Han Kang được trao giải Nobel Văn học năm 2024 với “văn xuôi đầy chất thơ mãnh liệt đối mặt với những tổn thương lịch sử và phơi bày sự mong manh của đời người”. Sinh ra ở Gwangju, Hàn Quốc, cô chuyển đến Seoul năm 10 tuổi. Cô học văn học Hàn Quốc tại Đại học Yonsei. Bài viết của cô đã giành được Giải thưởng Văn học Yi Sang, Giải thưởng Nghệ sĩ Trẻ Ngày nay và Giải thưởng Tiểu thuyết Văn học Hàn Quốc. The Vegetarian, cuốn tiểu thuyết đầu tiên được dịch sang tiếng Anh của cô, được Portobello Books xuất bản vào năm 2015 và đã giành được Giải thưởng Quốc tế Man Booker năm 2016. Cô cũng là tác giả của Human Acts (Portobello, 2016) và The White Book (Portobello, 2017).
Han Kang sinh năm 1970 tại Gwangju sau đó cùng gia đình chuyển lên Seoul sống từ năm mười tuổi. Sau khi tốt nghiệp khoa Văn trường đại học Yonsei, Han Kang đăng đàn năm 1993 trên báo Văn học và Xã hội với tư cách một nhà thơ. Năm 1994, cô cho ra mắt truyện ngắn Mỏ neo đỏ, giành giải tác giả trẻ của báo Seoul Shinmun, kể từ đó bắt đầu chính thức hoạt động văn chương.
Suốt sự nghiệp viết văn gần ba mươi năm, với 3 tập truyện ngắn, 6 tiểu thuyết và 1 tập thơ, Han Kang đã giành được nhiều giải thưởng văn học danh giá cả trong và ngoài nước, trở thành một trong những nhà văn quan trọng nhất của văn học Hàn Quốc hiện đại. Trong đó nổi bật nhất là giải Man Booker International năm 2016 dành cho tác phẩm Người ăn chay. Năm 2018, cô tiếp tục lọt vào danh sách đề cử của giải thưởng này với tiểu thuyết giàu tính tự thuật Trắng.
Bà là một nhà văn đa tài, ngoài tiểu thuyết, truyện ngắn, bà còn làm thơ. Sau đây là hai bài thơ do Thân Trọng Sơn dịch theo bản tiếng Anh.
***
MÙA ĐÔNG QUA GƯƠNG
Nhìn vào con ngươi của ngọn lửa.
Con mắt hình trái tim màu xanh, thứ sáng nhất nóng bỏng nhất bao quanh nó
ngọn lửa màu cam bên trong thứ nhấp nháy nhiều nhất
bao quanh một lần nữa
ngọn lửa bên ngoài nửa trong suốt sáng mai,
buổi sáng khởi hành đến thành phố xa nhất,
Sáng nay
con mắt xanh của ngọn lửa
nhìn xa hơn đôi mắt em.
Bây giờ thành phố của em đang là buổi sáng mùa xuân, nếu anh đi qua lõi trái đất, đi thẳng qua giữa mà không dao động, thành phố đó xuất hiện, lệch múi giờ ở đó đúng mười hai giờ, mùa chậm hơn đúng nửa năm nên thành phố đó bây giờ Một buổi tối mùa thu, như lặng lẽ theo ai, thành phố đó theo sau tôi, để băng qua màn đêm để vượt qua mùa đông, em lặng lẽ chờ đợi, trong khi thành phố của tôi vượt qua thành phố đó như ai đó lặng lẽ vượt qua.
Trong gương mùa đông đang chờ đợi
Một nơi lạnh lẽo
Một nơi tột cùng lạnh lẽo
Lạnh đến nỗi
Mọi vật không thể run rẩy
khuôn mặt (đã từng đông cứng) của anh không thể vỡ vụn
Em không đưa tay ra
Anh cũng không muốn đưa tay ra
Một nơi lạnh lẽo
Một nơi luôn lạnh giá
Lạnh đến nỗi học sinh không thể dao động
mi mắt
không biết làm sao khép lại (với nhau)
Bên trong gương
Em không thể tránh khỏi ánh mắt của anh
và
Anh cũng không muốn đưa tay ra
Họ nói chúng ta sẽ bay cả ngày.
Gấp chặt hai mươi bốn giờ, nhét nó vào miệng và
đi vào gương mà họ nói.
Sau khi dọn đồ vào một căn phòng ở thành phố đó,
Em nên dành thời gian để rửa mặt.
Nếu nỗi đau khổ của thành phố này
âm thầm ập đến
Em sẽ âm thầm tụt lại phía sau và khi anh không nhìn vào nó trong chốc lát,
hãy tựa vào mặt sau lạnh giá của tấm gương và nghêu ngao một cách vô tư.
Cho đến khi, sau khi gấp chặt hai mươi bốn giờ
và nhổ nó ra bằng cái lưỡi nóng bỏng của mình, anh quay lại nhìn em.
Mắt em là hai ngọn nến nhỏ giọt sáp khi hút bấc, không rát cũng không đau, người ta nói rằng sự run rẩy của lõi ngọn lửa xanh là sự xuất hiện của các linh hồn, các linh hồn ngồi trên mắt em và run rẩy, chúng ngân nga, ngọn lửa bên ngoài đung đưa phía xa lắc lư để tiến xa hơn, ngày mai anh đi về thành phố xa nhất, ở đây em đang bốc cháy ở đây, bây giờ anh đặt tay vào nấm mồ hư không và chờ đợi, ký ức cắn ngón tay anh như một con rắn, anh là không bị bỏng rát hay đau đớn, khuôn mặt bình thản của anh không bị bỏng hay vỡ vụn.
NGÔI NHÀ ÁNH SÁNG ĐEN TUYỀN
Ngày hôm đó ở Ui-dong
mưa tuyết rơi
và thân xác tôi, người bạn đồng hành với linh hồn,
run rẩy theo từng giọt lệ rơi.
Hãy lên đường.
Bạn đang do dự?
Bạn đang mơ gì mà lơ lửng như thế?
Những ngôi hai tầng sáng như hoa,
Dưới đó tôi học được nỗi thống khổ
Và hướng tới một vùng đất vui vẻ còn chưa chạm tới
một bàn tay dại dột đưa ra.
Hãy lên đường.
Bạn đang mơ gì vậy? Hãy tiếp tục bước đi.
Hướng về ký ức hình thành trên ngọn đèn đường, tôi bước đi.
Ở đó tôi nhìn lên và bên trong bóng đèn là một ngôi nhà tối đen như mực. Ngôi nhà tối tăm của ánh sáng.
Ở đó tôi nhìn lên và bên trong bóng đèn
là một ngôi nhà tối đen như mực. Ngôi nhà tối tăm của ánh sáng
Bầu trời tối đen và trong bóng tối đó những con chim cư trú
bay lên, trút bỏ sức nặng của cơ thể.
Tôi phải chết bao nhiêu lần mới được bay như thế?
Không ai có thể nắm tay tôi.
Giấc mơ nào mà đáng yêu đến vậy?
Ký ức nào
tỏa sáng rực rỡ đến thế?
Mưa tuyết, giống như đầu ngón tay của mẹ,
cào qua đôi lông mày rối bù của tôi,
gõ vào đôi má lạnh cóng rồi lại
chạm vào chỗ đó,
Hãy nhanh đi và lên đường.
THÂN TRỌNG SƠN
dịch và giới thiệu
(tháng 11/2024 )
Nguồn:
https://modernpoetryintranslation.com/poem/two-poems-by-han-kang/