Vẫn Chừng Ấy, Vẫn Chừng Ấy Thôi...

21/03/202115:17:00(Xem: 1266)

 

                Mùa Xuân đang từng bước chậm rãi đi qua, nhưng dường như gió Xuân còn quyến luyến không gian nên hương Xuân vẫn thoảng nơi bờ cây, ngọn cỏ.

            Trên văn đàn, như cùng với gió, vẫn chuyển tải những chia sẻ của bao văn nhân, thi sỹ nên Xuân tuy chậm bước mà vẫn chưa qua. Thơ văn đón mừng Xuân   vẫn nở trên các mặt báo điện tử.

Tôi tự đãi mình, pha một ấm trà thơm rồi lần tới từng nơi …

            Mới dăm bước, gặp tựa bài: “Thơ Xuân Vĩnh Hảo”, bèn dừng lại. Mùa Xuân, đọc thơ Xuân của một thi-sĩ-Phật-tử hẳn sẽ đậm đà thiền vị trong hương trà sen.

            Mới dăm câu khai bút, khai tâm, người đọc gặp ngay bài thơ, tựa đề “ Xuân về, thăm vườn hoa em”. Đây là một bài, thể thơ tự do, và người đọc, dù mới bắt đầu đọc,  cũng phải nhận ra ngay, đây sẽ là một bài thơ dài, vì chữ nối chữ, câu nối câu, vần điệu bằng trắc, chấm phẩy, ngắt đoạn,  chia hàng …v…v… mọi luật thơ dường như tự vỡ tan trước thác lũ cảm xúc của người thi-sỹ-Phật-tử đang mượn mùa Xuân để:

            (Viết tặng những thiên thần nghèo khổ không bao giờ hưởng được mùa Xuân trên quê hương tôi) (*)


Hue TRan
Sau lời viết tặng, người đọc cảm nhận ngay bao ân cần từ một trái tim bi mẫn khi đọc tiếp:

“ Xuân về rồi, này những bé ngoan

Em đã trồng được gì nơi vườn hoa em?

Em có vườn chăng? Có hoa chăng?

Có biết xuân về, người ta nhàn hạ rảnh rỗi …..” (*)

            Và lời thơ vẽ nên cảnh xuân nơi những người dư ăn, thừa mặc, rồi lại ngậm ngùi hỏi những em bé nghèo khổ:

“ Vườn hoa em đâu, hãy mở cửa cho anh vào thăm?

Em đã trồng được gì cho năm mới này?

Hay là vẫn chừng ấy … vẫn chừng ấy như mọi ngày, như mọi năm?

Thôi, anh không hỏi về những nụ hoa xuân của em nữa

Bởi vì, vẫn chừng ấy, anh biết mà, vẫn chừng ấy thôi …” (*)

            Tôi nghe tim mình đập lạc nhịp, phải nhấp một ngụm trà, thở vào, thở ra, dăm hơi điều hoà, trước khi bước tiếp theo chân thi sỹ, thăm vườn hoa của những em bé nghèo khổ

“ Đây, vườn hoa em: núi rác khổng lồ ở ngoại ô tập trung tất cả cặn bã của thành phố đông dân nhất nước

Người phố thị dạo chơi vườn hoa xuân trăm sắc thì nơi đây em có rác rến muôn nghìn mầu

Nơi chốn phồn hoa có những khách sạn, những thương xá sang trọng với nền nhà chùi bóng sạch thơm tho, thì nơi đây, em có tất cả mùi xú uế hôi tanh của rác rưởi

Cao ốc thành phố dù là niềm hãnh diện của ai đâu cũng chẳng quan hệ gì đến em

Với em, chỉ có núi rác là quan trọng

Với em, chỉ có những xe đổ rác là quan trọng …” (*)

            Cứ thế, Thơ Xuân Vĩnh Hảo, mới chỉ một bài với những vườn hoa Xuân của bao em bé nghèo khổ mà đã trải ra đầy ắp 4 trang giấy, khổ giấy 8”rưỡi X 11” !

 

            Bình trà sen, ngỡ sẽ được hoà hương sen vào thơ xuân, nào ngờ, bình trà âm thầm lạnh ngắt vì người đọc thơ đã theo bao em bé, bước vào những bãi rác lúc nào không hay:

“ Sáng sớm tinh mơ, khi người thưởng hoa chưa thức dậy, em đã vác về một bao lớn đầy những túi ny-lon và ve chai, giép đứt, thau nhôm, mủ bế …

Giao cho ba mẹ rồi nằm lăn trên nền mộ bia nghĩa địa.

Ngủ say …” (*)

Khi em bé mệt lả, ngủ say trên nền mộ bia nghĩa địa, là lúc người đọc thơ  khoanh chân kiết già, thân tâm như đắm chìm trên những bãi rác cách xa nửa trái địa cầu đó! 

Ngồi như thế bao lâu, nào ai biết được! Chỉ là ngồi yên và cảm nhận những sợi giây vô hình đang nối kết những giọt nước mắt hôm nay với giòng lệ năm xưa,  vì cũng là bao thống hận nơi những bãi rác!

Năm xưa, sau tháng tư 1975, trên quê hương tôi, không chỉ trẻ nhỏ mà người lớn cũng lê la đầu đường xó chợ, mải mê lượm rác mong chế biến thành những gì tạm dùng được để đổi lấy chén cơm đỡ lòng!

Tin tức thời đó còn là sự biến dạng đáng lo ngại về những tỉnh lỵ đẹp đẽ, thơ mộng ngày trước, mà tôi từng có đôi lần ghé nhà người bạn cùng sở khi chị về quê thăm cha mẹ. Nhà chị ở Quận Ninh Kiều, có rạch Cái Khế uốn khúc lượn quanh, nước trong xanh, cá tôm chẳng thiếu. Nhưng sau ngày đổi chủ thì chính con rạch ấy là nơi tiếp nhận cống rãnh từ nhà cửa nườm nượp dựng lên xung quanh, qua chương trình đô-thị-hoá mà chủ mới là những kẻ có tiền và có quyền.



Dân quê bị đẩy lui dần, thành khu nhà sàn ọp ẹp ven sông và người người sống chui rúc trong những khoang thuyền, ngay nơi rạch nước cống đen ngòm, hôi hám ấy! Lũ trẻ nghèo, chẳng biết tên thật mình là gì vì chúng thường được gọi là con Na, thằng Tý, bé Ba, bé Tư … Hàng ngày, chúng chờ tan phiên chợ nghèo An Nghiệp là dắt díu nhau chui xuống gầm chợ, men theo cống rãnh lượm rau trái dập, đầu cá ươn … mang về cho các bà mẹ chế biến thành bữa tối!

Ngày lại ngày, vẫn chừng ấy, vẫn chừng ấy thôi … chúng lang thang lượm rác ở những nơi nhơ nhớp thì danh từ “trường học” hẳn là những gì chúng chẳng hề nghe, nói chi là được tới!

Hue Tran 02
Liên tưởng tới đây thì âm thanh 2 chữ “trường học” bỗng hiện lên trong tôi hình ảnh những bãi rác khổng lồ ở nước láng giềng Cam Bốt mà nỗi thống khổ chẳng khác chi nhau! Cũng đám trẻ nghèo lam lũ mà đối với chúng, xuân hay hạ, thu hay đông, chỉ có rác! Đời chúng chỉ là rác! Chỉ là rác, là rác thôi!

Cho tới ngày, một người tên Scott Neeson đến thăm bãi rác Stung Meanchey. Đó là một bãi rác sâu tới 100 yards trên diện tích tới 25 acres.

Tin này được chia sẻ trên Thư Viện Hoa Sen qua bài tường thuật của cư sỹ  Nguyên Giác.

Khi Scott Neeson được hướng dẫn viên đưa tới, theo lời yêu cầu là tới nơi nào nghèo khổ nhất ở quốc gia này, thì nhiệt độ nơi đây đang là 130 độ F ! Dù đã được chuẩn bị mọi thứ nhưng Scott  Neeson vẫn không thể tưởng tượng nổi, là có một địa ngục trần gian như vậy khi nhìn hàng trăm đứa bé ngụp lặn trong các bãi rác hôi hám, dưới nhiệt độ làm rác phân huỷ và sinh ra khí methane độc hại!

Rồi một em bé, đi ngang qua mà Neeson không thể biết là trai hay gái vì toàn thân bé phủ kín những mảnh vải rách để che nắng nóng, chỉ còn chừa hai con mắt thơ ngây.

Scott Neeson ngăn em lại, hỏi thăm gia cảnh. Qua lời thông dịch thì được biết em hiện sống cùng mẹ và em gái bị bệnh trong túp lều che bằng những tấm carton và vải nhựa thu lượm được. Mẹ và em gái cũng hàng ngày lang thang trong các bãi rác; còn cha, thì em chưa hề biết là ai, cũng chẳng bao giờ hỏi mẹ, vì với em, không gì quan trọng hơn là rác!

Chỉ nghe hoàn cảnh tiêu biểu của một em bé lượm rác, đã đủ làm vỡ trái tim Scott Neeson, một người không chỉ là triệu phú - mà đáng nói hơn - là một người nhiều quyền lực trong môi trường phim ảnh lừng danh Hollywood.

Lần thăm viếng bất ngờ này đã thay đổi toàn diện những gì mà hơn nửa đời người, Scott Neeson đã bình yên hạnh phúc với những quan niệm tương đối!

Qua một vài sắp xếp, trao đổi với người địa phương, Neeson dễ dàng tìm được một nơi tạm ổn cho ba mẹ con trú ngụ, đưa em bé đang sốt thương hàn vào bệnh viện, ghi tên đưa cô chị 9 tuổi vào trường, hứa với bà mẹ sẽ gửi tiền hàng tháng tới, đủ để 3 mẹ con không phải lượm rác nữa.

Scott Neeson đã sửng sốt nhận ra rằng, thay đổi cuộc đời cho cả 3 mẹ con khốn khổ này mà chỉ tốn chưa tới  90 phút sắp xếp liên lạc và 35 USD mỗi tháng!

Về lại Hollywood Hoa Kỳ, Scott Neeson đã không ngần ngại, bán ngay du thuyền, biệt thự và bộ xe hơi sưu tập; đồng thời buông bỏ hết tiền tài, danh vọng đang có, rồi trở lại Cam Bốt với ý nguyện gom khoảng 80 em bé trong các bãi rác để bảo trợ các em đến trường. Ngày đó, hầu hết thân nhân, bạn bè đều gọi Scott Neeson là kẻ khùng điên nhất thế kỷ!

Kẻ khùng điên đó, không phải chỉ dắt được 80 thiên thần bé nhỏ ra khỏi những địa ngục trần gian mà hiện đã có hơn hai ngàn em bé đang được đi học và nhiều em đã vào Đại Học.

 

Bình trà nguội ân cần mời gọi khi bàn chân trái lên tiếng kêu đau! Thì ra thân ngồi yên đã quá lâu chăng?

Hương trà bỗng lung linh hình ảnh bình cam-lộ-thuỷ trên tay Bồ Tát Quán Thế Âm. Ôi, mầu nhiệm thay!

Nam Mô Đại Từ Đại Bi Tầm Thanh Cứu Khổ Cứu Nạn Quán Thế Âm Bồ Tát, nghe tiếng kêu thương Ngài thị hiện, rồi tuỳ  duyên nghiệp nhân gian, Ngài giang tay cứu độ.

Với đại-bi-tâm không rời bỏ những chúng sanh khẩn cầu hướng vọng, Chư Bồ Tát sẽ đủ duyên thị hiện nơi vườn hoa xuân của những em bé mà người thi-sỹ-Phật-tử vừa về thăm, để ban vui thay tiếng nấc nghẹn ngào: “Vẫn chừng ấy, vẫn chừng ấy thôi! …”

 

Huệ Trân

(Tào-Khê tịnh thất – Lệ tưới trên hoa Xuân!)

(*) “Thơ Xuân Vĩnh Hảo”           

              

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nói dối là một đặc tính trong thời đại hôm nay, đầu thế kỷ 21. Có ba loại người: Nói dối chuyên nghiệp vì có mục đích. Nói dối luôn miệng vì thói quen. Nói dối khi cảm thấy cần thiết hoặc sợ hãi. Nói không đúng sự thật nhưng tưởng mình nói thật, cũng là một cách dối. Nói thật và nói dối trên căn bản đối nghịch nhau, nhưng đôi khi, cả hai là một. Vì hầu như vô tình hay cố ý, ít ai thực sự nói thật. Chẳng phải thích thú khi nhìn rõ tim đen của người đang ba hoa cố thuyết phục mình một chuyện gì có lợi cho anh ta? Chẳng phải tức cười khi biết anh này muốn tán tỉnh, nhưng cố nói những lời nghiêm túc? Lào sao biết được? Hãy tập nhìn xuyên giả dối. Tìm người nói thật và đúng sự thật là chuyện hiếm hoi, trước hết, vì ngày nay, sự thật lớn là gì, không ai biết. Còn sự thật nhỏ, chỉ thật một cách tương đối, mỗi người tin khác nhau.
Đây chỉ là cách nói nhẹ đi, thay cho lối nói có thể bị coi là sỗ sàng, làm khó chịu, xúc phạm. Tôi chỉ muốn nói từ CHẾT...
Sau khi nhổ răng, tôi xin anh nha sĩ trẻ mấy cái răng chết, khá thê thảm, để mang về. Lần trước cũng vậy. Anh tỏ vẻ thông cảm. “Bác giữ làm kỷ niệm?” “Vâng. Chúng nó theo tôi bảy mươi mấy năm rồi. Chiến đấu giỏi lắm. Giữ xác lại để nhớ.” Đúng. Răng kề cận người hơn tình nhân. Ở với người trung thành hơn vợ. Nói cắn là cắn, nói nhai là nhai, nói nhe là nhe, nói ngậm là ngậm. Tuyệt nhiên vâng lời, không cãi cọ gì. Chỉ có già đi, lỏng chân, rồi vĩnh biệt.
Gần đây cô cũng hay nghĩ về người chồng xấu số. Đúng ra cô thấy anh trong những giấc mơ. Cô thấy anh và cô đi dạo tại những nơi chốn thơ mộng của vùng đất cố đô nơi cô sinh ra và lớn lên. Những giấc mơ lạ, bởi cô gặp anh và kết hôn với anh khi cô đã vào Nam. Anh là người miền Nam và không hề ra thăm miền đất đó bao giờ. Nhưng trong giấc mơ cô thấy cô và anh thật rõ, khi thì ngồi bên nhau trong ngôi nhà cổ của ba mạ cô ở khu Gia Hội, khi thì thơ thẩn bên bờ sông Hương gần ngôi trường Trung học thân yêu của cô, khi thì đứng dưới bóng mát ngôi nhà thờ uy nghiêm sừng sững trên một ngọn đồi.
Trong buổi tiếp kiến ban biên tập nguyệt san “Phụ nữ Giáo hội Thế giới” của báo Quan sát viên Roma của Toà Thánh, trong tuần qua, dịp kỷ niệm 10 năm thành lập, Đức Thánh Cha khích lệ mọi người và nói: “Phụ nữ có khả năng nói ba ngôn ngữ: lý trí, trái tim và đôi tay”. Có phải Đức Thánh Cha muốn nói: Đối với phụ nữ ba điều này là một: Một người phụ nữ thông minh họ có thể dùng đầu óc mình để thành đạt trong học vấn, trong nghề nghiệp nhưng đồng thời với trí óc thông minh, trái tim mẫn cảm, họ cũng dùng thêm đôi tay của mình để tạo ra những sản phẩm đẹp đẽ và đầy trí tuệ, đầy tình yêu.
Trên Văn Việt ngày 16 tháng 2 vừa qua, Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn (University of New South Wales, Sydney, Úc) cho biết một số độc giả trên mạng đã hiểu một cách sai lầm rằng câu “Lưỡi lê no máu rửa Tây hồ” là thơ của thi sĩ Vũ Hoàng Chương. Từ chuyện ngộ nhận ấy, nhiều vị viết lời bình luận rằng Vũ Hoàng Chương là một người sắt máu, chẳng khác gì Tố Hữu ngoài Bắc. Cũng qua câu trên, có người cho rằng thơ văn miền Nam thời Việt Nam Cộng Hoà cũng “máu me” lắm chứ chẳng nhân bản, nhân văn gì. Theo Giáo sư Tuấn, “Sự thật có lẽ không phải vậy, mà chỉ là một sự bịa đặt trong một cuốn tiểu thuyết, cuốn Ván Bài Lật Ngửa của tác giả Nguyễn Trương Thiên Lý” (tức nhà văn, nhà biên khảo, Ủy viên Tuyên huấn Trung ương Trần Bạch Đằng). Giáo sư Tuấn cho biết là câu ấy không có trong bài “Lửa từ bi” của Vũ Hoàng Chương, và chụp lại bài thơ “Từ đây” trong tập thơ Hoa Đăng của thi nhân họ Vũ (Sài Gòn : Văn Hữu Á Châu, 1959) để chứng minh rằng câu thơ ghê gớm ấy cũng không có trong đó:
Trong tiểu thuyết HIỆP KHÁCH HÀNH, nhà văn Kim Dung kể chuyện về cuộc phiêu lưu của chàng trai trẻ Thạch Phá Thiên từ năm 12 tuổi, không cha mẹ, anh em, họ hàng, bạn hữu, không học hành chữ nghĩa, không võ công, không tiền của, mà tình cờ lạc vào giữa chốn võ lâm giang hồ. Đọc xong bộ truyện, tôi tò mò muốn tìm hiểu bài thơ HIỆP KHÁCH HÀNH của thi hào Lý Bạch...
Ngày Xuân Phân là ngày chính giữa của mùa Xuân theo âm lịch và cũng là ngày đầu tiên của mùa Xuân ở Bắc bán cầu theo dương lịch (Vernal Equinox). Trong ngày này, thời gian của ban ngày và ban đêm bằng nhau, nói cách khác là âm dương cân bằng. Nhờ thế vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở, hoa sẽ dâng hương cho niệm xuân tình. Trong một ngày lập xuân nhiều thế kỷ trước, Sư Huyền Quang [?] ngẫu nhiên bắt gặp hình ảnh một thiếu nữ bên song liền viết bài “Xuân Nhật Tức Sự”. Bài thơ tả người thiếu nữ đang thêu thùa, bỗng chim hoàng oanh líu lo từ lùm tử kinh bên ngoài khiến nàng ngừng mũi kim. Không tiếng lời vì xuân tràn trong ngỏ ý, ngoại cảnh cũng như tâm tư. Nói lời gì cũng bằng thừa khi mạch mới tràn dâng. Nụ đang chúm, không chỉ hoa, nụ còn là môi bung cánh sen, đỏ hường xuân thắm. Bởi vì bây giờ đã sang xuân. Xuân đang thì...
Ly dị, thông thường, bắt đầu bằng vết thương lòng. Những vết thương sâu đậm, máu chảy dai dẳng sẽ từ từ ẩn vào tiềm thức và ảnh hưởng vô thức hoạt động đưa ra những ý nghĩ về khuynh hướng ly hôn. Trong một số trường hợp, vết thương nhẹ, rướm máu sơ sài, nhưng bỗng dưng lớn chuyện, vì tự ái, vì tiếp tục tranh cãi, vì giận quá lỡ lời, vì bạo hành thiếu suy nghĩ. Từ đó, ly nước đã đổ xuống đất, làm sao để hốt lên? Trong một số trường hợp khác, có kẻ muốn ly dị vì nhiều lý do, từ tài chánh cho đến người thứ ba; từ xung đột trong đại gia đình đến thành công hoặc thất bại trên đường đời. Những trường hợp này vô cùng phức tạp, khó có thể giải thích cặn kẽ. Khó phân định lỗi phải. Tuy nhiên, có thể kết luận: Nếu yêu nhau đủ thì khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Nhà nhân loại học Paul Bohannan đưa ra lý thuyết về ly dị, trình bày sáu giai đoạn riêng biệt mà một cá nhân sẽ trải qua trên đường ly hôn. Bohannan xác nhận: sáu giai đoạn có thể xảy ra theo thứ tự khác nhau và với cường độ khác nhau
Buổi ra mắt tập thơ “Tháng năm là mộng đang đi” của Nguyễn Thị Khánh Minh đã hoàn tất, nhưng nhiều câu hỏi vẫn lơ lửng sau khi nhà thơ nổi tiếng này nói rằng ấn phẩm này có lẽ là tập thơ cuối cùng của chị. Không có lời giải thích rõ ràng vì sao tập thơ thứ 12 này có thể là ấn phẩm cuối cùng của chị, nhưng buổi ra mắt sách hôm 25/2/2023 tại một quán cà phê giữa Little Saigon đã để lại nhiều kỷ niệm trong những người yêu thơ tham dự.
Thầy THÍCH PHÁP HÒA sẽ có buổi thuyết pháp tại chùa Bảo Quang vào thứ bẩy ngày 22 tháng 4 năm 2023, lúc 2 giờ chiều
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.