Hôm nay,  

Tự Do/tốc Độ Và Nguyễn Khắc Toàn

10/8/200400:00:00(View: 5514)
"Tự do là tốc độ".
b.n.t
Ý tưởng ngộ nghĩnh vừa ghi, tôi "lượm" được trong một cuốn truyện của nhà văn Bùi Ngọc Tấn. Nếu bạn chưa bao giờ đi cải tạo (nghĩa là chưa bao giờ bị ở tù) và tuyệt nhiên không hề thấy giữa tự do và tốc độ có tí ti liên hệ gì với nhau thì xin cho tôi thêm vài phút, để "diễn giải" chuyện này. Tôi bảo đảm là sẽ làm tới nơi, tới chốn.
Sinh hoạt trong trại cải tạo, nói chung, cũng gần tương tự như cuộc sống bên ngoài. Ở đâu thì chúng ta cũng đi, đứng, nằm, ngồi, leo, trèo, ăn, uống, ca, hát, nói, cười, than, khóc và - đôi khi - quì, bò, lăn, lộn, lê, lết à y hệt như nhau thôi. Chỉ riêng cái vụ chạy nhẩy thì có khác, và rất khác.
Nhớ: đừng bao giờ mà chạy khi đang bị ở tù nha, cha nội. Lỡ vệ binh hay quản giáo tưởng rằng bạn có "ý đồ" chạy luôn thì bỏ mẹ, hay nói chính xác hơn là à bỏ mạng!
Thêm một chút dị biệt cần phải nói nữa là nhịp sống trong tù rất chậm. Không phải "chậm như rùa", như cách nói của đời thường, mà "còn chậm hơn tốc độ con sên" nữa kìa - theo lời Bùi Ngọc Tấn.
Và đó là lý do tại sao, ngay sau khi vừa được phóng thích (và may mắn được có người chở đi một quãng đường), Bùi ngọc Tấn đã sung sướng reo lên:
"Tự do là tốc độ.
Ngồi trên xe đạp đi trên con đường nhỏ, hai bên là rừng rậm, chỉ khoảng mười ki lô mét một giờ, hắn thấy cây lá chạy vun vút về phiá sau. Gió vù vù qua tai. Gió phạt hai bên má hắn mát rượi".
"Các cảm giác, gió, tốc độ, di chuyển ấy hắn không bao giờ nghĩ đến, quên hẳn đi rồi, vụt đến quen thuộc, thân thiết và thích thú lạ thường. Cho mãi về sau này, cứ nghĩ đến ngày được tha, hắn lại nhớ đến cảm giác gió ùa phạt qua hai má hắn. Cảm giác ấy gắn liền với buổi sáng hắn được ra tù nên nó là tự do. Năm năm. Phải hiểu cái tốc độ năm năm vừa qua của hắn. Đó là năm năm xà lim và sáu tháng được ra buồng chung. Chỉ nằm một chỗ. Nằm trong một hộp bê tông. Ngồi. Nằm. Đứng. Ngồi. Nằm. Đứng. Bắt rệp. Nhìn kiến tha cơm. Nói vọng sang với Đỗ, người tử tù xà lim bên kia chờ ngày đem bắn. Không nhìn thấy trời. Chỉ có cảm giác trời qua những nan chớp kéo xuống ở mái trần, có hàng song sắt to và dầy. Không có một sự xáo động nào của không khí. Suốt ngày nhờ nhờ, đục đục. Rồi ba năm ở hai trại trung ương, có tốc độ đấy nhưng là tốc độ con rùa".
"Hắn đi làm. Mọi người đi làm. Đầu cúi, lê từng bước. Chậm chạp chỉ có lợi cho bọn hắn. Thời gian đi đường là thời gian lao động. Đi nhanh ra chỗ làm làm gì. Lúc làm cũng vậy. Cả bọn ngồi xổm, mân mê từng lá cỏ và rứt. Rồi sển sang chỗ khác, còn chậm hơn tốc độ con sên". (Chuyện Kể Năm 2000. Văn Nghệ, Hoa Kỳ 2000, 115).
Bây giờ thì tôi tin rằng bạn đã hiểu ra tại sao Bùi Ngọc Tấn lại phấn khích quá cỡ, khi được ngồi trên một chiếc xe đạp chạy nhanh "chỉ khoảng mười ki lô mét một giờ"! Sự ngưỡng mộ của ông, trước một thứ tốc độ (rất đáng đáng phàn nàn) như thế, khiến tôi hoá băn khoăn. Điều này cũng nhắc tôi nhớ đến hai câu thơ của Nguyên Sa:
"Sài Gòn phóng Solex rất nhanh
Đôi tay hoàng yến ngủ trong gants".
(Tám Phố Sài Gòn)
Velo Solex là một thứ xe gắn máy (rất) thổ tả thuờng thấy ở Sài Gòn, vào đầu thập niên 1960. Nó đen đủi, thô kệch, nặng nề, và - tất nhiên - là chạy chậm rì à. Nhanh gì nổi, chớ nói chi đến "rất nhanh". Nó chỉ nhanh hơn xe đạp là hết sức.
Cũng như Bùi Ngọc Tấn, Nguyên Sa quả là một người dễ tính.
Hai vị trí thức ưu tú tiêu biểu của hai miền, hai chế độ mà dễ dãi cỡ đó thì cỡ thường dân - tất nhiên - phải dễ chịu (hay dễ dậy) hơn nhiều. Mang cộng hết sự dễ chịu (hay cam chịu) của dân chúng cả nước với tốc độ (rất khiêm tốn) của xe đạp và xe Solex chúng ta có một quốc gia Việt Nam rất thiếu tự do. Tự do là tốc độ mà!
Và đó là chuyện đã qua, khi đất nước còn phân ly, chinh chiến. Đến bây giờ thì mọi chuyện cũng à y như vậy, hoặc - không chừng ố còn dám tệ hơn vậy nữa.
Nếu tình trạng lạc hậu hay tụt hậu tới cỡ đó mà xẩy ra ở Miến Điện hay Lào (hai quốc gia - láng giềng - hoàn toàn bị bao bọc bởi núi rừng) thì có thể giải thích được vì lý do địa lý. Rừng núi không thích hợp cho sự di chuyển của xe cộ nên người Miến và người Lào (thường) phải dùng voi. Voi đi rất chậm. Bởi vậy, dân chúng của hai xứ sở (mẹ rượt) này có rất ít tự do. Và thiếu tự do tức là thiếu dân chủ nên lạm quyền, tham nhũng, nghèo đói, bệnh tật, dốt nát, lạc hậu là những hệ quả tất yếu.
Chuyện hội họp, biểu tình, đốt cờ, đòi đất, đòi quyền đối lập có thể xẩy ra ở Miên nhưng tuyệt nhiên không có ở Lào hay ở Miến Điện. Ở Việt Nam - đương nhiên - cũng miễn có luôn, dù dân Việt không mấy ai di chuyển bằng voi.
Nước Miên chỉ có một phần rất nhỏ đất đai tiếp xúc với biển mà còn được sống (tương đối) tự do và thoải mái. Việt Nam có tới.
"Ba ngàn cây số biển xanh
Mà sao thiếu muối cho canh hàng ngày".
như vậy cà" Lý do - tôi trộm nghĩ - có thể vì những người lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam (cái đảng đang nắm toàn quyền và độc quyền cai trị đất nước này từ hơn nửa thế kỷ qua) đều là những kẻ có một dĩ vãng rất dài sống lẩn lút trong hang, trong hầm hay bị nhốt ở trong tù. Nhịp sinh hoạt trong mấy chỗ này, đương nhiên, vô cùng chậm. "Còn chậm hơn tốc độ con sên" nữa kìa, nếu vẫn nói theo kiểu Bùi Ngọc Tấn. Và điều này, chắc chắn, đã ảnh hưởng không ít đến quan niệm của họ về tự do nên liên tiếp trải qua mấy đời Tổng Bí Thư mà đất nước Việt Nam vẫn cứ à vậy vậy - thôi hà.
Đến khi Nông Đức Mạnh - một đảng viên cộng sản thuộc thế hệ đến sau, thế hệ được nuôi dưỡng đàng hoàng "trong lòng cách mạng", chứ không phải chui rúc trong hang trong hầm nữa - được lựa chọn làm Tổng Bí Thư thì cả thế giới (ít nhiều) đã đặt kỳ vọng vào ông ấy. Và cả thế giới đã thất vọng (não nề) vì ông ấy.
Cuối năm 2001, một số nông dân Việt Nam - phần lớn là phụ nữ - từ nhiều nơi đã tụ tập về Hà Nội để kêu cứu về việc đất đai của họ bị cán bộ điạ phương cướp đoạt. Đó là một việc làm (vô cùng) can đảm nhưng (hoàn toàn) vô vọng, theo như ghi nhận của David Brunnstrom, thuộc hãng tin Reuter - vào ngày 7 tháng 12 năm 2001: "The women protesters told reporters on Wednesday thay had come to Hanoi in a fifth attempt to secure help from the government and communists Party leaders, but had been ignored".
Và nếu họ chỉ bị phớt lờ (ignored) - như đã xẩy ra nhiều lần trước đó - thì cũng huề thôi. Lần này, chả may, giữa đám nông dân ngơ ngác, dốt nát và những vị quan quyền cách mạng lạnh lùng, tàn bạo "bỗng" xuất hiện một người bàng quan tên là Nguyễn Khắc Toàn. Nhân vật này, nếu nói theo kiểu Nguyễn Đình Chiểu (trong Lục Vân Tiên) là một trang hảo hán. Lộ kiến bất bình, vung đao bạt tụy. Giữa đường thấy cảnh bất bằng mà tha. Sự can thiệp và lòng hào hiệp của ông được tường thuật như sau - bởi phóng viên Tâm Việt, của đài Á Châu Tự Do, vào hôm 31 tháng 12 năm 2001:
"Nhận thấy việc làm của họ mang nhiều ý nghĩa hy sinh mà không kết quả, ông Nguyễn Khắc Toàn, một cựu chiến binh đã từng tham gia trong chiến dịch Hồ Chí Minh xâm chiếm Sài-gòn, lúc bấy giờ 46 tuổi, bèn nẩy ra ý đứng ra giúp đỡ họ bằng cách chỉ dẫn cho họ cách làm đơn, đi gõ cửa đúng chỗ cần gõ cũng như làm theo thủ tục tố tụng".
"Để việc làm của những người nôn dân này, trong đó có nhiều người là "mẹ liệt sĩ" hay thuộc gia đình có công với cách mạng, có tiếng vang, ông Nguyễn Khắc Toàn đã quay ra, bắt đầu từ hôm 16 tháng 12, 2001, làm những bản tin về những cuộc biểu tình này và tìm cách phổ biến đi khắp nơi, kể cả hải ngoại".
Sự kiện này, dưói mắt nhìn của ông Nông Đức Mạnh, bị coi là "dân chủ quá độ" - nếu nói theo nguyên văn lời của ông ta. Bởi vậy, những người tham dự biểu tình đều bị hăm doạ, xách nhiễu, hành hung hoặc giam cầm. Riêng ông Nguyễn Khắc Toàn, vào ngày 20 tháng 12 năm 2002, đã bị kết án mười hai năm tù và ba năm quản chế vì tội làm gián điệp.
Cách ứng xử của ông Nông Đức Mạnh khiến ai cũng phải cau mày. Mọi người dường như đều quên bẵng đi rằng dù không phải sống trong hang (trong hầm hay trong tù) như những vị Tổng Bí Thư tiền nhiệm, ông Mạnh có gốc gác của một người miền núi - nơi hoàn toàn không thuận tiện cho việc dùng xe, kể cả xe bò. Do đó, quan niệm về tốc độ cũng như về tự do của ông ta rất là giới hạn và rất gần với quan niệm của những vị lãnh tụ nước Lào hay Miến Điện.
Cũng như ông Mạnh, tôi là một người miền núi. Dù không tán đồng quan niệm tự do và dân chủ hẹp hòi của ông ấy, tôi tin rằng mình hiểu và thông cảm (phần nào) cung cách hành sử thô bạo vừa rồi.
Nhưng riêng việc ông Nông Đức Mạnh (thản nhiên) kết án ông Nguyễn Khắc Toàn là gián điệp thì tôi hoàn toàn (và tuyệt đối) không thể hiểu. Tôi cũng "thông cảm" không nổi với sự dối trá trắng trợn của ông ta, dù đã ráng và rất ráng. Người miền núi không nói dối, không bao giờ, nói chi đến việc dựng chuyện hay ngậm máu phun người - một cách thô bỉ, hạ tiện và đáng khinh - như thế.
Có người cho rằng vì (quá) nặng tình với núi rừng nên tôi đã (quá) nặng lời với một người đồng hương bất xứng- như ông Nông Đức Mạnh. Những tội danh đại loại như "gián điệp", "móc nối với thế lực thù nghịch ở nước ngoài", "làm tay sai cho ngoại bang" àđều rất phổ biến trong mọi quốc gia cộng sản chứ có riêng chi ở Việt Nam. Ở Cu Ba, ở Bắc Hàn hay ở Trung Cộng (bây giờ) thiếu gì những tù nhân bị gán cho những tội danh tương tự. Thực ra, ông Mạnh đâu có nói láo, ông ấy chỉ nói theo tập quán và thói quen (chuyên môn chụp mũ) của một đảng viên cộng sản - thế thôi. Điều cần phải quan tâm là bản án quá dài mà ông Nguyễn Khắc Toàn vừa phải lãnh chịu kìa.
Lo ngại như vậy, nói xin lỗi nha, tôi e là không được thức thời đâu. Thời buổi này không còn chỗ cho những kẻ di chuyển bằng Solex hay xe đạp, chớ đừng nói chi đến chuyện đi voi - như cái kiểu của ông Mạnh và đồng đảng. Tự do là tốc độ mà, mấy cha. Và tự do là xu thế bất khả cưỡng của thời hiện đại. Cái chế độ phản tiến hoá hiện tại ở Việt Nam làm sao tồn tại được mười hai năm nữa mà chúng ta phải bận tâm đến chuyện dài/ngắn trong bản án Nguyễn Khăc Toàn.
Nguyễn Khắc Toàn Và Những Thanh Củi Nỏ
"Bây giờ cả nước giăng thành trận
Lòng mỗi người là một chiến khu".
Nguyễn Mậu Lâm (Nổi Lửa)
Ngày 20 tháng 12 năm 2002, nhà đương cuộc Hà Nội tuyên xử ông Nguyễn Khăc Toàn mười hai năm tù và ba năm quản chế với tội danh gián điệp. Trước đó, một hôm (vào ngày 19 tháng 12 năm 2002) biên tập viên Tâm Việt của đài Á Châu Tự Do có bài tường thuật về nhân vật này - xin trích một đoạn ngắn - như sau:
"Cuối năm ngoái, Quốc hội họp kỳ họp chót của khoá X bắt đầu từ ngày 20-11-2001. Trong suốt thời gian Quốc hội họp ở Ba đình trong vòng một tháng trời đã có một hiện tượng khá lạ, đó là gần như không có ngày nào mà nông dân ở khắp nước, đa phần là phụ nữ, nhất là những người đi ở trong Nam hay ở miền Trung ra Hà nội, là không có biểu tình ngay ở trước Quốc hội, ở gần tư gia Tổng bí thư Nông Đức Mạnh, Bộ Ngoại giao và nhất là văn phòng khiếu kiện trên đường Mai Xuân Thưởng gần chùa Một Cột".

"Lúc đầu, những cuộc biểu tình này còn ôn hoà và chưa đến nỗi đông lắm, chỉ chừng vài chục người ở mỗi nơi. Nhưng với thời gian, khi họ nhận thức được là Quốc hội cũng như các cơ quan chính quyền thực sự sẽ không làm gì để giúp họ thì họ bắt đầu tề tựu đông hơn, có lúc lên đến cả vài trăm người, gây sự chú ý và ngạc nhiên của hiều nhà báo quốc tế có mặt ở Hà nội lúc bấy giờ".
"Nhận thấy việc làm của họ mang nhiều ý nghĩa hy sinh mà không có kết quả, ông Nguyễn Khắc Toàn, một cựu chiến binh đã từng tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh xâm chiếm Sài gòn, lúc bấy giờ 46 tuổi, bèn nẩy ra ý đứng ra giúp đỡ họ bằng cách chỉ dẫn cho họ cách làm đơn, đi gõ cửa đúng những chỗ cần gõ cũng như làm theo đúng những thủ tục tố tụng. Chính vì lý do đó mà ông bị công an bắt đầu theo dõi".
"Để cho việc làm của những người nông dân này, trong đó có nhiều người là "mẹ liệt sĩ" hay thuộc gia đình có công với cách mạng, có tiếng vang, ông Nguyễn Khắc Toàn đã quay ra, bắt đầu từ hôm 16 tháng 12 năm 2001, làm ra những bản tin về những cuộc biểu tình này và tìm cách phổ biến đi khắp nơi, kể cả hải ngoại".
Thế là ông Toàn bị bắt. Còn những người tham dự biểu tình (phần lớn là phu nhân liệt sĩ hay mẹ Việt Nam anh hùng) thì chỉ bị tạm giữ tại hai trại Đông Dâu và Lộc Hà, ở ngoại ô Hà Nội, nơi chuyên để bắt giam những kẻ vô gia cư và những cô gái mãi dâm. Lý do: đã đi biểu tình mà còn cầm thêm biểu ngữ là "lạm dụng dân chủ", theo như phán quyết của ông Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh.
Như thế, mọi chuyện kể như xong. Hà nội trở lại im lặng. Nó đã quen nhẫn nhục, e dè, khép nép và sợ hãi trong nín lặng như thế từ lâu lăm rồi mà. Khóa họp quốc hội năm 2003 lại diễn ra trong an bình, lặng lẽ và tẻ nhạt - nếu chưa muốn nói là chán ngán, như nó vốn đã chán ngán như thế ngay từ lúc mới ra đời. Những ngày "sôi động ở Hà Nội" (theo như cách nói của Nguyễn Khắc Toàn) coi như là chấm hết.
Tưởng vậy mà không phải vậy. Cuối năm 2003, thay vì những bản tin nẩy lửa gửi đi từ Hà Nội của Nguyễn Khắc Toàn thì người Việt - ở khắp mọi nơi - nhận được một cuộn băng cassette có tên là Cuộc Hành Trình Đi Tìm Công Lý của một phụ nữ tên Phạm Thị Lộc. Nó được ghi lại và chuyển đi qua hệ thống internet, cùng với hình ảnh, bao gồm 68 trang giấy (khổ 8 Ệ x11) nếu download theo kiểu chữ VNI-Times 14. Nội dung có thể được tóm gọn như sau:
Bà Phạm Thị Lộc kết hôn với ông Nguyễn Văn Hùng vào năm 1995, tại tỉnh Bắc Giang. Đến năm 1999, họ có với nhau một đứa con tên Nguyễn Thị Ngọc Anh. Vì cháu Ngọc Anh không phải là con trai, và cũng vì bố mẹ ông Hùng không tán thành cuộc hôn nhân thiếu "môn đăng hộ đối", ngày 10 tháng 5 năm 2000, anh Hùng làm đơn gửi tòa án nhân dân thị xã Bắc Giang xin hủy hôn thú giữa hai người. Đến ngày 14 tháng 4 năm 2001, anh Hùng lại kết hôn với một người đàn bà khác. Vì "sơ xuất" của cả hai phiên tòa của tỉnh Bắc Giang nên chuyện hủy hôn và tái hôn của ông Nguyễn Văn Hùng đều trót lọt. Thế là bà Phạm Thị Lộc mất chồng và cháu Ngọc Anh mất cha.
Sau ba năm bồng con thơ lang thang đầu đường xó chợ, đi gõ cửa mọi cơ quan công quyền để đòi hỏi công lý một cách vô vọng, bà Phạm Thị Lộc đã rút ra kết luận như sau về hệ thống pháp luật ở VN - bây giờ:
"Kêu trời thì trời cao
Kêu đất thì đất dầy
Kêu Đảng thì Đảng lặng im, một sự lặng im đáng sợ!
Kêu Nhà nước và Pháp luật thì biệt vô âm tín...""
Giờ đây người dân oan vô tội mới thấm thía câu ngạn ngữ của cha ông: "Lưỡi không xương trăm đường lắt léo" muốn kết tội ai cứ giải thích pháp luật theo kiểu mình muốn. Coi tính mạng con người như cỏ rác, coi thiên hạ không bằng cái trống thủng, cứ kêu đi, cứ phản đối đi, binh quyền trong tay ta, nhà tù trong tay ta, tòa án trong tay ta, pháp luật trong tay ta, đất trời trong tay ta. Đố ai dám làm gì..." Làm gì nổi ta..."
Bởi thế vụ án của tôi là một sự thực minh chứng cho những điều tôi vừa biện dẫn trên. Mà từ xưa tới nay chưa một người dân thưa kiện nào dám nói lên tất cả sự thật: mục ruỗng thối nát của cả một hệ thống tư pháp, dưới trên đều sai phạm nghiêm trọng. Chẳng khác nào như một bệnh dịch hiểm nghèo đang lây lan khắp mọi miền đất nước. Vô phương cứu chữa".
Trong thư gửi riêng cho ông Nông Đức Mạnh, sau khi bầy tỏ tâm trạng chán chường và thất vọng của mình, bà Phạm Thị Lộc viết tiếp:
"Thôi thì việc ông ông làm, đường dân dân cứ đi rồi xem thế vận xoay vần đến đâu. Khi quý Ông nhận được cuốn băng này trong vòng 30 ngày không nhận được sự chỉ đạo trả lời dứt điểm để trả lại công lý - nhân quyền cho 2 mẹ con tôi, thì toàn bộ sự thật của nước Việt Nam từ ngày có Đảng lãnh đạo sẽ được đưa lên mạng Internet và các cơ quan truyền thông quốc tế, để lịch sử loài người sẽ hiểu sâu về Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh như thế nào" Sinh mạng của 2 mẹ con tôi các quý Ông phải hoàn toàn chịu trách nhiệm vì tôi là một công dân Việt Nam giám dũng cảm bóc trần mọi sự thật thối nát từ địa phương lên đến Trung ương, dù bọn giặc nội xâm có thừa lệnh của ai đi nữa để giết chết mẹ con tôi bằng mọi thủ đoạn đê tiện nhất thì tôi cũng tính đến hậu quả này, chết mà mang lại chính nghĩa cho ngàn vạn dân oan Việt Nam mẹ con tôi sẵn sàng.
Hà Nội, ngày.... tháng.... năm 2003
Người dân oan bất hạnh
Phạm Thị Lộc
Địa chỉ hồi âm: Dẫy lều giữ xe đạp số 10 phố Thụy Khuê, sát cạnh trường Chu Văn An ố Tây Hồ ố Hà Nội.
Cũng ở "địa chỉ hồi âm" này, bà Lộc quen biết với một người vô gia cư khác - bà Nguyễn Thị Kỷ. Bà Kỷ (nguyên là người ở xóm 3, xã Bách Thuận, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình) tâm sự như sau:
"Tôi là dân oan bị chính quyền xã, huyện, tỉnh đồng loã, bao che cướp trắng đất thổ cư của tôi cho đấu thầu đã 24 năm đi kiện hiện nay chưa được giải quyết, rất mong Đảng, Chính phủ, Quốc hội yêu cầu phải chỉ đạo cấp địa phương phải trả lại đất thổ cư cho tôi, được đảm bảo quyền sống tối thiểu của một công dân nước Việt Nam. Đừng để tôi phải là ngọn đuốc sống để đón chào Sea Games 22 vào cuối năm 2003 này".
Nằm cạnh bà Kỷ (tại dẫy lều giữ xe đạp số 10, trên vỉa hè phố Thụy Khuê) là bà Lê Thị Hương, hồi xưa ở số 86 lô 106 Trần Văn Lang D1 Cát Bi, Hải An, Hải Phòng. Ba mươi năm qua, bà Hương kiên trì đi thưa kiện để đòi nhà cửa tải sản bị cướp đoạt từ năm 1975. Sự nhẫn nại hiếm có và đáng quí này (không hiểu tại sao) chấm dứt - cái rụp - vào cuối năm 2003. Bà Hương, bỗng dưng, dõng dạc và lớn tiếng tuyên bố:
"Yêu cầu Đảng, Chính phủ, Quốc hội giải quyết dứt điểm đến Quốc hội tháng 10/2003 này. Nếu không nhận được sự chỉ đạo của các ông thì tôi xin chết tại cổng nhà các ông. Còn hơn để một phụ nữ như tôi trong diện chính sách ưu tiên đặc biệt phải chết dần chết mòn, chết nhục nhã trong bàn tay của bọn bạo chúa - ác ôn - cướp ngày".
Đây cũng là thái độ chung của mười bốn người người "dân oan" khác nữa, họ cùng lên tiếng - như sau:
"Tất cả những người có tên trong cuốn băng này nếu trong vòng một tháng không nhận được sự chỉ đạo trực tiếp của các ông thì dân oan của 61 tỉnh thành nhất tề đứng dậy, xiết chặt hàng ngũ xuống đường đấu tranh quyết tử với bọn bạo chúa, ác ôn, cướp ngày mà chúng đã luồn lách chui rúc trong các bộ máy chính quyền từ địa phương tới Trung ương, chuyên ăn xương, hút máu của ngàn vạn dân oan mà đã máy chục năm nay thành một hệ thống bệnh hoạn. Nay toàn dân oan chúng tôi sẽ lấy sức mạnh của 80 triệu dân cùng với lương tri của nhân loại biến căm thù thành hành động vùng lên quyết tử à "
Trời đất, nghe thấy mà ghê! Cứ y như trong câu tục ngữ "giặc đến nhà đàn bà phải đánh" vậy. Rõ ràng, những "bà già giết giặc" này muốn liều mạng và ăn thua đủ với Đảng CSVN (quang vinh) mà họ đã "ngộ nhận" là đảng cướp. Vậy mà tôi cứ tưởng là dân Hà Nội đã quen nhẫn nhục, e dè, khép nép và nín lặng (từ lâu) rồi chớ.
Nghe cuốn băng đến đây thì người ta (liền) "thông cảm" và (bèn) hiểu tại sao ngày 20 tháng 12 năm 2002 nhà đương cuộc Hà Nội đã vội vàng cất ngay Nguyễn Khắc Toàn - và cất kỹ - trong tù với tội danh là "gián điệp, vì đã gửi thông tin ra nước ngoài. Sự thực, đó chỉ là cái cớ. Một cách kiếm cớ rất vụng về.
Những bản tin mà Nguyễn Khăc Toàn gửi ra hải ngoại, từ ngày 20 tháng 12 năm 01 đến ngày 1 tháng 01 năm 02, đều đã được thông tín viên của những hãng thông tấn ngoại quốc gửi đi sớm hơn - từ Hà Nội - với nội dung tương tự. Điểm khác biệt duy nhất trong những bản tin của Nguyễn Khắc Toàn là ông đã không dùng ngôn ngữ thông tin thuần túy. Thay vào đó là những lời lẽ chân thành, sôi nổi và (đôi khi) mang nội dung kích động. Trong bản tin "Nông Dân Thanh Hóa Tố Cáo Chính Quyền Đàn AÔp Dân Chúng", viết ngày 20 tháng 12 năm 2001, ông kết luận như sau: Trong khi CSVN vơ vét từng mét đất của người dân khốn cùng, đói rách chỉ vì cái ghế thống trị đầy béo bổ cho quyền lợi ích kỷ của chúng, chúng lại còn hèn hạ đặt bút ký những hiệp định về lãnh hải và biên giới trên bộ dâng hàng trăm ngàn km2 cho bọn bành trướng Trung Quốc. Thật là một lũ hại dân bán nước cầu vinh. Nhất định sớm hay muộn CSVN sẽ bị lịch sử kết án tội ác tầy trời này.
Và đây là câu kết cho bản tin gửi đi ngày ngày 17 tháng 12 cùng năm: "Thật là một ngày sôi động tại Hà Nội, đi dâu cũng đập vào mắt người dân những cảnh bất công ngang trái, phi nhân -- Đây là báo hiệu điềm gở, một tai hoạ sẽ đến -- Đó là sự sụp đổ của chế độ sẽ không còn bao xa nữa."
Thái độ "sôi nổi" và ngôn ngữ "kích động" của Nguyễn Khăc Toàn bật ra tự nhiên như những tia lửa nẹt từ trong lòng một đống than hồng. Nghĩa cử hào hiệp và sự dũng cảm của ông (khi thản nhiên đến với những người dân cùng khốn đang bị oan khuất) bất chấp bạo lực đã như những ánh diêm lóe sáng giữa đêm đen.
Không thể để cho mồi lửa Nguyễn Khăc Toàn tiếp cận với những thanh củi nỏ như Phạm Thị Lộc, Nguyễn Thị Kỷ, Lê Thị Hương... ở vỉa hè Hà Nội. Vì như thế thì "Thủ Đô của ta" cháy (dễ) như không!
Nhốt Nguyễn Khắc Toàn vào một chỗ kín đáo để đề phòng hỏa hoạn quả là một việc cần làm nhưng -- (e) không đủ. Dân Việt (vốn) có hơi nhiều -- Nguyễn Khắc Toàn.
Ngày 18 tháng 6 năm 03, ngay sau khi nghe tòa tuyên án Phạm Hồng Sơn 13 năm tù cũng vì tội danh gián điệp, ông Nguyễn Xuân Phúc, bào đệ của ông Nguyễn Khắc Toàn, đã nói với biên tập viên Đinh Quang Anh Thái của đài Little Saigon Radio - trong một cuộc phỏng vấn - như sau:" Tôi không sợ... Tôi nghĩ tiến trình dân chủ là mộ tiến trình tất yếu Việt Nam trước sau gì cũng dân chủ, một nền dân chủ thật sự. Đây là tiến trình tất yếu của nhân loại".
Chỉ trong một gia đình thôi mà có đã có đến hai Nguyễn Khắc Toàn! Và những thanh củi nỏ bây giờ thì (ôi thôi) nhiều vô số, và ở khắp mọi nơi - chứ chả riêng chi Trà Cổ, Thái Bình, Tây Nguyên hay Hà Nội.
Tưởng Năng Tiến

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.