Khủng Bố Thất Bại: Mừng Hay Lo"
Vũ Linh
...Cái danh sách “no-fly” chẳng có tác dụng gì hết...
Mấy ngày qua, báo chí và truyền hình tràn ngập tin về một vụ nổ bom hụt ở Nữu Ước.
Một người bán áo thung ở khu Manhattan, trung tâm thành phố Nữu Ước, thấy một chiếc xe SUV bỏ không mà trong xe lại có khói bốc lên, nên báo cảnh sát. Nhân viên an ninh chạy tới mở cửa xe và khám phá ra một lô chất liệu làm bom như xăng, phân bón, chất nổ, pháo, giây điện, đồng hồ kích bom… Nhà chức trách mừng rỡ vì Nữu Ước vừa thoát được một tấn công khủng bố, nếu thành công có thể đã giết một số lớn dân chúng trong khu đông đúc đó.
Cảnh sát cũng mau mắn khám phá ra thủ phạm và bắt được anh ta trong lúc anh đang ngồi trên phi cơ chờ cất cánh đi Dubai, trên đường đưa anh ta về với vợ con bên Pakistan.
Suy gẫm về cái tin này, ta không khỏi cảm thấy mừng lo lẫn lộn.
Điều mừng thứ nhất là một lần nữa, một mưu toan tấn công khủng bố đã thất bại. Không ai biết rõ từ hồi 9/11 đến giờ, đã có bao nhiêu âm mưu khủng bố được toan tính, nhưng hầu hết đều thất bại, với lý do các âm mưu này toàn là âm mưu hết sức tài tử của những tay mơ, cầm chổi quét nhà chưa sạch.
Hồi tháng Chạp năm ngoái, một thanh niên Hồi Giáo giấu chất nổ trong quần lót, leo lên tàu bay đi từ Nigeria qua Hòa Lan, rồi từ Hòa Lan đi Chicago. Gần đến Chicago thì anh này tay chân run lẩy bẩy, quẹt lửa cho nổ bom, nhưng bom chỉ xì khói. Một hành khách ngồi bên cạnh liền nhanh nhẹn chộp tay anh và phi hành đoàn nhào tới bắt anh ta lại. Âm mưu nổ bom thất bại.
Bây giờ, một thanh niên Hồi Giáo khác, gốc Pakistan, mới vào dân Mỹ năm ngoái, âm mưu cho nổ xe tại trung tâm Nữu Ước. Nhưng cũng thất bại. Lý do là anh học biết được phân bón có thể là chất nổ rất mạnh, nhưng không hiểu học không kỹ thế nào, mà anh lại đi mua đúng loại phân bón không nổ, nên… cũng chỉ xì khói.
Điều đáng mừng thứ hai là trong cả hai trường hợp, âm mưu bị phát giác và chặn đứng bởi một người dân thường. Chứng tỏ dân chúng hiện nay đã có ý thức cảnh giác rất cao về chuyện khủng bố tấn công, mọi người đều đề cao cảnh giác, và sẵn sàng tiếp tay với nhà chức trách để ngăn chận. Đây có lẽ là tin quan trọng nhất vì hiển nhiên là phương cách hữu hiệu nhất để chống khủng bố len lỏi trong quần chúng.
Điều đáng mừng thứ ba là cảnh sát đã điều tra rất nhanh nhẹn và bắt ngay được thủ phạm trong vòng hai ngày (53 tiếng). Anh khủng bố tài tử này khá khôn ngoan, đã mua một chiếc xe cũ của một bà Mỹ đang cần tiền mặt, rao bán xe trên Craigslist (internet). Anh hẹn gặp bà tại một bãi đậu xe gần siêu thị, trả tiền mặt, lấy xe đi luôn, mà chẳng làm giấy tờ sang tên gì hết. Anh ta cũng thay bảng số xe giả, rồi cẩn thận cạo xoá mã số xe (Vehicle Identification Number) trong xe, sau kính trước.
Nhưng anh ta có lẽ không biết còn một mã số nữa ghi trên giàn máy. Nhờ đó cảnh sát truy ra chủ nhân trước của chiếc xe. Bà này không nhớ tên anh ta nhưng còn số điện thoại trong máy của bà. Anh này cũng liên lạc với bà chủ xe qua internet, để lại địa chỉ internet (IP) của anh ta. Từ đó cảnh sát dễ dàng truy ngay được anh khủng bố tài tử này.
Cảnh sát đã quyết định không bắt anh ta ngay, mà theo dõi anh ta nguyên một ngày. Cảnh sát cũng mau mắn gửi tên anh cho các hãng máy bay và phi trường để cho vào danh sách “no-fly”, tức là cấm bay. Và kết quả là anh ta bị bắt dễ dàng.
Đó là những tin thật đáng mừng.
Nhưng bên cạnh đó cũng là những tin… không đáng mừng chút nào.
Thứ nhất, phải nói là những cố gắng nhân nhượng ôn hoà, cột trụ của chính sách chống khủng bố của TT Obama, đã chẳng có hiệu quả gì hết.
Từ những bài diễn văn ca ngợi văn minh và tôn giáo Hồi cho đến các quyết định đóng cửa trại tù Guantanamo, cấm tra tấn tù khủng bố, bắt buộc phải tôn trọng nhân quyền của các tù khủng bố, rồi đến việc cấm không được dùng các danh từ như “thánh chiến” (jihad), “Hồi Giáo quá khích” (islamic extremist), “chiến tranh chống khủng bố” (war against terrorism), TT Obama xoay chuyển chính sách chống khủng bố của TT Bush 180 độ, với hy vọng một chính sách “nhân đạo” dựa trên sự tôn trọng quan điểm của khối Hồi giáo quá khích sẽ lay chuyển được sự cuồng tín của những tên khủng bố, và chấm dứt được nạn khủng bố này.
Nhưng rõ là chiến lược đã không mang lại kết quả mong muốn. Những tên cuồng tín Hồi Giáo vẫn khư khư tìm đủ cách tấn công nước Mỹ và giết dân Mỹ. Có lẽ điều này chỉ có thể làm TT Obama và giới cấp tiến ngạc nhiên, chứ hầu hết thiên hạ đều biết đây chỉ là một chiến lược hết sức ngây thơ, hoàn toàn vô hiệu với những tên cuồng tín luôn luôn sẵn sàng tử vì đạo (chưa kể hy vọng gặp cả bầy trinh nữ!)
Những thất bại này chỉ khiến ta phải đặt câu hỏi: thế thì bây giờ TT Obama tính sao" Ông cho rằng sự cứng rắn của TT Bush không phải là đáp số giải quyết nạn khủng bố Hồi Giáo quá khích. Bây giờ sự mềm dẻo của ông cũng chẳng phải là đáp số luôn. Một anh có học, con nhà quan tư (Thiếu tá) của xứ Pakistan, gia nhập quốc tịch Mỹ rồi đi thụ huấn một khóa khủng bố SAU khi ông Obama đắc cử và nhậm chức! Như vậy làm gì bây giờ" Ngồi chờ cuộc tấn công tới"
Đưa đến cái lo ngại thứ hai: sự bất lực của nhân viên công lực trong công cuộc chống các kế hoạch tấn công của khủng bố, bất kể cả trăm cả ngàn biện pháp tốn kém hàng tỷ bạc đã được tung ra để đối phó với tai ương này.
Điều tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng là trong hai cuộc tấn công mới đây của quân khủng bố, chúng ta thoát nạn nhờ hai yếu tố: may mắn bom xì và sự cảnh giác của dân chúng. Trong cả hai trường hợp, không có hai yếu tố này thì ta đã gặp tai họa không nhỏ. Và ta thấy trong cả hai trường hợp, vai trò của các nhân viên an ninh tình báo là con số không to lớn. Họ không làm được gì để ngăn cản trước khi vụ tấn công xẩy ra. Ngay cả chuyện bắt thủ phạm cũng không thể kể công được.
Bắt được anh mang bom trong quần lót là do hành khách và phi hành đoàn. Bắt được anh khủng bố sau này là do anh khủng bố tài tử đã bất cẩn để số điện thoại và địa chỉ internet lại. Chẳng có gì là tài giỏi ghê gớm lắm. Một anh công an cán ngố ở Củ Chi cũng làm được. Chẳng những không tài giỏi gì lắm, mà phải nói cảnh sát đã sơ xuất xém để anh này chạy mất nữa. Cảnh sát quyết định không bắt anh ta ngay, mà theo dõi để hy vọng tìm thêm được những manh mối liên hệ khác.
Nhưng cảnh sát vừa biết được tên và địa chỉ của thủ phạm để theo dõi thì tin này đã bị xì ra và được báo chí loan ra ngay, khiến tên khủng bố biết đã bị lộ, tìm cách chạy về Pakistan ngay. Kết quả, cảnh sát dù đang theo dõi kỹ, cũng để anh này biến mất nhẩy lên máy bay xém trốn thoát về Pakistan.
Mặc dù có thông báo tên anh ta trong danh sách cấm bay, nhưng anh ta vẫn lên mạng giữ chỗ máy bay, rồi vào phi trường mua vé, trả hơn một ngàn đô bằng tiền mặt, lên máy bay thản nhiên ngồi chờ bay!
Cái danh sách “no-fly” chẳng có tác dụng gì hết. Bộ Nội An của Mỹ cập nhật danh sách cấm bay thường xuyên, và yêu cầu các phi trường và hãng máy bay kiểm soát lại danh sách này mỗi 24 tiếng. Trong trường hợp này, từ lúc danh sách được cập nhật đến lúc anh khủng bố mua vé máy bay rồi leo lên máy bay chỉ mới có vài ba tiếng đồng hồ. Do đó, cả phi trường lẫn hãng máy bay, chẳng ai kiểm lại danh sách, để anh khủng bố này ung dung mua vé và lên tàu bay. Chỉ nhờ một may mắn giờ chót - lại may mắn nữa - nhân viên an ninh tình cờ kiểm soát lại danh sách hành khách lần chót, ba mươi phút trước khi máy bay cất cánh, phát giác ra được tên anh ta trong số hành khách, chặn máy bay kịp thời.
Những luộm thuộm của cảnh sát đã hoá giải phần lớn “chiến tích” tìm ra thủ phạm một cách mau lẹ.
Một lo ngại nữa là việc áp dụng luật Miranda đối với các tên khủng bố. Theo luật Miranda này, ngay khi bị bắt thì kẻ tình nghi phải được cảnh sát thông báo cho biết là anh ta có quyền giữ im lặng và không trả lời những câu hỏi mà anh ta nghĩ sẽ có hại cho mình. Việc áp dụng luật này nói chung bảo đảm những người bị bắt không bị cảnh sát tra khảo. Nhưng điều bất lợi quan trọng là áp dụng việc này sẽ đưa đến tình trạng cảnh sát không khai thác tin tức gì được nữa, sẽ không bắt được những tòng phạm hay khám phá ra được các âm mưu khác trong tương lai, cho đến khi quá trễ.
Bộ trưởng Tư Pháp Eric Holder, đang gặp thất bại tứ phía, đã mau mắn lợi dụng thành tích bắt được thủ phạm để kể công, màu mè tổ chức họp báo vào lúc một giờ rưỡi sáng. Báo “phe ta” Washington Post cũng phải viết bài về chuyện ông bộ trưởng ăn mừng: “Holder celebrates rare win” (ông Holder ăn mừng chiến thắng hiếm có). Ông cũng khoe mặc dù luật Miranda được áp dụng nhưng tên khủng bố này đã hợp tác và khai rất nhiều tin tức, một chuyện mà chỉ có mình ông biết và chẳng ai kiểm chứng được. Càng khoe khoang những thành tích nghèo nàn như vậy thì chỉ càng làm cho thiên hạ thắc mắc.
Điều quan ngại lớn nữa là ngay sau khi âm mưu được phát giác, các lãnh tụ đảng Dân Chủ vội vã “trấn an” thiên hạ (hay vuốt ve mấy ông Hồi Giáo"), như TNS Schumer của Nữu Ước phỏng đoán ngay đây là hành động của một cá nhân điên khùng, chưa chắc là âm mưu khủng bố có tổ chức của Hồi giáo quá khích. Không may cho ông ta, cảnh sát mau lẹ khám phá anh khủng bố này đã thụ huấn năm tháng với tổ chức Taliban tại Pakistan. Anh ta cũng chẳng điên khùng hay thất chí gì, mà là một trí thức, có bằng Master, đã chuẩn bị rất kỹ, lại nhà băng mượn thêm 65.000 đô nợ nhì trên căn nhà đang ở, đưa vợ con về Pakistan, rồi ngưng không trả tiền nhà cả mấy tháng để nhà băng sai áp nhà, đi thuê căn hộ nhỏ ở tạm. Ngay cả khi cảnh sát lên máy bay bắt anh, thì anh ta rất điềm tĩnh nói “tôi đang chờ mấy ông đây, mấy ông là FBI hay là Nội An"”
Thái độ “đà điểu vùi đầu dưới cát” của phe cấp tiến không nhìn nhận Hồi giáo quá khích như là một thực thể đang tìm mọi cách giết dân Mỹ không thể nào trấn an được ai hết mà chỉ có thể làm thiên hạ sợ hơn nữa thôi.
Trước sự ngoan cố của những tên khủng bố, sự bất lực của nhân viên an ninh, và chiến lược vùi đầu xuống cát, ta có cảm tưởng như mọi sự đều chỉ còn trông cậy vào… số trời, hay may mắn. Khiến một dân biểu Mỹ đã phải lên tiếng, lo ngại chuyện “hên xui may rủi” đã trở thành yếu tố then chốt trong cái gọi là “sách lược” chống khủng bố của TT Obama. (9-5-10)
Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: Vulinh11@gmail.com. Bài của tác giả được đăng mỗi Thứ Ba trên Việt Báo.