Tuy nhiên, mấy ngày gần đây báo Việt lẫn Mỹ đăng tin CSVN gây vô vàn khó khăn cho Phái đoàn Phật giáo của Hòa Thượng Thích Quảng Độ cứu trợï đồng bào bị lụt Miền Tây. Theo dõi, canh chừng, xét hỏi, bắt bớ, cưỡng cung, áp giải tại địa phương, Long xuyên, Châu đốc. Và tuyên bố chối leo lẻo của Bộ Ngoại giao ở Hà nội. CSVN không từ bỏ một cơ hội nào để làm một việc mà người văn minh, một chánh quyền bình thường không bao giờ làm.
Người Việt ở Mỹ vừa thẹn vừa giận. Thẹn là thẹn với quốc tế. Một dân tộc có một bề dày lịch sử gấp gần hai trăm lần lịch sử Mỹ, có một nền văn hóa nhân bản lâu đời như dân tộc Việt Nam; một công đồng sắc tộc thành công nhanh về giáo dục, hội nhập, và lao động như cộng đồng Người Việt ngay tại Mỹ; dân bên nước nhà bị thiên tai, Hoa kỳ, Liên hiệp quốc đều động mối từ tâm, kêu gọi và gởi tiền, hàng cứu trợ; tại sao người Việt đi cứu trợ người Việt, đồng bào của mình, ngay chính trên đất Việt Nam mình, mà chánh quyền, công an , cảnh sát cản trở, xét hỏi, bắt bớ là sao" Ăên nói làm sao với bè bạn Mỹ. Nỗi thẹn của một đất nước bước vào thiên niên kỷ thứ ba bị một chánh quyền đầu óc chưa ra khỏi thời bộ tộc; nỗi thẹn này làm sao nói cho người Mỹ hiểu được, khi người Mỹ xem việc cứu giúp là việc phải làm của mỗi một người trong xã hội và chánh quyền không thể có bất cứ lý do gì để cản trở.
Nhưng CSVN thì không phải vậy. Điều mà người Mỹ xem như đương nhiên, đi đứng, ăn nói, tín ngưỡng, chẳng đương nhiên tí nào đối với CSVN. Nếu khí trời kiểm soát được, chắc CSVN cũng dám ban hành “pháp lịnh, quy định, tiêu chuẩn mỗi hộ khẩu" mỗi phút thở mấy lần, và mỗi lần dung lượng là bao nhiêu. Chớ chẳng không.
Còn giận là giận CS. Hỏi không giận sao được. Nghe thiên tai vừa xảy ra ở nước nhà, máu chảy ruột mềm, người Việt hải ngoại, không phân biệt nam nữ, lương giáo, giàu nghèo, kẻ ít người nhiều đóng góp gởi về giúp đồng bào một miếng khi đói bằng một gói khi no. Có người nóng lòng bay nửa vòng trái đất, đến tận nơi thủy họa đang hoành hành, bằêng xuồng, bằng vo quân lội nước, định trao một gói mì, một bọc gạo, một cái mền cho bà con đói lạnh đỡ lòng trong cơn thắc ngặc. Các tôn giáo trong nước, từ chức sắc đến giáo dân, rời nơi thờ phượng tôn nghiêm, ngôi nhà yên ấm, nhập thế cứu đời, cùng chịu cái khổ thiếu thốn," lửa cơ đốt ruột dao hàn cắt da" với bà con ruột thịt bị lụt Miền Tây. Tất cả những người từ tâm, tất cả nhửng việc làm từ tâm, từ thiện đó bị CSVN tát vào mặt bằng một quyết định lạnh lùng, cấm tư nhân làm công tác từ thiện.
Chúng ta đang ở thời kỳ bộ tộc , săn bắt hái lượm chăng" Thời mà "con người là sói với người", mạnh được yếu thua, mắt đổi mắt, răng đổi răng, được một cán bộ thơ của Đảng CSVN mô tả bằng câu hàng đêm được Đài Phát thanh Hà nội ra rả đọc, làm đài hiệu giờ phát thanh quân đội, " Căm thù thấu tận trời cao/ Máu kêu trả máu, đầu kêu lấy đầu". Chỉ những người còn nặng đầu óc bộ lạc, "cát cứ" giành khu săn bắt hái lượm, cuồng tín với tinh thần độc tài vô sản chuyên chính, hoặc có con mắt hoang tưởng, thấy đâu, ai cũng là địch, là CIA, Phòng nhì, gián điệp, mới ra một cái lịnh ngược thời đại, trái nhân tâm, và phản chánh trị như vậy. Nhưng đó là điều CSVN đã làm, đang, và sẽ làm một cách nghiêm chỉnh tại nước nhà, trong hoàn cảnh vô cùng bi đát của nạn lụt. Đã cóhàng triệu nạn nhân. Số tử vong, đa số là trẻ thơ, đến giờ đã hơn vài ba trăm. Thiệt hại tài sản đã lên đến hàng triệu triệu Mỹ kim. Trầâm trọng đến mức Tổng thơ ký LHQ phải lên tiếng xin các nước tăng cứu trợ.
Nhưng CSVN thì cứ ngoan cố bám lấy nguyên tắc, cái nguyên tắc độc quyền cứu trợ, vừa lạc hậu đến dã man, vừa độc quyền đến tàn bạo. Đó là một điều không một ai có thể chấp nhận đươc. Lại càng không thể chập nhận đối với môt chánh quyền thối nát, tham nhũng nhứt nhì trên thế giới như chánh quyềân CSVN hiện tại. Ai cũng biết từ lúc bước chân vào Tân sơn nhứt, thông hành phải kẹp năm hay mười đô la mới qua được cửa ải. Ai cũng biết ở, đi, và vô phúc phải đến cơ quan nhà nước; cái gì cũng phải làm "thủ tục đầu tiên" ( nói lái, tiền đâu, tức đòi hối lộ). Ai cũng biết cán bộ đảng viên, lương chết đói mà nhà cao cửa rộng, vợ đôi, bồ nhí; tiền đâu mà có nếu không hối lộ, ăn cắp của công. Cho nên các nhà đầu tư, du khách ngoại quốc chào vĩnh biệt VNCS bằng đội chân_nói theo ký giả ngoại quốc. Với một cơ chế thối nát, với một số người cầm quyền tham nhũng như vậy, gởi đồ cứu trợ, chuyển tiền cứu trợ cho Bộ Tài chánh, cho Mặt trận Tổ quốc, cho Hội Chữ Thập đỏ theo lịnh của CSVNï, cũng như con gái nhà lành mà giao cho tướng cướp, cũng như giao trứng cho ác. Của mười chưa chắc còn đươc đôi ba. Tiền trong ngân sách, trong túi của nhân dân mà cán bộ đảng còn ăn cắp, còn hối lộ được huống hồ phẩm vật, tiền bạc cứu trợ.
Chưa nói cách cứu trợ của CSVN. Tiền bạc, phẩm vật do các cơ quan quốc tế và hội đoàn cho không được phát cho nạn nhân có nhu cầu như ý muốn của người tặng. CSVN phát theo " diện chính sách", tức là người có công với đảng, "gia đình cách mạng", ưu tiên. Số dư thừa mới tới tay người dân lâm nạn. Sự phân biệt đối xử ấy thể hiện trong mọi mặt công tác cũa chế độ CSVN, từ đi học, đi nhà thương, đến xin việc, xin giấy tờ hành chánh. Ngoài tánh độc tài hằng cữu của chế độ CS, tánh sợ người ngoài xen vào, tánh đa nghi bịnh hoạn, tánh kỳ thị đối xử, và lòng tham là những yếu tố lớn làm cho CS giành độc quyền ngay trong lãnh vực cứu trợ.
Chẳng lẽ vì chống lại sự độc quyền cứu trợ của CSVN mà để bà con nạn nhân ở Miền Tây chịu khổ sao" Hay vì quá nóng ruột mà để CS bắt bí, phải gởi tiền hàng cứu trợ qua 3 cơ quan của Đảng, để họ đã giàu lại giàu thêm sao" Không đâu. Nhiều dấu chỉ cho thấy các tôn giáo, đoàn thể đã và đang biến cái lịnh quái ác của CSVN thành gậy ông đập lưng ông một cách vô cùng linh hoạt. Các chức sắc tôn giáo bình tĩnh công khai đi tận nơi cứu trợ. CSVN bắt thì ngồi tại chỗ, bất bạo động, nhứt định không trở về. Hình ảnh Hòa thượng Thích Quang Độ từ từ đi tới những nạn nhân đói lạnh, xung quanh đằng đằêng sát khí những công an, cảnh sát trang bị vũ khí tận răng, hò hét quyết tâm cản vị cao tăng và cấm không cho người dân tiếp nhận, một cách vô vọng. Hình ảnh ấy gợi nhớ hình ảnh Thánh Gandhi ngồi cản đầu xe lửa, "bánh nghiến lăn lăn quá nặng nề/ Khói xì như nghẹn nỗi đau tê", để rồi đầu xe phải ngừng lại, khuất phục trước lòng kiên cường, chí quyết tâm của con người chánh nghĩa. Hình ảnh ấy cũng làm nhớ lại lời của Nguyễn Trãi, trong Bình Ngô Đại cáo, "Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cương bạo." Chính cảm xúc đó, tình tự đó sẽ đổ dầu vào lửa. 25 năm cai trị độc tài, làm tàn mạt đất nước, nhân dân, hủy hoại văn hóa, phân hoá xã hội bằêng đàn áp tôn giáo, diệt các đảng phái đã biến Việt Nam thành một đống lửa đang cháy ngầm. Chỉ cần một ngọn gió dân chủ, một biến cố xã hội là lửa bùng lên. Nhân dân bị thiên tai, đói lạnh mà không cho cứu trợ là đều không thể chấùp nhận được, nhất là theo đạo lý VN. Đó là xăng dầu tạt vào đống lửa.
Tác giả cuốn History Study có nói, trước một căm thù, quân chúng thường có hai phản ứng. Một là đập đổ đi. Hai là phải sống dai hơn nó để thấy nó bị diệt. Từ ngày khối CS Liên xô, Đông Aâu sụp đổ, dường như mô thức cách mạng thay đổi. Từ đổ máu như Cách mạng Pháp 1789, Cách mạng Tháng 10 Nga, hình thái chuyển đổi thành nhân dân vùng lên không võ trang, không đổ máu như Ở Liên xô và Đông Aâu thập niên vừa qua, và ở Nam tư mới đây. Việc đối xử với đồng bào cơ hàn lâm nạn một tàn bạo, thiếu văn minh, nặng kỳ thị sẽ giúp không ít cho sự giác ngộ cách mạng trong nhân dân. Vô vàn khó khăn mà các chức sắc tôn giáo chịu đựng là chất keo gắn chặt khốäi quần chúng và lãnh đạo, vô cùng cần thiết trong bất cứ một cuộc tranh đấu rộng lớn nào.