Hôm nay,  

Dòng Suối Trăm Năm

13/02/201700:05:00(Xem: 5030)

dongsuoi-600 (1)


ta chẳng thể chia đôi,


chính ở chốn tận cùng:
- nơi khởi đầu cái mới.
ta chẳng thể chia đôi:
- những gì một cõi-giới.

cảm ơn người cho tôi:
- một cuối đời an lạc.

***


kỷ niệm chia phần với gối, chăn,


mưa đi xa, khuất. em và nắng.
tưởng chút buồn? sao mãi thốn tâm?
người đi xa, khuất. đêm và, bóng.
kỷ niệm chia phần với gối, chăn.


***

nụ hôn nào cư ngụ tới mai sau?


hương thanh-sát chỗ ngồi xưa, em bỏ.
ghế, bàn tôi: thơm một góc thiên thu.
chiều tán lạc mưa mưng. đèn. trí nhớ.
phố chôn chân. hàng cây. đứng. cụt đầu.

những vết sẹo tấy sưng cùng cửa, khép.
như nỗi niềm riêng, giữ để mang theo.
sông hỏi suối. phụ lưu tìm hỏi tóc:
- nụ hôn nào cư ngụ với mai sau?

và, em ạ. chớ quên mùa lá, cũ.
những con đường cắm bảng: cấm đi qua.
dẫu một sớm, có người nhầm, gõ cửa.
(âu cũng là tiếng hát lỡ tay, khua).

khi nước mắt thôi tìm tôi để khóc
dù bóng, hình thức, nhức tự xa xăm
môi khó ấm, khi tiếng cười đã lạnh.
tôi cuộn tôi trong thảm bụi. ai nằm?


***

thời gian là vết thương / tìm tôi để chảy máu


một người hỏi bức tường:
- nhớ gì sau đổ, vỡ?
một người hỏi dòng sông:
- xót xa mùa nước, lũ?


bức tường nói: cảm ơn!!!
trần gian là khoảng trống.


dòng sông trả lời: không!
biển khơi hoài dậy sóng.


chúng ta là đám đông,
sống trong hình nộm, mới.
thời gian là vết thương,
tìm tôi để chảy máu.


đằng sau, mỗi sớm mai,
mặt trời riêng, vẫn mọc.
đằng sau, những nụ cười,
chói chang nghìn thất lạc.


***


mai, lắng nghe: - chim vẫn gọi tên người

mưa thả tôi ngược chiều quay trái đất
về môi người: chiếc lá. thuở lên năm?
cây hỏi đất? tôi hỏi tôi khuyết tật?
khi điều gì như thể sắp chia tan?

hương chờ gió / tôi chờ nương tóc suối /
nắng đi xa cho nụ ngực về gần.
vai vẫn nhớ vết răng thời bé dại
sông ở cùng tôi nhé:
- phút lâm chung?

thân thể vốn bốn phần năm chứa nước
người trong tôi vốn chiếm cả năm phần.
hạnh phúc đó, chỉ như lời nói muộn!.!
sự thật tôi mòn mỏi đã trăm năm.

không ai biết / buổi chiều tôi ướt, sũng /
tiếng chim kêu tìm mẹ trước đêm về.
người cũng thế! đâu biết rằng tôi đã,
gọi hồn tôi tán lạc tận khuya nào?!?

chân hối hả / xấn sâu rừng địa ngục /
ngọn thiên đàng đã lở, sụp sau lưng.
tôi sống lại / từ môi người dĩ vãng /
rạn hồi chuông tân khổ xớt ngang thân.

tôi nằm đợi hết chiều quay trái đất.
mai, lắng nghe:
- chim vẫn gọi tên người.

Du Tử Lê

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cho tới Tết Nguyên Đán năm ĐINH DẬU này, đã qua hơn hai mươi mùa xuân, người viết vẫn chung thủy cùng bạn đọc, cùng Việt Báo để mỗi năm cống hiến một bài viết về Võ đạo, Võ học và Võ thuật.
Tết là pháo, là câu đối, là bánh chưng, dưa hành, nhưng còn một điều không thể thiếu trong mấy ngày Tết - là cờ bạc.
Lê Thương, một nhạc sĩ tài ba, một vị thầy giáo tài giỏi, đức độ, một người nặng lòng với nước non, một nghệ sĩ lãng mạn với tâm hồn bay bổng thanh cao.
Nhưng khi chuyển sang tiếng Việt, dường như bài thơ mất đi cái không khí lạ lẫm của sự so sánh và liên tưởng giữa họa sĩ và thi sĩ, giữa họa và thơ.
Buổi trưa này thuộc vào mùa gì nhỉ, anh lẩm nhẩm tính toán. Vâng đầu mùa xuân.
Cuối tháng tư 75, Cộng quân chiếm miền Nam, coi giáo sư biệt phái là thành phần khả nghi, có tội như các sĩ quan hiện dịch.
Khi có ý định phiêu lưu du lịch Cuba, một cảm giác hồi hộp lạ lùng dấy lên trong chúng tôi.
ngồi bó gối tự hỏi – Bao giờ? Bao giờ?
K bỏ ống nghe xuống, hình như cố nín thở. Không bận tâm quay lại phía tôi, cô nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, búi tóc to sau gáy treo lửng lơ, cũng tựa như kiểu cô đang lơ lửng đâu đó.
Đã qua rồi, thuở thần tiên!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.