Hôm nay,  

Sổ Tay Mậu Thân: 1 Quân Đội Bị Lãng Quên

3/15/200800:00:00(View: 11130)

Trận Mâu Thân 68 là chiến công anh dũng nhất của Quân lực Việt Nam Cộng Hoà. Nhưng...

Biến cố Mâu Thân 68 đã in hằn vào tâm trí người Mỹ qua một số hình ảnh méo mó.

Sự tự tin có vẻ ngược ngạo của Đại tướng William Wetsmoreland vào cuối năm 1967, rằng tình hình có cải thiện và đoạn kết đã bắt đầu. Sự bàng hoàng của khán giả Mỹ khi thấy Sứ quán Hoa Kỳ tại Saigòn bị đặc công Cộng sản tấn công. Lời thông báo của Walter Conkrite trên đài CBS, rằng Mỹ đã thất trận tại Việt Nam. Nỗi tuyệt vọng của Tổng thống Johnson khiến ông không ra tái tranh cử vào tháng 11. Phong trào phản chiến được mùa gây loạn trong các thành phố Mỹ. Dân chúng Chicago nổi dậy nhân Đại hội đảng Dân chủ trước cuộc tranh cử tổng thống....

Những hình ảnh ấy báo hiệu sự tháo chạy thảm nhục của Hoa Kỳ ra khỏi Việt Nam, và sẽ còn ám ảnh nước Mỹ rất lâu sau này.

Nếu còn nhớ lại vài chi tiết lặt vặt, người Mỹ có thể biết là ngay giữa lúc giao tranh ác liệt ấy tại Việt Nam, thì một đại trí thức, kinh tế gia và học giả của Hoa Kỳ đã có lời tiên đoán... tuyệt vời nhất.

Giáo sư John Kenneth Galbraith của Đại học Harvard, nguyên Đại sứ của Tổng thống Kennedy, tuyên bố hôm 16 tháng Hai năm 1968 là trong vài tháng tới, từng đơn vị lớn của Quân lực Nam Việt Nam sẽ hoặc biến vào rừng, hoặc đi theo Việt Cộng!

Tuyệt vời ở sự lầm lạc của trí tuệ và xuẩn động của nhận thức. Sau dó, ông cũng còn đề nghị Johnson nên nhường đất cho Cộng sản để khuyến khích họ bước vào bàn hội nghị. Tồi vận động cho ứng cử viên phản chiến Eugene McCarthy của đảng Dân chủ...

Màn khói đặc quánh trong não trạng khiến người Mỹ không thấy ra hai sự kiện có thật, ở tại chỗ.

Thứ nhất, sức chiến đấu anh dũng của Quân lực Việt Nam Cộng Hoà khi bị tấn công vào lúc bất ngờ nhất đã khiến phe Cộng sản bị tổn thất nặng. Họ phải mất bốn năm mới được hồi phục để mở cuộc tấn công vào năm 1972. Khi Hoa Kỳ đã nản chí.

Thứ hai, người dân miền Nam không hề nổi dậy theo cán binh Cộng sản để lật đổ chính quyền Việt Nam Cộng Hoà. "Tổng khởi nghĩa" của Cộng sản chỉ là một cuộc tổng tàn sát. Với hậu quả bi thảm nhất là tại Huế, sau 24 ngày chiếm đóng: gần bảy ngàn sinh linh thường dân - người già, phụ nữ, con trẻ - đã bị sát hại. Trong đó, mấy ngàn người bị chôn sống.

Bốn mươi năm sau, màn khói đen vẫn đặc quánh trong đầu của rất nhiều người Mỹ, mỗi khi họ mơ hồ nghe nói đến "Mậu Thân 68".

Những người Mỹ chỉ huy chiến tranh tại Việt Nam thời ấy không hiểu gì về cuộc chiến trong khi lãnh đạo chính trị ở nhà lại còn mù mờ hơn mà vẫn đòi điều khiển từ xa.

Nhưng bi thảm nhất là truyền thông Hoa Kỳ.

Đã ít người theo dõi sự việc tại chỗ - so với công sức Hoa Kỳ đang bỏ ra cho cuộc chiến - họ lại không am hiểu về tác chiến và hình thái chiến tranh toàn diện ở Việt Nam. Họ càng không muốn vất vả theo dõi và tường thuật cuộc chiến bên cạnh các đơn vị Việt Nam Cộng Hoà. Nguy hiểm và cực nhọc quá! Vì sự nông cạn so với ảnh hưởng rất lớn, họ là những người đầu tiên kết luận là cuộc chiến đã tàn. Sau đó, làm mọi cách cho cuộc chiến phải tàn, qua sự tường thuật cho dân Mỹ nản chí bỏ cuộc!

Bốn mươi năm sau, những vành khăn tang hay mộ chí của nạn nhân vụ thảm sát tại Huế đã bị Cộng sản vứt xuống đất, bị đạp lên trên trong những bước diễn hành mừng "Chiến thắng Mậu Thân" của họ. Và cái tội tàn sát lương dân vẫn bị phủ lấp dưới những cuộc hội thảo gọi là khoa học, một khoa học của sự bất lương vô đạo. Trong khi ấy, truyền thông Mỹ vẩn chẳng nói gì. Họ tiếp tay chôn sống nạn nhân tại Huế!

Nhưng không phải người Mỹ nào cũng nông nổi như vậy.

Hai mươi năm trước, nhà báo Peter Braestrup để công nghiên cứu xem truyền thông Hoa Kỳ đã tường thuật sai lạc thế nào về trận Mậu Thân 68 khiến Hoa Kỳ lại tự chuyển thắng thành bại. Kết quả nghiên cứu trong cuốn "Big Story - How the American Press and Television Reported and Interpreted the Crisis of Tet in Vietnam and Washington" là một tài liệu cần tham khảo.

Đầu năm nay, chúng ta có một cuốn sách khác.

Giáo sư Andrew Wiest về Lịch sử của Đại học Southern Mississippi vừa mới cho xuất bản cuốn "Vietnam's Forgotten Army - Heroism and Betrayal in the Army of the Republic of Vietnam".

Khởi đi từ kinh nghiệm cá nhân của hai sĩ quan trẻ, có đầy chiến công anh dũng trong Sư đoàn I của Việt Nam Cộng hoà, ông nghiên cứu sâu rộng hơn về sự hình thành của Quân đội Quốc gia Việt Nam rồi Quân lực Việt Nam Cộng Hoà. Và khám phá ra những sai lầm của Hoa Kỳ khi yểm trợ Quân lực Việt Nam trong một hình thái chiến tranh đa diện và quá phức tạp đối với người Mỹ và trong bối cảnh quá nhiễu nhương của lãnh đạo Việt Nam.

Hậu quả là một quân đội chiến đấu rất can trường cho người dân miền Nam đã bị bỏ rơi và đành thất trận, rồi bị lãng quên dần.... Một quân lực có những người đã chiến thắng đầy xứng đáng mà cuối cùng bị bức tử và phải đầu hàng.

Nếu người Mỹ muốn hiểu rõ hơn về chiến tranh và riêng về chiến tranh Việt Nam thì nên tham khảo tài liệu này.

Riêng với người Việt Nam, cuốn sách là một nhắc nhở bi hùng về một quân đội đã chiến đấu dũng cảm như thế nào mà sau cùng lại bị đẩy vào đường cùng, để rồi tan rã...

Một trong hai nhân vật chính trong cuốn sách hiện còn sống với chúng ta, ở tại Hoa Kỳ. Đó là Trần Ngọc Huế.

Vị sĩ quan Hắc Báo từng anh dũng bảo vệ được Bộ Chỉ huy Sư Đoàn I trong trận Mậu Thân tại Huế cuối cùng đã bị bắt trong trận Lam Sơn 719 tại Hạ Lào khi Quân lực Cộnh hoà hết được các đơn vị Mỹ yểm trợ. Ông bị đem ra Bắc và chỉ gặp lại các bạn đồng ngũ khi chiến tranh kết thúc năm 1975. Trong trại tập trung cải tạo.

Ông chỉ được thả vào năm 1983.

Trong suốt giai đoạn tù đầy - và bị chiêu dụ bằng mọi thủ đoạn - mà nhất quyết không đầu hàng để làm công cụ tuyên truyền cho Cộng sản, Trần Ngọc Huế không biết là có một sĩ quan vẫn nhớ đến mình. Một sĩ quan cố vấn của Quân lực Mỹ năm xưa.

Trung tá Dave Wiseman không quên một người chiến hữu anh hùng tại miền Trung và tìm đủ cách thăm hỏi tin tức. Mãi đến 1990 mới được những người Việt di tản tại Mỹ cho biết là Trần Ngọc Huế còn sống, cùng gia đình đang vất vưởng tại Huế.

Ông Wiseman tích cực vận động khi chương trình H.O. vừa khởi sự để đón người chiến hữu của mình và cùng gia đình qua Mỹ...

Trong cuộc hội thảo "Sự Thật Mậu Thân" do Việt Báo tổ chức vào cuối tháng này, Trần Ngọc Huế sẽ là một thuyết trình viên, bên Đại sứ Bùi Diễm và Đại tá Hoàng Mai Việt.

Đây cũng là một cách chúng ta suy niệm những bài học của cuộc chiến Việt Nam - nhìn từ phía Hoa Kỳ, và từ thảm kịch muôn mặt của người Việt.

Một bước xót xa mà cần thiết để thấy là dân ta không hèn - và có trí nhớ.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Khi còn tại chức, không ít lần, T.T Nguyễn Xuân Phúc đã khiến cho dân tình hoang mang hay bối rối khi nghe những câu chữ rất lạ kỳ: “Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Hải Phòng là đầu tàu quan trọng của cả nước’, ‘Bình Dương phải là đầu tàu phát triển kinh tế mạnh nhất của cả nước …”
Nhưng 64 năm sau (1960-2024), đảng đã thoái hóa, biến chất. Đảng viên thì tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống tự diễn biến và tự chuyển hóa, bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin và cả “tư tưởng Hồ Chí Minh” nữa...
Một tuần sau, sau khi dư luận nổi sóng về phát biểu của thiếu niên Chu Ngọc Quang Vinh (“tôi coi đảng như một thế lực xấu chỉ biết lừa gạt dân”) tạm lắng – hôm 7 tháng 9 vừa qua – nhà văn Phạm Đình Trọng kết luận: “Sự việc cho thấy người dân, nhất là thế hệ trẻ đã có nhận thức sâu sắc về pháp luật, có ý thức về sự có mặt của cá nhân trong cuộc đời, trong xã hội”.
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
Từ ngày nước Mỹ lập quốc, chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại bị đối thủ mang ra mổ xẻ, tấn công với những lời lẽ không phù hợp với tư cách một người tranh cử vị trí lãnh đạo quốc gia. Nhưng ngược lại, cũng chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại trở thành niềm hy vọng cho một đất nước đang đối đầu với mối nguy hiểm “duy nhất suốt 248 năm” (theo lời cựu Phó Tổng Thống Dick Chenny.) Đó là nụ cười của Kamala Harris – Một nụ cười đang ngày càng thay hình đổi dạng cuộc tranh cử tổng thống kinh điển của nước Mỹ.
Cựu Tổng Thống Donald Trump đã trình bầy kế hoạch kinh tế của ông tại Economic Club of New York trước đám đông các kinh tế gia, lãnh đạo doanh nghiệp và nhà báo vào 5-9-2024 vừa qua. Buổi nói chuyện này nằm trong chiến dịch tranh cử. Kế hoạch kinh tế trong nhiệm kỳ 2 nếu ông thắng cử bao gồm nhiều chính sách mà ông đã thi hành trong bốn năm đầu cầm quyền. Ông tuyên bố sẽ loại bỏ nhiều chương trình của chính quyền Biden. Ứng cử viên tổng thống của Cộng Hòa quảng cáo chương trình của ông với thuế nội địa thấp, thuế nhập cảng cao chưa từng thấy, giảm bớt luật lệ, và kinh tế phát triển mạnh. Nhưng nhiều chuyên viên đã nghi ngờ giá trị của chương trình kinh tế này. Nhiều người đã lên tiếng chỉ trích đề xuất kinh tế của Trump như chúng ta sẽ thấy trong những phần dưới đây của bài báo này.
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Ngày 20/7/1969, hai phi hành gia Neil Armstrong và Edwin Aldrin đi vào lịch sử như là hai người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng thế nhưng sự kiện này bị một số nhà “lý thuyết âm mưu” lên tiếng phủ nhận. Căn cứ vào những điểm “khả nghi” trong tấm hình chụp Armstrong đứng cạnh lá cờ cắm trên Mặt Trăng, họ quả quyết rằng tất cả chỉ là chuyện dàn dựng và bức hình này chỉ được chụp tại một sa mạc ở Nevada. Nhưng bằng chứng của vụ đổ bộ ấy đâu chỉ duy nhất một tấm hình? Tàu Appollo 11 phóng từ mũi Kennedy trước con mắt hàng chục ngàn người và hàng trăm triệu người qua ống kính truyền hình. Hàng trăm ngàn thước phim quay được và chụp được khi tàu Appollo vờn trên quỹ đạo quanh mặt trăng, cảnh tàu con rời tàu mẹ để đổ bộ, cảnh các phi hành gia đi bộ và cả những túi đất đá mang về từ Mặt Trăng v.v. Chúng ta thấy gì ở đây? Những bằng chứng xác thực thì nặng như núi nhưng, khi đã cố tình không tin, đã cố vạch ra những âm mưu thì chỉ cần mấy điểm khả nghi nhẹ tựa lông hồng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.