LÂM VIẾT HẢI – MARRICKVILLE NSW
Dầu ngăn cách mấy biển Đông
Việt Nam vẫn chảy một giòng trong tôi.
Với tôi, khái niệm về nước Việt Nam rất mơ hồ.... Việt Nam là hình ảnh con Dế mà tôi từng bứt tóc, quấn vào người xoay đến chóng mặt để chọi nhau với dế của thằng Bi; là con Diều giấy của chú Tư làm cho tôi để thả trên cánh đồng vào những chiều hè oi bức; là con Lân múa cùng ông Địa ba ngày Tết trong tiếng pháo vang trời... nếu không nhờ bà Nội tôi...
Tôi rời bỏ đất nước ngày còn thơ ấu. Một đêm trong cơn mơ, thấy người được nhấc bổng lên, tiếng lao xao không đánh thức nổi giấc ngũ trẻ thơ, và khi tỉnh hẳn thì thấy đang nằm lắc lư trong lòng bà Nội.
Cũng như bao người khác, sau ngày 30 /4 lịch sử đau buồn xảy ra trên Miền Nam nước Việt, Nội tôi quyết định ra đi, bỏ lại tất cả ruộng vườn, nhà cửa, sản nghiệp, và mảnh đất chôn nhau cắt rún cùng mồ mả ông bà qua bao thế hệ gia đình.
Bác Hai tôi là sĩ quan Hàng Hải, người có nhiều kinh nghiệm về biển cả cùng chiếc tàu đánh cá của nhà đã đưa tất cả chúng tôi đến bến bờ tự do một cách bình yên.
Ba mẹ tôi sau khi ổn định nơi ăn chốn ở thì bắt đầu làm việc ngay. Ngày trước là Thông Dịch cho một cơ quan truyền thông tại Sài Gòn nên ba tôi bắt tay vào việc khá dễ dàng. Mẹ tôi phải qua một khóa tiếng Anh mất mấy tháng trời mới xin được việc.
Tôi là thằng bé lớn tuổi nhất của lớp nhỏ nhất tại trường Tiểu Học gần nhà. Hàng ngày người đưa đi, đón về là Nội tôi. Mấy ngày đầu tôi sợ đến lớp lắm. Cô thầy, bạn bè ai cũng nói tiếng Anh, tôi không hiểu gì cả, mỗi lần buông tay Nội để vào bên trong cổng trường là mắt tôi rươm rướm. Nhưng phải công nhận là tuổi thơ tiếp thu nhanh, chỉ một tháng sau là tôi hòa nhập được ngay.
Nhiều lúc về nhà, quen miệng nói chuyện với Nội, chêm một vài chữ Anh, Nội cau mày, tôi vội vã tìm từ tiếng Việt thay vào là Nội vui vẻ lên ngay.
Ba mẹ tôi thì khỏi nói, không một tiếng Anh nào dám hó hé trước mặt Nội.
Năm cuối cùng bậc Tiểu Học, Nội hân hoan đến dự buổi lễ mãn khóa, chụp thật nhiều ảnh cùng ba mẹ và tôi. Nội bảo:
- Hôm nay là lần cuối Nội còn được đến đây với con, mai mốt con lên lớp mới, con học trường khác, xa hơn, lớn hơn và đẹp hơn nhưng Nội không còn đưa, rước con được nữa.
Những tiếng sau cùng Nội nói hơi nghèn nghẹn....
Cả ngày phải tiếp xúc với thầy, cô, bạn hữu, phải nói toàn tiếng Anh, nhưng về nhà bắt buộc phải nói tiếng Việt với Nội, cho nên cái vốn tiếng Việt của tôi càng ngày càng khá hơn. Mỗi khi tôi nói lẫn một tiếng Anh vào câu nói, Nội giả đò không nghe, không hiểu gì cả, tôi phải cố gắng nhớ lại, phải nói cho suông sẻ, nói sai Nội sửa đi, sửa lại đến bao giờ đúng mới thôi, không thì Nội tỏ vẻ buồn, không nói không rằng cả ngày.
Những buổi trưa, ngồi nhổ tóc sâu cho Nội, Nội hay kể những câu chuyện cổ tích: Tấm Cám, Lưu Bình, Dương Lễ, Trần Minh khố chuối.... và Nội lại còn đọc và giải thích cả thơ cho tôi nghe. Những câu thơ lục bát rất vần, dễ nhớ như:
Công Cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra....
Hay:
Bầu ơi, thương lấy bí cùng,
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn....
Hoặc :
Nhiễu điều phủ lấy giá gương,
Người trong một nước phải thương nhau cùng....
Dần dần nước Việt Nam tràn ngập hồn tôi với nhiều cái hay, cái lạ và tôi cảm thấy càng ngày càng gần gũi với quê hương hơn.
Khi xong chương trình Trung Học, tôi ghi tên vào trường Y. Nội tôi mừng lắm, người bảo:
- Phải đó, con ráng học làm "Thầy Thuốc", mai mốt cứu chữa cho mọi người, đau bệnh khổ lắm, cứu giúp người là điều quí nhất, không hiểu sao có nhiều người tàn ác quá, chế tạo toàn cái thứ súng đạn giết người làm chi, bị đứt tay đã đau thấu ruột gan rồi.....
Và cái điều ảnh hưởng nhất của Nội với cuộc đời tôi bắt đầu xảy ra....
Tôi hoàn tất khoá học và làm việc tại một bệnh viện, người bạn gái thân nhất của tôi là Dung. Dung học khoa Kiến Trúc. Cũng như tôi, Dung theo gia đình vượt biên từ nhỏ. Nhưng Dung không có bà Nội đi cùng. Dung chỉ bập bẹ vài tiếng Việt. Vì bận rộn sinh kế, ba mẹ Dung phải làm việc xa con cả ngày, gửi Dung vào Childcare. Dung ảnh hưởng rất nhiều nền văn hóa Tây Phương.
Lần đầu Dung đến chơi, Nội mừng lắm, vì bà chỉ ước mong có chắt để ẵm bồng. Thấy Dung xinh đẹp Nội khen thầm trong bụng, nhưng khi Dung chào Nội bằng câu tiếng Anh là Nội xụ mặt ngay. Nhất là trong câu chuyện, khi Nội hỏi điều gì tôi đều phải làm thông dịch viên là Nội buồn ra mặt.
Buổi chiều hôm ấy, khi Dung về rồi, Nội buồn bã cả ngày, ít nói, không cười, buổi cơm Nội ăn uống có vẻ uể oải. Tôi lo lắng, lấy ống nghe, nghe tim, phổi thấy Nội không có triệu chứng bệnh hoạn gì. Nội chỉ bảo là khó ngủ....
Lúc đầu tôi không để ý, sau nghiệm thấy mỗi lần Dung đến, tình trạng trên lập lại với Nội mấy ngày liền. Tôi cố gạn hỏi, nhưng Nội vẫn bảo không có gì. Một hôm không dằn được, Nội nói:
- "Giấy rách phải giữ lấy lề", chúng ta là người Việt Nam, dầu xa quê hương vì hoàn cảnh bắt buộc, nhưng bản gốc con người vẫn phải giữ gìn. Bà muốn cháu chắt sau nầy vẫn mang tâm hồn là người Việt Nam, con thử nghĩ, nếu ai đó hỏi con là người gốc gác nước nào, con nói là người Việt Nam mà không biết một tiếng Việt nào thì có đáng buồn không" Tại sao tiếng nước mình hay vậy mà không chịu gìn giữ. Rảnh rỗi con dạy Dung nói tiếng Việt để mai mốt vợ chồng còn dạy con cái chứ!
Thì ra cái nguyên nhân khiến Nội rầu rĩ là thế. Tôi cười, nói cho bà yên lòng:
- Nội ơi ! Dung chỉ là bạn con thôi, chứ có là vợ con đâu mà Nội lo qúa thế!
Thật sự tôi và Dung yêu nhau. Khi yêu con người trở nên mù quáng, cái gì của người yêu đều hay và đẹp cả. Những cái vô lý cũng trở thành có lý.
Mỗi khi đến chơi, Dung vào phòng tôi nằm suốt, tới buổi cơm, sau khi mẹ tôi chuẩn bị sẵn sàng, Dung mới hiện diện nơi bàn ăn cùng gia đình tôi, sau khi ăn xong, Dung ngồi salon xem tivi, báo chí hay nói chuyện như một người khách, để mặc mẹ tôi lui cui dọn rửa. Nội tôi bỏ vào phòng riêng nằm lặng lẽ. Sau đó mỗi lần Dung đến, Nội đều ăn cơm một mình trong phòng.
Nhiều week end tôi muốn ở nhà ăn buổi cơm gia đình, sau đó đánh tenis hoặc đi bơi, Dung cứ nhất định bắt tôi đi biển mặc dầu mới đi tuần trước. Không đi thì Dung giận dỗi, cuối cùng tôi phải chiều theo, làm chương trình ăn uống mẹ tôi bỏ bao công sức chuẩn bị phải đình lại.
Tôi biết Nội không thích Dung, nhưng tôi nghĩ, thời gian Nội sống với tôi không dài lắm, tôi sẽ cưới Dung khi nào Nội không còn nữa để tránh gây buồn phiền cho Nội. Và sẽ cố gắng lôi kéo Dung trở về với bản tộc Việt Nam được phần nào hay phần nấy.
Không biết Dung có nhận thấy sự không hài lòng của Nội đối với Dung không.
Mùa hè năm đó, Dung bàn với tôi qua Mỹ chơi vì công ty xây dựng của người chú bên ấy muốn Dung sang làm việc, lương rất hậu, Dung muốn tôi cùng đi để tham khảo một bệnh viện mà trong tương lai, nếu thích tôi sẽ xin chuyển đến làm việc tại Mỹ với Dung.