Hôm nay,  

Hoa Kỳ: Một Mái Hai Thuyền

12/05/200700:00:00(Xem: 9513)

Chuyện Iraq đang đi vào ngã ngũ... bi thảm...

Những gì mà dư luận Hoa Kỳ được thấy, hai nghĩ, về Iraq chỉ là một chuỗi hung tín nối dài. Người dân Mỹ đã hết kiên nhẫn và tỷ lệ ủng hộ Tổng thống Bush càng suy sụp - nay đã đạt kỷ lục Carter năm 1979 - thì Quốc hội Dân chủ càng ráo riết tấn công Hành pháp qua thủ thuật ngân sách để đạt một kết quả nào đó tại Iraq, cho cuộc tranh cử 2008.

Tuy nhiên, nếu có nhìn xa hơn chính trường Hoa Kỳ, và một quyết định phủ quyết thứ nhì của Tổng thống Bush về ngân sách quân phí cho Iraq, người ta có thể thấy ra nhiều chuyển động lạ, với kết quả sẽ vô cùng bi thảm cho dân Iraq, nhất là cộng đồng Sunni.

Trong khi Quốc hội ở nhà đang xào nấu nêm nếm một thực đơn Iraq có thể làm ông Bush nghẹn họng, y hệt như Quốc hội Mỹ năm 1974 về hồ sơ Việt Nam, Phó Tổng thống Dick Cheney đang có mặt tại "hiện trường lớn" là các nước Trung Đông.

Trong Chính quyền Bush, ông Cheney là người thủ vai "ông Ác" với vẻ tự nhiên gần như thiên bẩm, trong khi Ngoại trưởng Condoleezza Rice giữ vai "ông Thiện", với ngôn ngữ ngoại giao và hiền hòa của một nữ lưu trí thức. Từ đầu tuần, ông Cheney đã thăm viếng Iraq (bất ngờ, và còn ở lại một đêm tại Tilkrit) rồi Saudi Arabia, United Arab Emirates, Egypt và Jordan. Bốn xứ này đều có đặc tính chung là đa số thuộc sắc tộc Á Rập theo hệ phái Hồi giáo Sunni. Họ là lực đối trọng với Iran, thuộc sắc tộc Ba Tư, theo hệ phái Shia.

Mục tiêu của ông Cheney trong chuyến du thuyết này gồm có hai mặt. Thứ nhất, cho Tehran thấy là các giáo chủ Iran không thể toàn quyền quyết định và đưa dân Shia lên khống chế Iraq để bành trướng thế lực trong toàn vùng. Thứ hai, cho giới lãnh đạo Ryiadh, Abu Dhabi, Cairo và Amman biết rằng Hoa Kỳ vẫn là một đồng minh đáng tin cậy và sẽ không để Iran lấn lướt tại Iraq. Lời trấn an này, có lẽ ai trong chính quyền Bush nói cũng được. Nhưng từ "hung thần Dick Cheney, nó có một nội dung và trọng lượng khác, dữ dằn hơn cách phát biểu của Condi Rice: "muốn như vậy, bốn quốc gia Sunni này, nhất là vương quốc chủ chi Saudi Arabia phải kềm hãm được sự nổi dậy của các lực lượng Sunni tại Iraq". Và trước nhất chia sẻ những tin tức tình báo với Hoa Kỳ về tình hình sinh hoạt và đấu tranh của cộng đồng Sunni tại Iraq.

Nghĩa là Hoa Kỳ đang dàn xếp chuyện Iraq trong hoàn cảnh bất lợi, nhưng vẫn có khả năng ứng phó với đối thủ và tôn trọng cam kết với đồng minh.

Trong khi ông Cheney bay qua Trung Đông bốc thuốc vừa tả vừa bổ cho giới lãnh đạo Sunni - và Quốc hội ở nhà vừa kéo vừa cột Hành pháp Bush - dư luận Hoa Kỳ lại ít chú ý đến một số biến động khác.

Người ta chỉ nói đến việc Ngoại trưởng Condi Rice có tới Sharm el-Sheihk phó hội vào đầu tuần mà lại không (có dịp) nói chuyện với vị tương nhiệm của Tehran. Lấy lý cớ phật ý vì một nữ nhạc sĩ Ukraine mặc áo hở hang khi chơi vĩ cầm, ông Manouchehr Mottaki không dự dạ tiệc tại đây để khỏi gặp bà Rice trên cùng một bàn tiệc! Chi tiết ấy chỉ đáng bình luận trong các tờ lá cải.

Sự thể tại chỗ lại không hẳn như vậy.

Ngày chín tháng Năm, một Thứ trưởng Ngoại giao Iran đã trả lời phỏng vấn trên tờ Financial Times, rằng Tehran sẵn sàng giúp Hoa Kỳ hoàn thành chiến lược triệt thoái khỏi Iraq. Ông Abbas Araghchi này là nhân vật cao cấp nhất của Tehran đã trực tiếp nói chuyện với giới chức Hoa Kỳ (như cựu Đại sứ Mỹ Zalmay Khalilzad) từ nhiều tháng trước và thường nhắc đến sự kiện là cả Hoa Kỳ lẫn Iran đều muốn ổn định Iraq, và Tehran sẵn sàng giúp Hoa Kỳ gỡ thể diện trong việc triệt thoái.

Gỡ như thế nào"

Gây áp lực với các lực lượng Shia tại đây để tiến tới một giải pháp chính trị cho Baghdad hầu Hoa Kỳ có thể triệt thoái - hoặc ít ra, lính Mỹ khỏi bị bắn và ông Bush bị hạ!

Nhìn trên toàn cảnh, người ta có thể hoài nghi thiện chí của Tehran. Xưa nay, Iran vẫn khuấy động vào nội tình Iraq và gây vấn đề cho lực lượng Mỹ tại đây để cuối cùng Hoa Kỳ phải rút quân. Và rút tới đâu thì ảnh hưởng của Tehran sẽ bành trướng tới đó. Thật ra, tình hình tại chỗ lại phức tạp hơn là người ta có thể nghĩ.

Lý do là ngay trong tập thể Shia tại Iraq, hiện tượng năm bè bảy mối đã khiến các lãnh tụ Shia trong chính quyền Bagdhah không thể đạt nổi một sự đồng thuận với nhau, chưa nói gì với Hoa Kỳ hay các nhóm Sunni. Mà chẳng những Thủ tướng al-Maliki không điều động nổi, hay vị Thượng thủ Shia là Ali al-Sistani đang bị lúng túng, chính các Giáo chủ Iran cũng không thể dàn xếp nổi một giải pháp Shia thân Tehran tại Iraq.

Nếu Tehran gây áp lực với các lãnh tụ Shia cứng đầu không chấp nhận một giải pháp thỏa hiệp thì cộng đồng Shia sẽ loạn to, và loạn tới... Iran. Cho nên, khi đại diện Tehran đề cập đến việc giúp Mỹ triệt thoái "trong danh dự" khỏi Iraq, họ không chỉ nói đãi bôi. Iran thực sự cần ổn định Iraq - và đâm ra có cùng mục tiêu chiến lược dù là nhất thời với Hoa Kỳ. Vấn đề là họ có thực hiện được điều ấy hay không! 

Như để trả lời cho câu hỏi đó, ngày 11 vừa qua, lực lượng Shia lớn nhất, mạnh nhất và thân Tehran nhất là Thượng Hội đồng Cách mạng Hồi giáo SCIRI (Supreme Council for Islamic Revolution in Iraq) đã tuyên bố kế hoạch cải cách, để tham gia vào tiến trình "Iraq hoá" nhằm góp phần ổn định xứ này. Hai chi tiết rất đáng chú ý đã được đưa ra. Cơ chế này sẽ tham khảo ý kiến của Đại giáo chủ Thượng thủ hệ phái Shia tại Iraq là al-Sistani, thay vì một tổ chức tôn giáo nằm dưới sự điều động của Đại giáo chủ Ali Khamenini, vị lãnh đạo tối cao của Iran. Và Thượng hội đồng này sẽ bỏ chữ "Cách mạng" trong danh xưng. Để khỏi nhuốm mùi tử khí đáng sợ của Cách mạng Hồi giáo Tehran. Quyết định ấy của tổ chức SCIRI không thể là tự phát mà phải có sự đồng ý (hoặc là một quyết định) của Tehran.

Nếu lùi xa hơn một chút để nhìn trên toàn cảnh, người ta có thể thấy rằng trong khi Phó Tổng thống Cheney đang muốn cột tay lãnh đạo Sunni trong khu vực để kiềm chế các lực lượng Sunni tại Iraq, thì Iran cũng muốn củng cố tư thế của lực lượng SCIRI trên các nhóm phiến loạn Shia khác, và... cần tới sự trợ lực của các đơn vị tác chiến Mỹ. Giải pháp chính trị cho Iraq mà hợp với khẩu vị của cả Hoa Kỳ và Iran là chia chác quyền lực chính trị và quyền lợi kinh tế (chủ yếu là dầu khí) giữa ba phe Shia (60% dân số) và Sunni (20%) và Kurd (20%). Giải pháp ấy tùy thuộc vào khả năng kiểm soát hai phe đang có nhiều lực lượng gây chiến và làm loạn nhất là Shia và Sunni, một khả năng quân sự.

Nhìn trên toàn cảnh như vậy, người ta thấy ra một tia hy vọng khi cả Tehran và Washington đều muốn dàn xếp và phải dụng binh hầu có thể dụng lễ, đánh rồi mới đàm.

Nhưng, và đây là cái nhưng rất éo le của nền dân chủ Mỹ, trong khi chính quyền Bush phải đấu trí và đấu võ với cả Tehran lẫn các lãnh tụ phiến loạn Sunni và Shia, mà chỉ có một con bài sáng là súng đạn và khả năng điều động của vị Tư lệnh chiến trường, Đại tướng David Petraeus, thì Quốc hội Mỹ lại liên tiếp bỏ phiếu theo chiều hướng cột tay và đếm đạn từng ngày cho lính Mỹ! Trong khi Hạ viện Mỹ bỏ phiếu theo kiểu định ngày rút quân thì vị chỉ huy lực lượng Mỹ tại miền Bắc Iraq xin đổ thêm quân để hoàn tất nhiệm vụ!

Tổng thống Bush chỉ có một mái chèo để lèo lái một lúc hai con thuyền là chính trường Mỹ và chiến trường Iraq. Ông đang nhấn tới tại Iraq để đạt thắng lợi biểu kiến trước khi rút về thì Quốc hội đòi ông phải rút ngay, rút sớm.

Vì mâu thuẫn ấy của Hoa Kỳ, Chính quyền Bush chỉ còn một giải pháp, là dồn sức dẹp sạch các nhóm Sunni thiểu số để định ngày rút chạy và quăng lại cho Iran một xứ Iraq đại loạn, do một đa số Shia thống trị mà không thống nhất. Dân Sunni sẽ phải trả nợ vì đã độc quyền cai trị xứ Iraq dưới thời Saddam Hussein, và dân Shia sẽ đòi nợ mọi người, kể cả Tehran, bằng máu. Cái gân gà Iraq do Hoa Kỳ để lại sẽ mọc gai làm Iran bị ngọng và lầu bầu hốt rác cho Mỹ trước sự cổ võ của lãnh đạo Saudi, Egypt và Jordan!

Điều an ủi sau cùng cho các Giáo chủ Tehran là kẻ thù của họ, khủng bố al-Qaeda, có thể sẽ còn làm Hoa Kỳ điêu đứng sau khi Mỹ đã rút khỏi Iraq. Lúc ấy, đảng Dân chủ mà lãnh đạo cả Hành pháp lẫn Lập pháp Hoa Kỳ sau bầu cử 2008 - điều chưa chắc - tất sẽ hiểu thế nào là luật quả báo.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.