Hôm nay,  

Đồng vợ đồng chồng

07/09/202317:58:00(Xem: 1063)
Truyện

fence

Chị Bông đi shopping về vội vàng lo sửa soạn bữa cơm chiều xong chợt nhớ ra hôm nay chồng sơn lại cái hàng rào patio nên ra vườn sau xem kết quả, chị tưởng tượng đến những hàng rào song sắt màu nâu mới mà lòng rộn ràng. Lần đầu thuê thợ làm cái patio này ông thợ không hỏi ý kiến chị Bông, làm xong ông sơn màu kem nhạt làm chị Bông tiếc rẻ. Mấy năm qua màu sơn đã cũ chị Bông liền có lý do sơn lại màu nâu ưa thích, mấy lần cùng chồng đi Home Depot chị đã chỉ chồng màu nâu này nè, mai mốt anh nhớ mua về sơn lại hàng rào patio cho em. 
    Ra tới vườn sau chị Bông chưng hửng, hàng rào patio đã được sơn lại màu kem như trước. Cảm thấy như bị lừa dối bị phản bội chị Bông đứng khóc tại chỗ và vào nhà dãy nảy lên hỏi tội chồng:
    – Tại sao anh sơn màu kem khi em muốn màu nâu?
    Chồng cũng chẳng vừa nhún vai đáp trả:
    – Màu kem cho sáng vườn. Xung quanh patio bà trồng đủ thứ cây xum xuê hoa lá mà patio lại màu nâu thì trông u tối lắm.
    – Nhưng thơ mộng, anh biết chưa? Em đã từng muốn trồng những cây hoa hồng leo màu đỏ màu vàng để làm nổi bật hàng rào màu nâu cho patio thêm đẹp, thêm lãng mạn nhưng anh phản đối, em đã chịu thua anh rồi, nay màu sơn anh cũng quyết giành theo ý mình thì quá đáng lắm.
    – Tôi không hơn thua chi cả, chỉ sợ hoa hồng leo quấn quýt từ đất tới mái làm patio tối thui. Mà tại sao bà nhút nhát sợ ma lại cứ thích những phong cảnh, những màu sắc trầm, buồn, u uẩn thế hả!
    Nhà này vợ chồng luôn xung khắc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đến nỗi lọ kem đánh răng hay cục xà bông rửa tay trong phòng tắm của hai người cũng không bao giờ giống nhau nói gì đến những chuyện to lớn khác. Nhà người ta đồng vợ đồng chồng cùng suy nghĩ, cùng làm ăn thấy mà ham. Chị Bông có 2 người bạn thân từ Việt Nam qua tới Mỹ, hai vợ chồng chị Hồng mua Franchise làm chủ tiệm phở Hòa gần chục năm trời kiếm mớ vốn lớn xong thì sang tiệm phở cho người khác để kinh doanh địa ốc cho đỡ vất vả, làm chủ một dãy apartment, vốn liếng tăng lên thành triệu phú, anh chị thảnh thơi nghỉ hưu lúc vừa 60 tuổi. Anh chị Ngân hai vợ chồng cùng yêu thích chữ nghĩa, nhảy ra làm báo, suốt nhiều năm họ gầy dựng được tờ tạp chí uy tín trong vùng, đắt hàng quảng cáo và nhiều độc giả yêu thích, dù lợi tức không phủ phê nhưng vẫn sống thoải mái và thỏa chí ước mơ. Còn chị Bông, nào dám ước mơ gì!
    Chị Bông giận dỗi làm mặt lạnh với chồng. Buồn quá!
    Ăn cơm xong chị Bông vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói chuyện với chồng, vào net mở email đọc thư và giao lưu với bạn bè xong quay ra đọc báo net Việt Nam cho quên sầu, đọc những vụ tham quan, những tệ nạn xã hội và lướt qua những tin vặt, chị Bông chẳng quan tâm, chẳng thèm vào đọc nội dung chi tiết cho mất thì giờ, cuộc sống ở Việt Nam bây giờ đầy những lừa bịp gian dối trơ tráo. Nhưng một nhan đề to đậm làm chị Bông chú ý: “Vợ rải đinh trên quốc lộ để chồng thu tiền vá săm”. Chị Bông đang buồn mà cũng phải bật cười và ngạc nhiên vợ chồng nhà ai mà “tâm đầu ý hợp” thế này, làm ăn gian dối mà vẫn có nhau.
    Mở bài ra đọc thủ phạm là một phụ nữ 58 tuổi tên Trần Thị Lan ở Bắc Ninh với gương mặt khắc khổ nghèo nàn, chị ta khai rải đinh để… giúp chồng có việc làm kiếm tiền. Chị Lan thật đáng tội, đáng trách vì hành vi có thể gây hại cho người khác, nhưng sao chị Bông vẫn thấy chút thương cảm người đàn bà khốn khó này, ít ra chị Lan cũng “hết lòng” với chồng, góp “công sức” vì “sự nghiệp” của chồng. Đằng sau sự “thành công” của một người đàn ông luôn có bóng dáng của người vợ là đây. Họ đã đồng vợ đồng chồng cùng nhau “làm ăn”, kẻ rải đinh, người vá lốp xe như một cặp song ca ăn ý tuyệt vời.
    Vụ vợ rải đinh “giúp chồng”  làm chị Bông nhớ vụ khác ngay tại Mỹ, vợ “giúp chồng” cũng tận tình không kém. Bạn chị Bông làm chủ một tiệm giặt, khách hàng tự bỏ tiền vào máy, cứ vài ngày chủ nhân mở máy ra lấy tiền một lần và phát giác một máy luôn bị mất tiền, ai đó đã khoắng sạch tiền trong máy, không biết bằng cách nào và khi nào khi mà chủ nhân ngày nào cũng ngồi trông tiệm. Thế là chủ nhân bèn để ý theo dõi từng khách hàng thường xuyên đến tiệm giặt đồ, Có một cặp vợ chồng cùng đứa con nhỏ cứ mỗi 2 tuần mang đến một đống đồ, hai vợ chồng cùng lôi đồ ra bỏ vào máy giặt rồi chuyển sang máy sấy trong khi đứa con nhỏ chửng 3, 4 tuổi chạy lăng xăng trong tiệm, thỉnh thoảng chị ta lại âu yếm gọi con nhắc chừng con cẩn thận đừng chạy nhanh kẻo ngã. Hình ảnh gia đình thật dễ thương. Nhưng lần nào họ giặt sấy xong, cuối tuần chủ nhân mở ra kiểm tiền máy ấy đều không còn một xu nào bên trong. Và chủ tiệm đã tìm ra kẻ cắp.
    Lần sau cặp vợ chồng này lại đến, cũng dùng cái máy giặt sấy ấy, cũng với một núi đồ để giặt ấy và công việc của họ tuần tự như mọi lần, chồng bỏ đồ vào máy giặt, xong bỏ sang máy sấy, chị vợ trông con. Chồng lôi đồ sấy khô trong máy ra cái nào thì vợ gấp gọn gàng ngay cái đó, đến cái mền to, chị giăng nó rộng ra, thong thả vuốt ve phẳng phiu trước khi gấp nhỏ lại. Sau tấm mền giăng rộng ra che tầm nhìn của chủ nhân tiệm giặt đang ngồi lù lù nơi quầy kia, “chồng tài ba” đã nhanh nhẹn dùng chìa khóa giả mở chỗ bỏ tiền và vét sạch thì “vợ hiền” cũng đã hoàn thành gấp xong tấm mền to rộng. Cặp đôi “hành nghề” thật nhịp nhàng, chính xác.
    Hai bà vợ, bà rải đinh và bà gấp mền trong tiệm giặt, dù chồng làm điều xấu mà hai bà vẫn “đảm đang” đồng vợ đồng chồng. Còn vợ chồng chị Bông chỉ bất đồng những việc vặt trong cuộc sống, mỗi người một ý, ai cũng có cái lý của mình, thôi thì chồng không theo ý vợ thì vợ theo ý chồng có sai trái hay thiệt hại gì đến ai đâu, lại êm vui nhà cửa. Nghĩ thế nên chị Bông dẹp tự ái, nguôi giận ra ngoài làm lành với chồng:
    – Anh ơi…
    Chồng lại tưởng vợ sinh sự vội… phòng thủ:
    – Tôi sơn cái patio suốt buổi chiều mệt rồi, bà để cho tôi yên.
    – Em muốn nói rằng…
    – Khỏi! Một lời hỏi han, một nụ cười đã không có lại còn hoạch họe sưng xỉa giận hờn, bà muốn cằn nhằn gì nữa đây?!
    Chị Bông ráng nhịn, đợi chồng im lặng để nói rằng chị sẽ đồng ý với chồng đi biển Galveston ở Houston thay vì biển Corpus Christi mà chị yêu thích.
    – Kế hoạch tuần tới đi biển của nhà mình, em muốn đi…
    Anh Bông bực mình ngắt lời ngay:
    – Bà muốn đi Corpus Christi chứ gì. Nếu không đi biển Galveston thì tôi ở nhà.
    Đã xuống nước định nói lời êm đẹp cho vui lòng chồng mà cũng không xong. Tại sao chồng không đọc thấy trong mắt vợ, trong lời nói của vợ những điều này. Ngay cả tâm hồn cũng không có sự đồng cảm dù chỉ một phút giây. Chị Bông chỉ muốn hét lên:
    – Tôi cũng ở nhà. Không có biển Galveston cũng không có biển Corpus Christi luôn.
    Nhưng nghĩ đến hai bà vợ kia điều gian dối họ còn “đồng vợ đồng chồng” thì điều bình thường tại sao chị Bông không làm nổi nên chị Bông quyết không chịu thua họ, Chị lại nhịn và nhỏ nhẹ phân bày:
    – Em muốn nói là em sẽ đi biển Galveston mà. Từ giờ trở đi những gì hợp lý em sẽ đồng tình với anh, không cãi cọ giận hờn nữa đâu.
    Lần này chồng im lặng, có vẻ thấm thía. Một lúc sau anh Bông cũng nhỏ nhẹ nói với vợ:
    – Vài ngày nữa tôi sẽ sơn lại hàng rào patio màu nâu cho bà vừa lòng.
    Chị Bông mừng quá sẵn đà làm tới:
    – Và order mấy cây hoa hồng leo màu vàng màu đỏ về trồng cho đẹp patio nha anh.

 

– Nguyễn Thị Thanh Dương

(August, 13, 2023)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một truyện ngắn đặc sắc của nhà văn Bảo Thương. Lấy bối cảnh là những năm sau cuộc chiến, vết thương đau đớn của dân tộc lúc ấy nhức nhối, và sau nửa thế kỷ nó vẫn chưa lành... Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Hà Nội của tôi đẹp lắm, đẹp hơn hẳn lên vì Hà Nội có Thi. Thi và Hà Nội như quyện vào nhau. Tôi có Thi để tôi đưa nàng đi thăm viếng những danh lam thắng cảnh và kể cho nàng nghe về những cái hay cái đẹp của văn hóa thủ đô văn vật này cùng với những thăng trầm trong chiều dài lịch sử nghìn năm của Thăng Long-Hà Nội...
Cũng giống như nhiều thành phố khác của Canada và của các xứ lạnh trên thế giới, Edmonton của tôi đón mùa thu vàng xao xuyến lòng người mỗi độ “gió heo may lại về”...
Bất chợt một đêm, vô tình mở một kênh YouTube, lắng nghe tiếng trống múa lân rộn ràng vang lên cùng giọng hát hồn nhiên trong trẻo, gợi nhớ một thời xa lơ, xa lắc: “Tết trung thu rước đèn đi chơi/ Em rước đèn đi khắp phố phường/ Lòng vui sướng với đèn trong tay/ Em múa ca trong ánh trăng rằm/ Đèn ông sao với đèn cá chép/ Đèn thiên nga với đèn bướm bướm/ Em rước đèn này đến cung trăng...”
Cái vòng tròn vô hình lại quay trọn môt vòng, mùa thu lại về với đất trời Bắc Mỹ. Dùng ngôn từ để ca ngợi vẻ đẹp của mùa thu thì có khác gì lấy thước thợ may đo trời đất. Dùng âm nhạc để tụng ca thì cũng chỉ là khích thích tâm tưởng cứ như dùng thuốc thế thôi...
Ông ta hất mẹ té xuống đất, phóng người ra khỏi nhà bằng ngả sau, nhìn trước nhìn sau rồi biến mất. Mẹ không sao thốt nổi nửa lời, hàng nước mắt long lanh, quẹt nhanh. Vội vàng run rẩy quơ hết đống bạc trên bàn cho vào một cái túi nhỏ giấu dưới đáy tủ, sợ lỡ có ai nhìn thấy thì lại mắc họa vào thân. Tôi ghì cái mền vào lòng, cắn chặt đôi môi cho khỏi bật khóc thành tiếng, hi hí mắt giả ngủ, nằm yên, thầm khẩn cầu Trời Phật cho ông ta biến mất khỏi cuộc đời khốn khổ của mẹ con tôi...
Chị xinh đẹp, vẻ đẹp quyến rũ của con gái xứ Bình Thuận. Dáng người dong dỏng cao. Đôi mắt to, đen láy với nước da trắng hồng, mịn màng. Chiếc mũi dọc dừa cân đối với đôi bờ môi gợi cảm. Khuôn ngực đầy đặn, vòng eo thon vòng 3 nở nang cân đối rất nữ tính...
Tôi không biết hát nhưng thích nghe nhạc và thuộc cả một “kho tàng” nhạc đủ loại của nhiều tác giả như Phạm Duy, Văn Phụng, Hoàng Trọng, Trịnh Công Sơn…( còn nhiều nữa, không thể kể hết) và đặc biệt tôi cũng mê dòng nhạc Bolero...
Mười chín tuổi, tôi trở thành một dân quân du kích. Tôi được phát một khẩu súng và một băng đạn. Tôi cũng được tập bắn súng, nhưng mỗi lần tập chỉ được bắn ba phát vì không có nhiều đạn. Khẩu súng là vật bất ly thân, mặc dù công việc của tôi mỗi ngày là trồng ngô sắn, và đi mua lương thực như thịt cá về cho nhà bếp...
Người đàn bà tóc búi cao, cổ thon dài tuy trang điểm nhẹ vẫn để lộ nét đẹp mặn mà một thời son trẻ. Sau vài cử chỉ khách sáo ban đầu, tôi dần nhận ra ánh mắt và nụ cười quen thuộc dù đã bốn mươi năm. Thời gian lướt nhanh thoáng chợt, đã bốn mươi năm, làm sao không thay đổi mặt người!
Tiếng súng nửa đêm vang dội cả một vùng phía đông của Kiev, toàn thể chúng tôi đang gật gù sắp ngủ trên nền xi-măng cứng lạnh, thì tỉnh ngay dậy, trên tay ai cũng sẵn khẩu súng dài được cấp để chống lại bọn “xâm lăng phát-xít”; nếu không gọi họ là kẻ xâm lăng thì tôi suy nghĩ mãi không còn một danh từ nào nhân đạo hơn để đặt cho họ nữa; nhà chúng tôi đang sống, đất nước chúng tôi đang hòa bình, bỗng có một bạo chúa cường quyền hùng mạnh hơn ở sát cạnh dùng vũ lực lấn chiếm tàn phá nơi chúng tôi đang ở thì chỉ có bọn xâm lăng phát-xít mới làm việc này?!
Năm nay 2023, thời tiết nóng quá nóng ở khắp nơi, kể cả ở Châu Âu, nhất là đang mùa hè, khi nóng hung có tới 39° và 40° kéo dài cả hàng tuần lễ không mưa, làm ai ai cũng khó thở. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, ít ai dám than thở, nhìn ra xa coi, Canada cháy rừng, Hy Lạp vừa cháy xong là lụt lội. Maroc động đất, Lybia bão lụt, vỡ đập, sa mạc không có chỗ thoát nước, chết gần hai, ba ngàn người, chưa kể Ukraine, chiến tranh vẫn triền miên kéo dài!