Tăng Trưởng TQ Cơ Nguy Sụt Giảm 50%
Kỷ nguyên phát triển kỳ diệu của Trung Quốc đã chấm dứt. Khủng hoảng tài chánh làm choáng váng kiểu mẫu gia tăng dẫn đầu xuất cảng bằng việc đưa tới một thời kỳ dài của phát triển toàn cầu suy yếu. Ngay dù nếu Trung Quốc có thành công trong việc khởi động mức tiêu thụ nội địa, sự gia tăng Tổng Sản Lượng Nội Địa có thể giảm một nửa tới 5% trung bình một năm trong 10 năm tới.
Sau Mao, người Trung Quốc không còn gì ngoài sức mạnh của bắp thịt, đầu óc và con cừu để thành công. 20 năm đầu của cải cách chứng kiến sự thành đạt sản xuất từ việc giải tán các hợp tác xã và chuyển sang tư bản và lao động từ nông nghiệp tới chế xuất và gia công, hầu hết để xuất cảng.
Kiểu mẫu phát triển của Trung Quốc dựa trên sự gia tăng vững chắc của thị trường toàn cầu. Thu nhập xuất cảng mạnh và tỉ lệ tiết kiệm quốc nội cao cho phép kinh tế đạt tới kỹ nghệ hóa ở tốc độ nguy hiểm.
Tiết kiệm là sự sống còn cho một nền kinh tế vì chúng cung cấp nguồn tài chánh cần thiết đối với đầu tư nhà cửa, hãng xưởng, máy móc, đường sá, trường học, và bệnh viện. Càng có nhiều tiền tiết kiệm được sử dụng cho việc đầu tư thì thu nhập càng gia tăng nhanh và dễ trở thành nguồn tiết kiệm nhiều hơn.
Nhưng tiết kiệm có thể chuyển từ tốt sang xấu. Đầu tư bắt nguồn từ nhu cầu. Nó dựa vào sự tiêu thụ và sự phát triển xuất cảng. Càng có nhiều người muốn tiết kiệm thì càng ít người chi tiêu cho áo quần, điện thoại, truyền hình và xe cộ. Tiết kiệm nhiều để đầu tư là chết khi không có sự gia tăng trong ước muốn và khả năng tiêu thụ để có thể xuất cảng nhiều hơn.
Khủng hoảng tài chánh đã thay đổi luật chơi. Trung Quốc không còn dựa vào may mắn ngoại quốc. Phần còn lại của thế giới sẽ vật lộn khó khăn đẻ đạt tới sự phát triển. Giải quyết nợ nần chồng chất của thập niên qua sẽ tốn nhiều năm.