Thông Điệp Từ Cõi Vô Hình
Phương Chính Nguyễn Quang Đạt
Lãnh vực “huyền bí” từ lâu vẫn luôn là những gì có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với bao người. Khởi đầu với sự hiếu kỳ rồi dần tiến đến nổi đam mê và thật sự dấn thân trên con đường tu học lúc nào không hay. Vì không được chuẩn bị kỹ lưỡng với các giáo lý căn bản về tâm linh học, đến khi được chứng nghiệm, tiếp xúc và va chạm với những thử thách từ thế giới bên kia, không ít người đã phải trả giá bằng những kinh nghiệm đầy đau thương và tủi hổ cho sự lãnh ngộ của mình. Một số thì thối chí rút lui hoặc với tâm trạng nghi ngờ, một số vẫn còn hoang tưởng trong sự ngạo mạn, và một số khác thì được khai mở trí huệ, tiếp tục tinh tấn trên con đường nghiên cứu và tu học. Thành hay bại một phần cũng do nhơn duyên và sự quyết tâm của mỗi người. Không ai hay và cũng không ai dở mà chỉ có sự liễu ngộ trước hay sau.
“Thông Điệp Từ Cõi Vô Hình” là một trong những bản dịch rất giá trị trong lãnh vực tâm linh của cố Giáo sư Huỳnh Thanh Nhạn (cựu Giám học trường Gia Long, Saigòn trước 1975) và cũng không ngoài tâm ước được phổ biến rộng rãi đến các học viên. Rất tiếc người viết đã không tìm thấy phần ghi chú về nguồn gốc và tác giả của nguyên tác.
Thiết nghỉ dây là một tài liệu rất xác thực và cũng là kim chỉ nam cho những ai đã và đang dự tính bước chân vào thế giới huyền vi.
Thông Điệp Từ Cõi Vô Hình
“Nhiều thông điệp từ cõi vô hình đã làm hoang mang một số người đang tập tành tìm học về Huyền Bí, nhất là khi các thông điệp dường như có tính cách riêng tư. Người nhận tưởng mình được ưu ái đặc biệt, người gởi dường như khuyến khích cái cảm tưởng đó.
Tôi đã biết một trường hợp mà một cá nhân cứ được mách trong đầu rằng ông ta đã là Nã Phá Luân trong kiếp trước, đã nên Thánh trong thời gian gần đây. Người ấy còn bảo hiện giờ bao quanh mình ông toàn là Thần linh và lâu lâu lại được Chúa Giê-su hiện đến thăm. Trường hợp này hết sức điển hình. Người nhận các thông điệp như vậy đáng thương hơn đáng trách, đáng thương hại là vì họ tưởng các lời phỉnh bợ kia là sự thật, rồi họ sẽ hành động khác thường làm cho những người chung quanh xa lánh họ vì cái bất bình thường của họ.
Đó là tôi chưa nói đến những trường hợp mà người nhận thông điệp là người trong giới chúng ta, người chỉ mong có dịp để làm việc, để giúp đời, để lấy cái kinh nghiệm học hỏi. Những sự kiện này rất nguy hiểm. Ta sẽ bị phỉnh mà không hay. Kẻ vô hình sẽ tự xưng là Bồ-tát, họ nhìn nhận ta là người lớn căn; họ sẽ cho biết chỉ có ta là xứng đáng cộng tác với họ để làm lợi cho vũ trụ. Đây là lúc ta cần đến sự sáng suốt, một sự tối cần cho người muốn tìm học siêu hình. Ai ai cũng tin rằng những gì Thầy bảo đều là hay, điều tốt cho ta. Đã là Thầy, thì Họ biết thật nhiều, họ biết vô cùng. Và họ cũng thật tâm muốn dẫn dắt ta. Nhưng họ cũng phải biết môn đệ của họ có khả năng học hay không. Cứ nhắm mắt tin bừa bãi là không xứng đáng học trường huyền bí, một trường chuyên biệt đòi hỏi sự sáng suốt, sự suy luận và trí phán đoán. Nếu người học nặng óc mê tín, dị đoan, chỉ mong có người nói ra để mà tin và để làm theo thì tốt nhứt là nên rút lui, vì trường này không dạy được con voi ăn thịt.
Tôi đã biết nhiều người hành động rất ngông cuồng, chỉ vì tin rằng mình khác thường thiên hạ, rằng mình có căn tu, rằng mình hưởng rất nhiều ân huệ của Bề Trên. Hãnh diện biết bao khi được bảo rằng ta là đệ tử quý nhứt của một Đại Bồ-tát, hay của một lực siêu phàm nào. Nên nhớ, dù ta có bước được nửa bước vào lớp tâm linh học, ta cũng chưa khác đồng loại của ta đâu. Nếu ta đã học thật nhiều, đã đọc sách thật nhiều về các Thầy và các đấng vô hình đáng được tôn thờ, về các hiện tượng đã xảy ra trong môn học này, ta tất phải biết các đấng ấy không lựa người đặc biệt tốt để dạy như ta nghỉ. Đối với một vị Bồ-tát, tất cả chúng sanh đều đáng được giúp đở, và họ dạy ta theo trình độ hiểu biết của từng người. Lúc này còn quá sớm để tôi bàn với các bạn về căn bản thuận lợi cho sự cảm thông, sự tiếp xúc trực tiếp với cõi vô hình. Đừng tưởng anh X hay anh Y không nghe được lời nói, không nhìn thấy vô hình, là những người thiếu căn cơ đáng tội nghiệp. Nên biết rằng ai ai dưới trần này cũng đang học, cũng đang được hướng dẫn bằng cách này hay cách khác.
Hiện giờ, nếu ai có thật sự để tâm vào môn học, nếu đã có nghiên cứu chương trình, tất cũng biết rằng các Thầy ít bao giờ thuyết giảng với từng cá nhân một. Bài giảng của Đức Phật cũng đã gởi đến hàng triệu người, bài giảng của Chúa Giê-su cũng đã có lớp lớp chúng sanh đến dự. Các Thầy của chúng ta có trả lời những câu hỏi có ý thức. Và muốn có những câu hỏi đó, muốn được dạy thêm, ta phải có óc tìm hiểu, phải có óc thắc mắc, phải nghe thật nhiều, đọc sách thật nhiều, suy gẫm thật nhiều. Phải tự đặt cho ta những bài toán càng lúc càng khó, phải để công sức ra mà giải quyết, khi nào cần mới có sự giúp đở. Câu hỏi nào cũng được trả lời bằng cách này hay cách khác, nếu là câu hỏi đó có ý thức và sự trả lời là để ta thêm tiến bước.
Không phải riêng ta, mà tất cả đều được hướng dẫn. Phật đâu có bảo triết pháp của Ngài để cho hạng người này mà phải dấu hạng người kia" Tất cả đều được nghe, được xem, được nghiên cứu và thi hành. Và chỉ thi hành khi nào ta thật hiểu thấu đạo và nhứt là chỉ khi nào chính ta, ta chấp nhận là đúng. Chỉ hành sau khi đã rõ, đó là quan trọng. Không phải hành vì đó là lời của Đức Thích-Ca, là sự mong muốn của Chúa Giê-su, là lời răn của Đấng Allah.
Có những dữ kiện không còn hạp với ta 2,000 năm sau khi các bậc Thầy kia mong dẫn dắt nhân loại. Không phải họ dạy sai. Họ chỉ dạy con người của một thời đại. Những căn bản, những nguyên lý thì bất biến. Từ khi tôi có hiểu biết hơn về nguyên lý Siêu Hình, tôi đã hiểu Thánh kinh của Thiên Chúa giáo hơn, hơn cả thời kỳ tôi có bổn phận dẫn dắt tinh thần cho các con chiên Thiên Chúa. Tôi đã thấy rõ những cái sai lầm của các bản dịch sau này từ các ngôn ngữ cổ xưa. Là vì người dịch đã dịch với trí thức, với tinh thần của người ở thời đại này mà không thông hiểu, chưa học qua cách sống, cách suy nghỉ của đồng loại từ Chúa Giê-su giáng phàm dạy đạo. Thiên hạ đã học Thánh kinh từ 2,000 năm nay, ít ai đã hiểu nó theo tinh thần của người giảng dạy. Bao nhiêu cái đẹp, cái hay trong đó, tôi tưởng chỉ có minh triết Đông phương mói thấm nhuần và thưởng thức.
Đối với các người đang muốn bước vào trường Tâm linh, tiện đây tôi đưa ra những cách đơn giản để theo. Cách dễ nhất là nên gần những người đang đi, hoặc đã đi trên con đường đó. Cách thứ nhì là phải đọc thật nhiều sách. Đọc tất cả, phân tách tất cả. Kinh nghiệm của bản thân tôi do cách thứ hai: đọc sách và nghiền gẫm.. Tôi đã may xem được quyển “The Occult World” (Thế Giới Huyền Bí) của Sinnett, năm 1882. Tiếp theo tôi đọc quyển “Esoteric Buddism” (Mật Tông Phật Giáo) cũng của Sinnett. Nhờ các sách đó mà tôi mong biết hơn nữa, học hơn nữa về vấn đề tâm linh. Tôi đã không ngại đi tận nguồn, tận ngọn các tài liệu để học hỏi. Sau đó tôi từ chức Giám mục của tôi trong nhà thờ Anh Quốc để có ngày giờ nghiên cứ thêm về một môn học đã làm cho tôi say mê. Tôi sang Ấn Độ để được dẫn dắt bởi những người đã qua con đường Tâm linh học.