Lỗ nhỏ có thể làm đắm thuyền. (PNTP)
Năm 1978, tôi và ông Trần cùng bị giam tại trại 7/liên trại 4 Hoàng Liên Sơn(Yên Bái). Tôi và ông ở hai đội khác nhau, nhưng chung một lán và cùng bị khổ dịch là con đường nối với trại 3 để xe xơ giới nặng có thể di chuyển khi cần. Có thể đây là một việc làm tạo khổ dịch cho tù hoặc cũng có thể là để nhanh chóng di chuyển can thiệp khi chúng tôi vì cùng cực quá sẽ nổi loạn. Thời gian này, trại chúng tôi ở chỉ được phát bột mì nhỏ giọt thay gạo. Đầu tiên nhà bếp chỉ nhào bột, nặn thành hình tròn rồi bỏ vào chảo luộc lên. Sau này, có một anh nhà bếp, nhà có lò bánh mì tại Saigon, có sáng kiến đắp lò nướng bánh mì, và từ đấy, anh em được ăn bánh mì nóng giòn, ngày hai bữa, mỗi bữa một ổ bằng nắm tay. Riêng hai đội làm đường thì buổi sáng mỗi người được cho ăn thêm 1/3 ổ, để làm lao dịch. Làm việc quần quật từ sáng sớm đến trưa màăn một cái bánh mì như vậy thì thật như muối bỏ bể. Aên rồi uống thêm nửa "gô" nước vào mà bụng chỉ mới óc ách thôi, làmsao no nổi. Cái đói kinh niên, ngày này qua ngày khác thật là khó chịu, dù có "cải thiện" (kiếm) được vài đọt khoai mì hay rau tàu bay thì cũng chẳng đi đến đâu. Do đó, tù nhân phải phát huy sáng kiến, có anh thì dồn bánh mì ăn vào buổi sáng mới có sức mà làm đất; có anh thì dồn vào bữa tối, bụng có tạm ổn mới ngủ được, nhất là vào những đêm lạnh giá. Bữa trưa là "gô" nước nhà bếp và mấy muỗng canh rồi chịu trận. Vốn tính cẩn thận, hay lo xa, và để thỉnh thoảng có được bữa no, anh Trần rủ mấy anh em thân tình chơi hụi. Mỗi ngày đóng nửa ổ bánh, bảy người nên ai "hót" hụi thì được 3 ổ rưỡi, tạm được no một bữa. Thật nhớ muôn đời. Mùa đông đến, gió lùa vào khe liếp, từ dưới "dát" giường lên, lạnh như băng, mỗi lán đốt hai bếp lửa mà vẫn còn run cầm cập. Ngủ không được, chúng tôi xì xầm tâm sự. Anh lo cho gia đình, vợ và 5 con thơ dại. Để an ủi và khích lệ anh, tôi bấm số tử vi của từng người, tổng hợp lại và quả quyết với anh là từ nay đến khi anh trở về, gia đình anh sẽ không sao cả, và còn có thời cơ hưng thịnh nữa. Tuy nhiên cần tích phúc, vì trong thập niên 90 vào đại hạn 63-72 của anh sẽ có thay đổi tốt nhưng sau đó lại có nhiều chuyện lo buồn đáng kể, cần vững tâm vì đó là số mệnh. Anh cẩn thận và biết lo xa về mọi công việc trong cuộc sống nên chắc chắn có thể chịu đựng được các khó khăngian khổ và sẽ không đi vào ngõ cụt. Từ đó, tôi thấy anh vui vẻ hơn, không còn bi quan như trước nữa. Sau dó, chúng tôi bị chuyển trại và xa nhau; Cho đến năm 1985 mới gặp lại tại Saigon. Năm 1986, anh cùng vợ con vượt biên và bặt tin từ đó. Năm 1991, tôi đến Hoa kỳ theo diện H.O và định cư tại nam Cali. Nhớ đến anh, tôi có nhờ báo chí nhắn tin nhưng vẫn bătëvô âm tín. Tuy nhiên, tôi vẫn yên tâm, tin rằng anh và gia đình đang vào thời vận tốt, chắc chả sao. Có lẽ, họ đang định cư ở một nơi nào đó xa Cali hoặc xa nước mỹ. Bảy năm sau, năm 1998, tôi nhận được phôn của một người bạn tại Tustin, ông cho biết có người tên Trần nhắn tin tôi trên báo, có ghi điện thoại số (714)…Đúng là anh rồi. Được tin thì trời đã gần tối, tôi vội gọi cho anh. Anh mừng rỡ vô cùng, hỏi han rối rít và hẹn lên thăm tôi vào sáng sớm hom sau. Sau 12 năm xa cách chúng tôi gặp lại nhau, mừng mừng tủi tủi. Anh già đi khá nhiều và trên nét mặt có nhiều lo âu, buồn bã. Anh nói:Tìm được "cậu", tớ mừng quá. Các điều "thầy" đoán hồi ở LT/HLS đều ngay bóc . Vận may thì sẽ kể sau, chuyện rủi thì xin thầy giúp ngay mới được. Tôi rót trà mời khách và an ủi anh: chuyện đâu còn có đó. Vắn tắt cho "moi" biết đầu đuôi câu chuyện ra sao đã. Anh có vẻ trầm tĩnh lại và kể cho tôi nghe mọi chuyện. Tóm lược như sau: Chuyến vượt biên năm 1986 của gia đình anh an toàn và gặp nhiều may mắn. Chỉ 3 tháng sau đã đến Hoa Kỳ và định cư ở Indiana. Sponsor của gia đình anh là một bà giáo có chồng hy sinh ở Việt Nam. Bà rất có cảm tình với người tỵ nạn VN nên đã hướng dẫn, giúp đỡ gia đình anh về mọi mặt. Và chỉ một tháng sau là đời sống đã tạm ổn định: vợ chồng anh đều có việc làm gần nhà và năm đứa con đều đã trở lại trường lớp. Cả gia đình vui vẻ hòa đồng vào nhịp sống mới. Mười năm sau, cuộc sống đã vững vàng, dư dả, anh bàn với vợ và chuyển về nam Cali, khí hậu ấm áp hơn, lại gần gũi bạn bè và cộng đồng người việt. Nhất là có thể tìm gặp lại gia đình tôi. Về đến nơi, anh mua ngay một căn nhà 5 phòng rộng rãi, tiện nghi và khá rẻ. Dọn vô ở, mấy tháng đầu thì không sao, mọi công việc làm ăn đều có vẻ "xuôi chèo mát mái ", nhưng bước sang tháng thứ sáu thì gặp nhiều chuyện phiền phức và bị "tuột dốc", phải nhờ sự trợ giúp của bà sponsor và phải cố gắng lắm mới chống đỡ nổi, không phải khai phá sản. Và điều đau khổ hơn cả là hai năm mất liền hai đứa con, một trai một gái, đều đang là sinh viên đại học có triển vọng. Biết gặp phải thời vận xấu như tôi đã tiên đoán và dặn dò hồi gần hai chục năm về trước, anh cố dằn lòng an ủi vợ, khích lệ con cái và cầu trời khấn phật, nguyện một lòng tu nhân tích đức, mong sao gia đình từ đây được bình an. Mặt khác, anh đăng báo nhắn tin tìm tôi, mong gặp lại tôi với hy vọng tôi sẽ có cách gỡ rối cho gia đính anh. Có lẽ tôi với anh vòn duyên nên lại gặp lại nhau. Anh nhờ tôi coi lại nguyên do và giúp anh ý kiến để có thể qua khỏi vận xấu này. Nghe xong, tôi bấm quẻ và an ủi anh:"quẻ tốt, vận xấu sẽ qua. Có hỉ tín hiện dần trên khuôn mặt, cậu đừng có lo. Tuy nhiên, phải xem lại mồ mãtổ tiên và chỗ cư trúcủa gia đình. Nhất định là có chuyện. Tớ phải đến nhà cậu xem qua rồi mới tính được. Anh vui mừng gật đầu, gọi phôn cho bà xã rồi kéo tôi ra xe. Trên đường, chúng tôi ôn lại những ngày gian khổ trên trận tuyến, đối đầu với giặc thù; những ngày tủi cực trong lao tù CS và những chuyện cảm động, vui vẻ khi đến được vùng đất tự do. Chúng tôi cùng có sự băn khoăn khi nhìn về hiện tình đất nước: Chính thể hà khắc còn đáng sợ hơn cọp dữ, đồng bào ta, quê hương ta đã quá khổ vì CS bạo tàn, ta ph3i làm sao khi đã già, khi thế cùng lực kiệt và mọi thứ đều nằm ngoài tầm tay của mình. Điều có thể làm được là phải tiếp lửa cho con cháu mình để họ nung nấu ý chí, tiếp bước cha ông, đồng lòng quyết liệt đấu tranh bằng mọi cách, mọi phương tiện, tạo thời cơ quang phục quê hương, mang lại tự do, dân chủ, thịnh vượng và phú cường cho dân cho nước. Xa lộ chạy dài nhưng rồi cũng đến nơi.
Phong Thủy & Tử Vi Gia Song Lộc ,
1501 S 4th Street #f Alhambra, CA 91803.
Tel: (626)-289-8467