Được.
     Tôi chở T. ra Westminster Memorial Park nơi đường Beach và Hazard.
- Chỗ này là mộ của Ba T., như vậy theo như lời của cô J. thì cũng gần nơi đây.
- Vậy hai người chia nhau tìm.
Hai tôi phân ra tìm kiếm mộ của cô J.  Hơn 6 giờ, trời đã chạng vạng tối, vẫn không thấy ở đâu.  Tôi nói với T. có lẽ mình bị gạt, có thể xác của cô ta chôn ở nơi khác chỉ có hồn ở quanh quẩn đây mà thôi, nên cả hai quyết định ra về, và hẹn gặp nhau ngày mai.
Tối hôm đó, tôi bỗng cảm thấy rờn rợn trong người, và không thể ngủ được.  Có thể bị nhập tâm (tâm sanh vọng tưởng) nên cảm thấy như thế.  Tôi niệm thầm kinh Bạch Y Thần Chú để trấn an.  Và để “chắc ăn” hơn nữa, tôi lấy kinh Thủ Lăng Nghiêm mà tôi đã chép nhỏ ra bỏ vào túi áo.  Đến gần 3 giờ sáng thì tinh thần ổn định nên ngủ thiếp đi.  Sáng hôm sau tôi đến gặp T.
- Tối hôm qua T. có liên lạc với cô J. không"
- Không.
- T., tôi nhờ T. hỏi cô J. có phải tối hôm qua đến phá tôi phải không"
-   Cô J. nói là bạn của cô.  Sau một lúc lặng yên, T. trả lời.
- T. nói với cô J. nhắn với bạn đừng có phá nữa.
- Cô J. nói sẽ không xảy ra nữa.
Không biết điều đó có thật hay không, nhưng tôi nghĩ rằng thà mình ngừa trước tốt hơn.  Ngày hôm đó chúng tôi cũng trao đổi ý kiến về việc hồn ma.  T. cho biết là ban ngày cô ấy cũng bên cạnh, ngay cả ngoài trời.  Tôi có vẻ không tin, nên yêu cầu T. cho biết cô J. đang đứng chỗ nào"  T. lấy tay định chỗ của cô ta cho tôi thấy ngay bên cạnh.  Chuyện trò qua loa, tôi cũng khuyên cô J. một lần nữa rồi ra về.  Trong tâm trí cũng thầm lo cho người bạn của mình.
Sáng thứ Bảy tuần sau, tôi đến tu viện Hoa Nghiêm gặp thầy G.S. để trình bày sự việc, nhưng thầy nói cũng không giúp được gì hơn, chỉ nói tìm cách khuyên hồn ma cho biết sự nguy hại giữa người và ma.  Thầy G.S. nói nếu nó không nghe, thì thầy có biết một nhà sư người Miên ở San Bernadino, vị sư đó biết bùa chú, nếu không thuyết phục được thì dùng biện pháp mạnh để trục xuất nó ra.  Thầy G.S. còn nói:  “ Hai người ngồi bàn ở đây, có lẽ ở nhà nó đã biết”.  Tôi cảm ơn thầy và từ giã ra về để gặp T.
- T. tôi có chuyện muốn nói với cô J.
- Được, hãy vào trong nhà.
Vào trong phòng tôi yêu cầu T. cho tôi tiếp xúc với hồn ma bằng giấy mực.  Cả hai ngồi đối diện nhau.
- Cô có thể cho tôi biết tôi vừa từ đâu tới"
     Tay T. bắt đầu chuyển động ghi thành chữ “chùa”.
- Vậy chùa ở đâu"
-     Hồn ma tiếp tục ghi trên trang giấy: “Bolsa”.
- Cô có biết chúng tôi đã đàm thoại những gì hay không"
- Không!
     Tôi biết là cô ta đã biết nhưng giả bộ thôi.  Trưa hôm đó lại có thêm người bạn khác đến chơi.  Tôi hỏi T. có nên cho K. biết hay không"  Vì tất cả đều là bạn thân không có điều gì phải ngại.  T. hỏi cô J. và cô ta chấp thuận.
Đến chiều thì tôi và T. lại tiếp xúc với hồn ma, và tôi cũng nhắc lại vấn đề nguy hiểm của hai giới âm dương.  Và khuyên cô ta nên vào chùa ở, nghe kinh Phật để sớm siêu thoát.  Cuối cùng thi cô J. bằng lòng.  T. đề nghị nên đưa cô J. lên chùa Việt Nam ở L.A. vì má của T, thường nghe giảng kinh trên đó.  Sau đó T. vào nói cho Má hay để chuẩn bị.
Chiều tối hôm đó, chúng tôi đến chùa Việt Nam gặp thầy M.G.  Sau khi trình bày, thầy cũng rất ngạc nhiên và yêu cầu T. cho thầy biết cô J. đang ở đâu"  T. lấy tay phác họa hình dáng cô J. đang ngồi trên bàn.
- Vậy bây giờ xin cô cho tôi biết tên của cô"
Thầy M.G. hỏi.  Một lần nữa, hồn ma lại điều khiển tay T. viết tên nguệch ngoạc trên giấy.
- J.S.
- Nhà cô ở đâu"
- Ở … Irvine.
- Gia đình còn sống không"
- Còn
- Xin cô cho biết số điện thoại"
- (714)…
- Cô có bằng lòng ở đây nghe kinh Phật để sớm siêu thoát không"
- Dạ.
Sau đó thầy M.G. an một bài vị cho cô J. trên bàn vong, và chúng tôi ra về.
Tưởng đâu câu chuyện đã xong, nào ngờ tuần sau tôi gặp T., T. cho biết cô J. vẫn thỉnh thoảng về thăm T, vào ban đêm, và hai người đã tâm sự rất nhiều.  Có những chữ T. phải dùng tự điển để tra nghĩa vì những từ ít dùng đến.  Cô J. còn nói với T. là phải mất 45 phút để bay từ L.A. đến nhà T.  Nghe tới đây tôi chỉ mỉm cười, vì thật ra đối với thế giới âm, chuyện qua lại chỉ trong giây phút là cùng.
- Đ., cô ta còn cho tôi biết duyên nợ của chúng tôi trong tiền kiếp ở Ấn Độ…Nhắc lại nguyên nhân cô ta gặp tôi, đầu tiên là do được thầy M.G. làm lễ an huyệt cho Ba tôi và từ đó…Theo tôi nghĩ cô ta cũng có tâm tu, vì có khi tôi đi ngang qua bàn thờ Phật trong nhà, thì hình như cô ta khiến đầu tôi cúi xuống như đảnh lễ, và niệm Nam Mô A Di Đà Phật trong cuống họng.  Vì có lòng thành nên cô đã gặp đươc Phật Quán Thế Âm và đươc Ngài cứu độ nên sẽ đầu thai sớm hơn thay vì phải chờ gần 3 tháng .
Nghe T. nói tình trạng có vẻ khả quan nên tôi cũng yên tâm và mừng cho T.  Một tuần lại trôi qua.
- Đ., cô ta đã được siêu thoát vào tối Thứ Ba vừa qua.  Cô đã đánh thức tôi vào khoảng 2 giờ sáng để tâm sự và từ giã.  Cô đã chỉ cho tôi cách bắt ấn để ma quỷ khi đến gần sẽ bị điên đảo, mục đích là giúp cô không thể tiếp xúc với tôi để dứt khoát ra đi.  Cô ta rất buồn và khuyên tôi nên cố gắng tu tâm, làm việc phước đức!
Quả thật từ sau đêm đó, T. đã không còn gặp lại cô J. nữa.  Mới đây gặp lại T., T. sắp làm cha của đứa bé thứ hai với một cuộc sống gia đình rất hạnh phúc.  Chuyện tình “Liêu trai” khi xưa đã mờ đi trong tâm trí.  Tôi xin T. ghi lại chuyện tình này như một chứng cớ về sự hiện hữu của thế giới siêu hình.
Hư hư thật thật chẳng khác cuộc đời huyễn ảo.  Huyền bí muôn đời vẫn là huyền bí!
Người khuyên ma: xin đừng quấy phá
Ma bảo người: tích đức tu thân!
Mùa Xuân 94
Phương Chính Nguyễn Quang Đạt
www.duongsinhthucphap.org

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việc nhà hoạt động dân chủ Trần Huỳnh Duy Thức được nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do trước thời hạn có lẽ là một trong những vấn đề đã được nội các chính quyền Biden-Harris quan tâm và vận động từ năm 2021.
Đối với triết gia Immanuel Kant, lời nói dối là “cái ác bẩm sinh sâu xa trong bản chất con người” và cần phải tránh xa ngay cả khi đó là vấn đề sống còn1. Trong tác phẩm “Deciphering Lies”, Bettina Stangneth, 2017, viết rằng: “Trong số những lý do khiến người ta nói dối vì điều đó có thể giúp họ che giấu bản thân, ẩn náu và tránh xa những người xâm phạm vùng an toàn của họ.” Stangneth cho biết thêm, “cũng không khôn ngoan khi thả trẻ em ra thế giới mà không biết rằng người khác có thể nói dối chúng.” The Wasghington Post, ban kiểm tra sự thật, cho biết: Trong bốn năm làm tổng thống thứ 45, từ 2017-2021, đến cuối nhiệm kỳ, Trump đã tích lũy 30.573 lời nói dối trong suốt nhiệm kỳ tổng thống - trung bình khoảng 21 lời tuyên bố sai lầm mỗi ngày. Từ khi thua cuộc tái ứng cử vào tay tổng thống Joe Biden cho đến giờ này, tranh cử với bà Harris, ông Trump càng gia tăng khẩu phần nói dối, phong phú đến mức độ không thể đếm cho chính xác.
Câu chuyện hoang tưởng “di dân ăn thịt chó, mèo” của Donald Trump và JD Vance gây ra nỗi sợ hãi, tạo ra nhiều kích động tiêu cực, vì nó được nói ra trước 81 triệu dân Mỹ, từ một cựu tổng thống. Những lời vô căn cứ tràn đầy định kiến và thù hận đó như một bệ phóng cho con tàu “Kỳ Thị” bay vút vào không gian của thế kỷ 21, thả ra những làn khói độc. Nó như một căn bệnh trầm kha tiềm ẩn lâu ngày, nay đúng thời đúng khắc nên phát tán và lan xa. Nói như thế có nghĩa, con tàu “Kỳ Thị” này, căn bệnh này, vốn đã có từ rất lâu đời. Nó âm ỉ, tích tụ, dồn nén theo thời gian, chực chờ đến ngày bùng nổ. Một tuần qua, người Haiti, là nạn nhân của cơn bùng phát này. Gần nửa thế kỷ trước, và cho đến tận nay, là cộng đồng người gốc Việt.
Sự trỗi dậy của những nhóm cực hữu đang làm sống lại làn sóng kỳ thị chủng tộc, một căn bệnh trầm kha chưa bao giờ thực sự chấm dứt ở Hoa Kỳ. Để thực hiện những chương trình nghị sự của mình, những người theo chủ nghĩa thượng tôn da trắng đã thực hiện nhiều chiến lược, chiến thuật khác nhau. Trong những năm gần đây, nhiều nhà hoạt động đã cảnh báo các nhóm cực hữu đang cố sử dụng nền tảng giáo dục làm công cụ để bảo vệ chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Một bài viết trên trang mạng lithub.com của tác giả Jason Stanley đã phân tích sâu sắc về đề tài này.
Nhìn ở bề ngoài thì ông Benjamin Netanyahu, Thủ tướng Do Thái, đang làm cái việc của Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) Nguyễn Văn Thiệu từng làm với cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ 1968. Năm đó ông Thiệu bị cáo buộc là hành động để đảng Dân Chủ thua đảng Cộng Hòa còn bây giờ thì, xem ra, ông Netanyahu lại đang tháu cáy với nước cờ tương tự tuy nhiên bản chất hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Khi còn tại chức, không ít lần, T.T Nguyễn Xuân Phúc đã khiến cho dân tình hoang mang hay bối rối khi nghe những câu chữ rất lạ kỳ: “Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Hải Phòng là đầu tàu quan trọng của cả nước’, ‘Bình Dương phải là đầu tàu phát triển kinh tế mạnh nhất của cả nước …”
Nhưng 64 năm sau (1960-2024), đảng đã thoái hóa, biến chất. Đảng viên thì tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống tự diễn biến và tự chuyển hóa, bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin và cả “tư tưởng Hồ Chí Minh” nữa...
Một tuần sau, sau khi dư luận nổi sóng về phát biểu của thiếu niên Chu Ngọc Quang Vinh (“tôi coi đảng như một thế lực xấu chỉ biết lừa gạt dân”) tạm lắng – hôm 7 tháng 9 vừa qua – nhà văn Phạm Đình Trọng kết luận: “Sự việc cho thấy người dân, nhất là thế hệ trẻ đã có nhận thức sâu sắc về pháp luật, có ý thức về sự có mặt của cá nhân trong cuộc đời, trong xã hội”.
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.