Dáng Cha ngày Hội chẳng phai nhòa
Đường dài chưa mỏi sao dừng bước
Hỏi để ngậm ngùi mây trắng qua.
(Vô danh )
Thấm thoát thế mà sắp đến kỳ cúng thất tuần 49 ngày của Cha tôi. Mỗi lần nhắc đến Người, Me tôi laị khóc, nói rằng đúng ra thì Ba không phát bệnh lại và không mất vào thời điểm đó. Cứ tưởng Ba vào nhà thương dưỡng bệnh tim trong 2 tuần lễ thôi rồi sẽ dược về nhà như những lần trước, nhưng rồi niếm hy vong đó đã bớt dần, sức khỏe Ông đang mỗi ngày một yếu đi. Tôi được may mắn ở cạnh Người trong những giờ phút cuối cùng, sáng thứ bẩy hôm ấy, tôi đến thăm ông thật sớm thay thế cho mẹ và chị về nhà nghỉ ngơi sau suốt đêm ở lại. Hôm ấy khỉ hậu trở lạnh và gió nhiều, buổi trưa, sau khi ông dùng hết tô soup, tôi đưa ý kiến Ông nên đi bộ một vòng cho chân tay hoạt động, Ông ưng chịu nhưng chỉ đi được một chút thì cảm thấy mệt và muốn quay về phòng, đỡ Nguời lên giường đắp mền, cho thuốc trợ tim vào miệng, tôi ôm hôn Ông và nhẹ nhàng rời khỏi phòng, để lại Thanh Nhi ngồi trông Ông Ngoại, tôi và chị đi nghĩa trang ký giấy tờ mua đất theo ý muốn của Người. Nhớ lại ba tuần trước đây, sau khi đưa Bác Thu Nguyệt (một người bạn QGHC) về nơi an nghỉ tại nghĩa trang Việt Nam tai Montreal, Ông đứng ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên chung quanh rồi thích thú thốt ra lời nói mai sau này Nguời muốn sẽ được an nghỉ tại nơi đây, đặc biệt là chung quanh đã có nhiều mộ phần các bạn bè thân hửu QGHC, sau khi lo xong giấy tờ thủ tục, chúng tôi vội vã về lại nhà thương, Me tôi, Thanh Nhi, Tuấn Tuyết và năm Bác bạn của Ông đang có mặt ở đó, khuôn mặt Ông bình yên trong giấc ngủ… và hỡi ôi, hơi thở Ông dần dần yểu đi, cuối cùng Người đã lặng lẽ “Gác Mái Chèo” đi về cõi hư không qua giấc ngủ nhẹ nhàng thanh thản như mây.
Đã có một khoảng thời gian trong đời Ông rất đau lòng trước cảnh nước mất nhà tan, buồn lo và thương nhớ các anh chị em, con chaú thương yêu đang chịu cảnh lầm than ở quê nhà, lòng xót xa khi nghe tin các anh em bằng hữu thân thương bị tù đày ở các traị cảỉ tạo học tập. Nhưng ông đã kiên cường vượt qua nỗi đau khỗ, cố gắng vươn lên đề đạt được.một vị trí vững chắc trong xã hội mới, với tinh thần sắp sẵn và giúp ích của một huynh trưởng HĐ, trong 30 năm sống ở xứ người, Ông luôn hăng hái tình nguyện tham gia vaò các công tác cộng đồng, cũng như các đoàn thể, cho đến cuối đời Ông vẫn còn` làm việc tích cực và thiết tha với lý tửởng của mình, Ông luôn vui sống và sống rất có ích, bằng sự tri ân tất cã, đặc biệt hơn hết là tấm lòng tràn đầy hy sinh cho phong trào HĐVN.
Hoài niêm về Cha tôi thì không thể nào không nhắc đến Bản Tin Liên Lạc Tiếng Nói PhongTrào Hướng Đạo Trưởng Niên Việt Nam do Nhóm Tinh Thần B.P. thực hiện, tờ báo được lòng thương yêu của độc giả khắp bốn phương trời, với một ban biên tập âm thầm và nhiều chịu khó, gồm các Cô Bác Chú HĐ Trưởng Niên Xóm Montreal và Ottawa mà đứng đầu là Trưởng Cáo Mặt Đỏ Bác Trần Minh Thưởng năm nay đã trên chín bó, Bác đươc các độc giả rất yêu quí qua hình ảnh “Cụ già khuân thùng báo Liên Lạc đi gởi bưu điện trong bao nhiêu năm qua”. Liên Lạc là sợi giây nối liền thắt chặt tình tương thân tương ái của các trưởng HĐ, đang và đã một thời sinh hoạt bên nhau, các vị Hướng Đạo Trưởng Niên có cơ hội theo dõi các tin tức mới của nhau, viết lên bao lờitâm tình, kỹ niệm, chia xẽ những kinh nghiệm buồn vui trong cuộc chơi HĐ. Mục Mã Thư vẫn là bài mà chị em tôi và một số độc giả ghiền đọc, Mã Thư là nơi Mã Tử đã phóng bủt viết với chủ trương đề cao tinh thần đoàn kết, thương yêu “Hướng Đạo một ngày, Hướng Đaọ maĩ maĩ”, Mã Tử chỉ xin xây dựng lòng nhân ái của các anh chi em HĐ qua những lời mình viết. Có lần Ông tâm sự với Me tôi, Ông cố gắng dùng ngòì bút để mong muốn những lời mình viết sẽ làm cho độc giả Liên Lạc ngậm ngùi đủ mà nhỏ nước mắt và tình huynh đệ sẽ thắt chặt thêm. Khi có giọt nước mắt thật sự là có lòng thương mà có lòng thương là hết khoảng cách, niềm vui thường ngaỳ của ông là`nhận được thư từ, các bài viết của độc giá khắp nơi. Mã tử viết về những câu chuyện có thật, xảy ra trong đời thường, với cáí Tâm thương yêu rộng lớn, ông hết dạ lo lắng ân cần chia xẻ những nỗi vui buồn khó khăn của cuộc sống với độc giả khắp nơi, điều ao ước của Ông là ngoì bút của mình luôn luôn đi theo vẻ đẹp, vẻ trong sáng trong cuộc đời ảm đạm của kiếp sống tha hương. Ông viết vì muốn tìm lại cho chính mình hình ảnh những ngày họp trại với bao niềm vui, tiếng cười rộn rã khi các Anh Chi Em mừng gặp lại nhau, những đêm lửa trại ấm áp lòng người chan hòa vaò tiếng hò câu hát bên tình huynh đệ HĐ giữ chặt mối dây, những cái đẹp của tuổi trẻ đã mất, của một thời đã qua rồi sẽ dần chìm vào quên lãng.
Lúc Người nằm xuống, thời tiết Montreal đột nhiên trở lạnh nhiều, mưa gió thổi mạnh suốt ba ngày liên tiếp như cũng khóc thương người ra đi, tuy thời tiết khắc nghiệt nhưng các thân bằng quyến thuộc, bạn bè gần xa , đại diện các hội đoàn, các bạn đồng môn trường QGHC và các trưởng Hướng Đạo tại Montreal đều đến viếng linh cữu chào từ biệt Người, trong những ngày đau buồn này gia đình chúng tôi cũng vô cùng cảm động với sự hiện diện trong suốt thời gian tang lễ của các Dì, Chú va` Em Bi đến từ Ont.,Virginia, L.A và xin tri ân quý trưởng HĐ từ những nơi xa xôi Ottawa, Toronto, Virginia, San Jose đã vượt bao đường xa vạn dặm đến tham dự buổi lễ tiễn đưa người huynh trưởng. Linh cửu Người được các trưởng HĐ, các bạn đồng môn QGHC khiêng ra xe tang, Bỗng nhiên, điều may mắn kỳ lạ xảy ra, thời tiết lúc đó trở nên ấm áp, mưa ngừng gió tạnh, mặt đất khô ráo với làn gió Thu nhè nhẹ, bầu trời dần sáng lên rực chiếu vào những khuôn mặt u buồn, mọi ngừời có cơ hội đi bộ bên nhau, với tay cầm những vòng hoa, nho nhỏ lời cầu nguyện cho hương linh trên đường đến huyệt mộ. Vào lúc các Tăng Ni đang tụng kinh, linh cửu từ từ hạ xuống, tự nhiên ánh nắng vàng sáng tỏa dâng lên cao rực chói ấm áp choàng phủ lên quan tài, cùng lúc mọi người quyến luyến đặt những đóa hoa thương yêu lên lính cửu Người, vào lúc đó, tôi ngước lên nhìn thấy mây trời thật trong xanh chung quanh khu vực nghĩa trang, mặc dầu phía xa xa bầu trời vẫn đầy mây xám đậm. Lễ an táng vừa chấm dứt thì nắng cũng từ từ tắt dần, một giờ sau đó bầu trời u ám của Montreal trở lại rơi rớt những giọt mưa Thu.
Cha tôi vốn sống giản dị, chỗ Nguời an nghĩ cũng thật khiêm nhường với những rừng cây mênh mông, gió reo vì vu, có mây bạc trắng đôi khí giăng thấp như sương mù, phong cảnh thật giống nhu những bức tranh thủy mạc treo trong phòng đọc sách ma`lúc sính tiền ông hằng nhìn ngắm, mỗi buổi chiều ra thăm mộ cha, tôi luôn lính cảm lời khấn nguyện của mình sẽ theo gió hương bay đến Nguời cùng với lòng thương nhớ vô biên.
Nguời đã giã từ cõi tạm, tìm về Nguồn Thật với BP kính yêu, nhưng ở cõi tạm này, tôi nghĩ hình ảnh Nguời sẽ bất tử trong lòng những Huynh Đệ Hướng Đạo, các bạn đồng môn cưu sinh viên truờng QGHC và tất cả mọi người trong gia đình cùng những người thân thương.
Thanh Yến