(Bắt đầu từ số 508...)
Đã khuya lắm rồi mà ông bá hộ vẫn không thể ngủ được, ông nằm im trên giường trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Chiếc đèn dầu nhỏ đặt trên bàn leo lét một ánh sáng mờ nhạt, vì sợi tim đã lụn dần. Ánh đèn tù mù chập chờn phủ lên cái thân bất động của ông bá, trông như như một cái thây ma đang chờ giờ tẩm liệm. Trong cơn mơ màng, hồn phách dật dờ chưa chịu chìm vào cõi mộng, ông bá còn nghe thoang thoảng tiếng côn trùng, dun dế rỉ rả trong những bụi cỏ rậm đằng sau khung cửa sổ.
Được một lúc, ông bá gần như thiếp đi vào giấc ngủ sâu mà ông đã cố nuôi lấy từ đầu hôm, thì đột nhiên một tiếng động khẽ từ phía cửa sổ vọng vào, làm ông già giật mình choàng tỉnh. Một luồng gió lạnh từ ngoài thổi vào đập mạnh vô cánh cửa tạo nên thành những âm thanh kỳ dị, giống như có bàn tay một con người nào đang giở nó lên. Ông bá rên lên trong lòng. Trời ơi, bọn kẻ ăn người ở trong nhà đâu hết rồi, chúng nó lười đến nỗi không khép kín cửa lại giùm cho. Con tim ông bá quặn thắt một nỗi cay đắng đau đớn, như có một mũi gai nhọn đâm sâu vào. Trở thành con người tàn phế, cái vị trí và quyền lực của ông xuống thấp đến cùng cực, vợ chồng Nhơn tàn nhẫn thì không cần nói đến nữa, cả bọn tôi tớ chúng cũng coi thường, không thèm ngó ngàng gì đến ông chủ nữa. Ông bá chấp hai tay lên ngực thở dài trong bóng tối, hồi tưởng lại những khoảng đời trong quá khứ. Có lẽ nào ngày xưa ông đã quá khắc nghiệt với người ở trong nhà, ông đã gieo một cái nhân xấu, thì giờ đây ông phải hái toàn những quả đắng.
Cái lưng của ông rêm nhức quá, nằm mãi một chỗ gần mười năm dài, ông già có cái cảm giác rằng những mảnh da lưng của ông đã mục nát đến tận xương. Những khi có người đem cơm nước vào, thường thường là thằng bé Cọt với cái thân hình gầy còm và làn da đen nhẻm, thật không còn cái tên gì diễn tả thật đúng cái con người thảm não của nó bằng chữ Cọt, ông bá van nài nó giúp ông trở mình cho đỡ mỏi. Thằng Cọt đã mười mấy tuổi rồi mà thân xác nó vẫn co rút như một đứa bé mới lên bảy, tám . Cọt khó khăn và vất vả xoay trở sức nặng hơn một tạ của cái thân thể dềnh dàng của ông chủ. Ngày xưa, lúc còn khỏe mạnh, ông bá to béo, phương phi như một ông hộ pháp, nhưng giờ đây, bị vợ chồng Nhơn bạc đãi, sự căm hận và nỗi phiền muộn đã đục khoét sức sống trong người, da thịt teo tóp dần, ông bá chỉ còn có thể nằm đếm thời gian chờ chết. Ông bá nghe thằng nhỏ thở phì phò vì cố gắng quá sức, khiến ông cũng chạnh lòng. Trong cái nhà đang suy sụp dần này, chỉ có thằng Cọt là người bạn duy nhất còn ban bố cho ông chút tình cảm. Nhưng thật khổ, thằng bé chẳng chịu nói năng gì, cứ như là một người câm, ông bảo gì nó cũng làm, nói gì nó cũng nghe, ông muốn tâm sự kể lể nỗi lòng cho nó thật nhiều để giải tỏa những ẩn ức trong lòng, thì thằng bé chỉ ngồi lặng thinh gà gật trên chiếc ghế.
Đêm khuya, từng luồng gió cứ đập cành cạch vào cánh cửa sổ làm cho ông bá khó chịu vô cùng. Sợ hãi, ông muốn gọi thật to lên để bọn người ở vào chốt chặc nó, nhưng lại thôi, vì cũng hoài công, chẳng có con ma nào chịu chui ra khỏi chiếc giường ấm mò vào căn phòng lạnh lẽo này lúc nửa đêm. Gió đã ngừng thổi, nhưng bỗng dưng từ khung cửa sổ phát ra những tiếng kèn kẹt kỳ dị. Ông bá rùng mình mở mắt nhìn trừng trừng về phía cánh cửa. Những giọt dầu trong chiếc đèn đang cạn đến đáy, chiếc tim lụn chỉ tỏa ra một thứ ánh vàng thoi thóp. Căn phòng tràn ngập một màu xám đen, nhưng cũng đủ cho ông già trông thấy, trời ơi, một bàn tay đen đủi đang giở cánh cửa lên. Máu trong một nửa tấm thân còn sống của ông bá chảy nhộn nhạo như muốn lộn ngược về tim, từng sợi tế bào rần rật một nỗi tê điếng như có hàng ngàn mũi kim chích vào. Ông bá sợ, trái tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Ông bá chưa từng thấy ma hay quỷ bao giờ, nhưng trong giây phút này, ông run rẩy tin chắc rằng ông đang đối diện chúng. Cái bàn tay ấy thò sâu vào bên trong phòng, tiếp theo một cánh tay dài ngoằng run rẩy mò mẫm trong bóng tối. Ông già khốn khổ ú ớ kêu cứu trong một chuỗi âm thanh khằng khặc:
-Ma… ma… Cứu tôi…
Cõi không gian chung quanh im ắng lạ lùng. Đến lũ ếch nhái đang ồm oàm điệp khúc đêm trường cũng lặng thinh. Chiếc tim đèn còn gắng gượng kéo dài hơi tàn, từ chút ánh sáng mờ như những sợi tơ, ông bá chết cứng người nhìn thấy một cái đầu với mái tóc dài phủ lòa xòa che hết khuôn mặt, rồi lại thêm một cánh tay nữa hiện ra, cả hai bàn tay chống lên sàn nhà đỡ lấy một cái thân nhỏ dài trườn vào. Ông bá nhắm nghiền mắt kéo chiếc mền mỏng lên phủ đầu, hãi hùng tưởng tượng, rằng ông đang chìm trong một cơn ác mộng, chứ không phải ở giữa thực tại. Đến một lúc ông sẽ giật mình tỉnh giấc, và con ma tóc dài sẽ tan loãng mất vào cõi đêm. Ông già khốn khổ mong cho mình được ngất đi, hay bất cứ trạng thái nào mà ông không còn cảm nhận, nghe biết tiếng sột soạt kéo lê trên mặt đất, càng lúc càng lớn dần về phía chiếc giường. Lông tóc gáy dựng đứng lên, da dẻ gờn gợn những gai ốc, trái tim nhộn nhạo như muốn vỡ tung theo cùng với hơi thở đứt đoạn của ông già. Từ bên dưới tấm chăn, ông bá lắng nghe chuỗi âm thanh sàn sạt, giống như có một người đang chà xát môt tấm vải trên nền đất. Đột nhiên, không còn một tiếng động nào, căn phòng chìm sâu vào môt cõi tịch mịch dị thường. Ông bá run run kéo tấm mền mỏng xuống ngang chỏm mũi từ từ mở hé mắt ra nhìn, chợt ông rú lên:
-Trời… Là con hả Dung… Ối… sao mày… bóp…
Giữa ánh đèn vàng tờ mờ, gương mặt tím xanh, với đôi mắt mở to hết mức của Dung chập chờn phía sau mái tóc rối bời cúi xuống nhìn trừng trừng. Hơi thở lạnh lẽo, tanh tưởi mùi thối của xác súc vật chết từ cái miệng mở rộng với cái lưỡi nhỏ máu ròng ròng phả vào mũi ông già, rồi hai bàn tay với những ngón tay dài ngoằng xương xẩu bóp chặc lấy cổ ông siết chặc. Đôi nhãn cầu lồi ra như hai cái hạt nhãn, chiếc lưỡi của ông bá lè dài trong hơi thở phì phò, hai bàn tay ông chộp lấy cái cổ dài ngoằng của Dung cấu mạnh trong một phản xạ tự vệ, nhưng ông ú ớ giật về, vì nó lạnh buốt đến tận xương tủy . Dung há miệng thè chiếc lưỡi đã cụt hết một nửa phun vào mặt người cha của nàng một ngụm máu tươi, cùng với một tràng tiếng khèn khẹt uất nghẹn:
-Ày… ải… ết…
Hơi thở ngắn dần, ông bá không còn trông rõ được gương mặt ma quái của Dung nữa, vì đôi thủy tinh thể đã bị bao phủ bởi một đám mây trắng đục. Trong cơn dẫy chết, bàn tay của ông già vung vẫy trong tuyệt vọng, chạm phải chiếc đèn dầu trên bàn, hất nó rơi xuống đất vỡ nát tan tành. Tiếng bể vỡ giữa đêm khuya rền vang như tiếng sấm, thằng Cọt đang ngủ trong cái vựa chứa đồ cũ trong khu vườn sau gần bên cửa sổ chân thấp chân cao chạy sang đưa mặt vào khung cửa hỏi lớn:
-Ông chủ, ông chủ, có chuyện gì vậy.
Cọt cố nhìn sâu vào màu tối đen trong căn phòng, chiếc áo bà ba lụa trắng của ông bá nổi lên lờ mờ. Cọt nghe tiếng ông bá run run gọi ra:
-Cọt, mày vào đây với ông ngay…
Thằng bé thót một cái như một con khỉ nhỏ đã nhảy vào phòng. Nó quờ quạng đi từng bước về phía giường ông chủ như một người mù, vừa đi vừa hỏi:
-Sao tối quá vậy ông chủ, cái đèn đâu rồi"
-Rớt xuống đất bể rồi.
Ở nhà trên nghe tiếng động, vợ chồng Nhơn giật mình thức giấc, Nhơn choàng dậy bảo vợ:
-Dường như có người vào nhà, chắc ăn trộm, em ở trong phòng khóa cửa để tui ra coi thử.
Nga ôm chặc lấy cánh tay chồng:
-Đừng bỏ em một mình, em sợ…
Là người có võ nghệ, Nhơn không sợ bọn trộm nhãi nhép, hắn gật đầu:
-Ừ, mình đi theo tui.
Nhơn mở cái hộc tủ chiếc bàn nhỏ tìm cây đèn pin, hai vợ chồng dìu nhau đi xuống nhà dưới. Nhơn thì thầm vào tia vợ:
-Phải đi nhè nhẹ cho tên trộm không nghe biết, tui mà nắm được nó thì có mà nhừ đòn.
Nghe tiếng người xầm xì trong phòng ông bá, vợ chồng Nhơn nhìn nhau kinh ngạc. Hóa ra tiếng động chát chúa vừa rồi xuất phát từ phòng ông già, chứ chẳng phải do bọn trộm cắp gì hết. Tuy vậy, Nhơn vẫn nép sát người bên vách, thận trọng lắng nghe.
-Cọt, mày chạy lên nhà trên xin cậu một cây đèn khác, coi chừng dẫm lên mảnh chai nghe.
-Dạ, ông nằm đây chờ con.
Thằng Cọt mở cửa phòng lao ra ngoài, Nhơn túm lấy ngực áo của thằng bé:
-Cọt, nửa đêm mày vào phòng ông chủ làm gì"
Đôi mắt Nhơn lóe lên những tia hung bạo như muốn nuốt sống thằng nhỏ, Cọt mếu máo, run bần bật:
-Dạ… dạ… ông chủ làm rớt đèn, con thức dậy chạy vào…
Nhơn kéo thằng bé đi trở vào phòng, hắn rọi ánh đèn pin thẳng về phía chiếc giường một cách thật xấc xược. Ông bá đưa hai bàn tay lên che mặt rên rỉ:
-Trời ơi, mầy hả Nhơn, mày làm ơn rọi đèn chỗ khác, chói mắt tao quá.
Nhơn hởi cộc lốc:
-Có chuyện gì mà cha làm ầm ĩ lên vậy, khuya quá rồi mà cha không chịu cho mọi người ngủ nghê gì hết sao"
Luồng ánh sáng như một dải lụa trắng chiếu xiên lên mặt đất, Nhơn nhận ra những mảnh thủy tinh nằm vương vãi.
-Cha làm bể cây đèn này à"
Trong lòng tràn ngạp một nỗi buồn rầu tủi nhục vì thái độ mất dạy của thằng con, ông già nhẫn nhịn nói nhỏ:
-Tao… tao… bị con… Dung nhảy vào bóp cổ, nên tao… Nó mới vừa nhảy ra ngoài chạy mất rồi.
Nhơn chiếu đèn vào mặt người cha khốn khổ để tìm sự thành thật, trông thấy gương mặt nhăn nhó thảm não của ông già, hắn tin ông không nói dối, nhưng vẫn tìm lời áp đảo:
-Cha nói vô lý, con Dung là con gái của cha, nó lại muốn giết cha à"
Nga giật tay áo chồng đay nghiến đổ thêm dầu vào lửa:
-Trời ơi, nó là con điên thì chuyện gì nó không dám làm, tui đã nói nhiều lần là mình đuổi nó đi mà mình cứ dung dưỡng cho nó ở trong nhà. Hừ, có ngày nó cũng bóp cổ tui với mình.
Dẫu sao Nhơn cũng là một con người còn có chút nhân tính, hắn thả thằng Cọt ra:
-Mày đi lấy một cây đèn khác cho ông chủ rồi đi ngủ đi.
Nhơn dẫn vợ bước ra khỏi phòng:
-Thôi cha ngủ đi, đừng có làm phiền mọi người nữa.
Nhơn kéo tay vợ đi xuống nhà bếp, rút chiếc quẹt lửa ra thắp sáng cây đèn dầu lớn đặt trên chiếc bàn vuông cũ. Nhơn bước đến gần cánh cửa dẫn ra chuồng gia súc đưa tay kéo cái chốt, nhưng Nga đã chận lại:
-Cái con điên tà nhập đó nó hung dữ lắm, coi chừng nó bóp mình chết bây giờ.
Nhơn khịt mũi cười nhạt:
-Đàn bà ốm yếu mà sợ gì, để tui ra chuồng ngựa xem thử, em ở đây hay là đi theo.
Nga rùng mình ôm lấy chồng:
-Thôi, mình đi đâu thì tui theo đó, một mình tui sợ, rủi ma nó hiện ra bắt tui đem giấu thì chắc tui chết.
Nhơn cùng vợ lò dò đi về phía cái chuồng ngựa mục nát theo vạch ánh sáng của chiếc đèn. Nhơn tựa người vào mấy thanh gỗ chuồng ngựa nhìn vào gọi khe khẽ:
-Dung ơi, mày ngủ chưa"
Im lặng, không có tiếng trả lời. Nga run run nép vào phía sau tấm lưng to rộng như một tấm phản của chồng, nàng cứ nơm nớp lo sợ những cái móng vuốt của con ma trong thân xác Dung sẽ cấu lấy vào cổ, bởi cái mặc cảm hung ác, tàn nhẫn mà Nga đối xử tồi tệ với Dung hằng ngày. Nhơn nhoài một nửa người sâu vào cái chuồng, mùi hôi hám của rơm rạ cũ và phân ngựa bốc lên, hắn bịt mũi rọi đèn vào tìm. Ánh đèn loang loáng quét vào góc chuồng. Dung đang nằm co rút người, hai cánh tay vòng quanh gối trong một giấc ngủ đậm sâu, chẳng có gì chứng tỏ là nàng vừa mới chạy vào đây cả. Nhơn vỗ tay bồm bộp lên thành gỗ gọi lớn: