Hôm nay,  

Cơn Mê Sảng Súng Đạn Ở Mỹ Còn Kéo Dài Đến Bao Giờ?

05/05/200700:00:00(Xem: 8014)

  Ai đã từng coi những phim cao bồi miền viễn tây Mỹ chắc chắn đã từng trông thấy cảnh 2 chàng cao bồi đứng đối diện nhau khá xa trên một con đường. Cả hai đều có súng và kẻ nào rút súng nhanh thì sẽ hạ đối thủ. Đó là thời nước Mỹ vừa lập quốc, người ta dùng súng để thanh toán những hận thù, bất mãn mà hệ thống pháp luật chưa được thiết lập vững chắc để giải quyết những tranh chấp giữa hai người. Ai cũng nghĩ rằng sau cả trăm năm trôi qua, chuyện người dùng súng để giải quyết vấn đề không còn xảy ra trên đất Mỹ văn minh nữa. Lầm to!

Ở nước Mỹ ngày nay người ta có thể mua súng đạn dễ như mua một món đồ chơi và hậu quả là mỗi năm có chừng 30000 người chết vì súng bắn ở Mỹ. Ngày thứ hai 16 tháng 4 năm 2007 vừa rồi, Trường đại học Virginia Tech lại hứng chịu một vụ thảm sát kinh hoàng nhất trong lịch sử súng ở Mỹ khi một sinh viên Nam Hàn tên Cho Seung-hui đã dùng 2 cây súng mua hợp pháp để giết 32 sinh viên và giáo sư vô tội và cuối cùng dùng súng để tự sát.

Liệu chuyện thảm sát ở Đại học Virginia Tech có thể ngăn ngừa bằng những biện pháp cấm hay kiểm soát gắt gao chuyện bán súng được không" Câu trả lời không đơn giản vì đã từ lâu quyền tự do mua súng đã là thói quen của dân Mỹ và không dễ thay đổi trong một sớm một chiều.

Trước vụ thảm sát ở Đại học Virginia Tech, đã có những cuộc thảm sát bằng súng xảy ra như sau

1) Tháng 8 năm 1996: Tại Austin, Texas, cựu quân nhân Charles Whitman sau khi dùng dao giết mẹ, vợ và học sinh, đã leo lên một ngọn tháp quan sát ở trường đại học Texas và dùng súng bắn giết thêm 14 người và một bào thai nữa. Một nạn nhân chết vì biến chứng vết thương năm 2001. Có hơn 30 người bị thương. Cảnh sát dùng súng bắn chết Whitman.

2) Vào ngày 18 tháng 7 năm 1984, tên hung thủ James Oliver Huberty vốn là một người làm công tác an ninh đang thất nghiệp, đã dùng súng giết chết 21 người ở một nhà hàng McDonald. Một người cảnh sát dùng súng nhắm để bắn chết Huberty

3) Vào ngày 20 tháng 8 năm 1986 ở Edmond, Oklahoma, một người làm bưu điện tên Pat Sherril, khi biết mình sắp bị đuổi việc, dùng súng giết 14 người tại bưu điện và rồi tự sát bằng súng luôn.

4) Vào tháng 12 năm 1987, ở Russel, Arkansas, hung thủ Gene Simmons giết 16 người, trong đó bao gồm 14 người là họ hàng. Simmons sau đó bị xử tử.

5) Vào ngày 16 tháng 10 năm 1991 ở Killen, Texas, tên hung thủ George Hennard lái chiếc xe đâm vào quán cà fê Luby và nổ súng giết 23 người. Ông ta dùng viên đạn cuối cùng để kết liễu đời ông khi cảnh sát bao vây tiến vào.

6) Vào ngày 20 tháng 4 năm 1999, ở Littleton, Colorado, hai học sinh trường trung học Columbia là Eris và Dylan Klebold, dùng súng giết 13 người - gồm 12 học sinh và 1 thầy giáo -và làm bị thương 23 người trước khi tự sát.

Ai cũng nghĩ là sau biến cố thảm sát ở trường trung học Columbia, chính quyền Mỹ sẽ có những biện pháp cấm hay kiểm soát gắt gao chuyện bán súng, nhưng rồi những người làm luật ở Mỹ không hành động gì cả. Để rồi ngày hôm nay biến cố đau thương ở trường Đại học Virginia Tech xảy ra làm thiệt mạng 32 người. Nên nhớ hung thủ Nam Hàn Cho Seung-hui đã mua 2 cây súng và đạn một cách hợp pháp dù anh ta đã có những triệu chứng cho thấy anh ta có bệnh tâm thần.

Nói chung những người làm luật ở Mỹ không dám đụng vào bọn tài phiệt súng vì quyền hạn và ảnh hưởng quá lớn của bọn này. Đại diện cho tài phiệt súng là hiệp hội bán súng NRA có 4 triệu hội viên. Nhiều chiến lược gia cho rằng đạo luật cấm bán loại súng tấn công năm 1994 (assault weapons ban) đã làm cho Đảng Dân chủ mất quyền kiểm soát đa số ở Quốc Hội trong cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ năm đó.

Năm 2000, ứng cử viên dân chủ Al Gore thua trong cuộc bầu cử tổng thống cũng là phần nào vì vấn đề súng. Trong cuộc bầu cử năm 2004, ứng cử viên John F. Kerry tìm cách lấy điểm với những người yêu súng bằng cách đi săn vịt trời trước ngày bầu cử. Hai ứng cử viên dân chủ là James Webb ở Virginia và Jon Tester ở Montana đều ủng hộ chuyện dùng súng và đã đem lại chiến thắng cho Đảng dân chủ ở thượng viện.

Sau biến cố ở trường Đại học Virginia Tech, lãnh tụ đa số ở Thượng viện là nghị sĩ Harry Reid đưa ra lời cảnh cáo đối với việc "phê phán vội vàng" về chuyện đưa ra luật khe khắt mua bán súng. Ông Reid cho là quá sớm để đưa ra luật hạn chế mua bán súng. Điều đó cho thấy ông Reid chưa dám đương đầu với bọn lái súng NRA (Natinal Rifle Association). Một ứng viên tổng thống là Nghị sĩ da đen Barack Obama nói với thính giả truyền thanh rằng ông ủng hộ chuyện cần phải đổi luật để bảo đảm rằng người bị bệnh thần kinh không thể mua súng. Nhưng ông nói thêm rằng, "Tôi tôn trọng những người dùng súng đi săn hay những người cần súng ở trong nhà để bảo vệ".

Sự ngần ngại của đa số những vị dân cử dân chủ trong chuyện tiến tới một đạo luật mới về súng đã làm cho những người ủng hộ chuyện kiểm soát súng bực bội và làm cho những nhà làm luật dân chủ băn khoăn, lo ngại.

Nghị sĩ Dianne Feinstein và Dân biểu Carolyn McCarthy là những người trong số người cho rằng chuyện bắn súng ở Virginia Tech cho thấy cần có nhu cầu kiểm soát súng khắt khe nghiêm ngặt hơn.

Từ cuộc bầu cử năm 1990, Hiệp hội súng NRA năm 1990 đã cho những ứng cử viên liên bang và đảng 16 triệu dollars và chi thêm 32 triệu dollars tiền vận động tranh cử để ủng hộ hay chống đối một ứng cử viên nào đó. Vì vậy NRA đã duy trì sự ảnh hưởng đối với những vị dân cử dân chủ đang kiểm soát quốc hội. Dù có một vài dân cử thuộc đảng Dân chủ tỏ vẻ vuốt ve Hiệp hội bán súng NRA để mong có sự hỗ trợ, nhưng nói chung Đảng Dân chủ vẫn theo đuổi chủ trương kiểm soát chuyện bán súng trong khi những người dân cử Cộng hòa, kể cả Tổng thống Bush hiện nay theo đường lối chủ trương dễ dãi trong chuyện mua súng.

Đã bao nhiêu năm rồi bọn tài phiệt súng đã đầu độc dân Mỹ rằng quyền tự do mua súng là quyền thiêng liêng bất khả xâm phạm đã được Tu chính án thứ 2 của Hoa Kỳ minh định. Chúng đưa ra nhận định ngu xuẩn, "Súng không giết người, chỉ có người giết người". Nhưng thử hỏi người không có súng thì người có giết người được không"

Sống ở trên đời quyền tự do ăn nói, tự do tín ngưỡng, tự do báo chí đúng là những quyền thiêng liêng mà bất cứ chế độ tự do dân chủ nào cũng phải công nhận và bảo vệ. Còn quyền mua súng giết người không thể là một thứ quyền "thiêng liêng" như bọn lái súng đã cổ súy và đầu độc, nhồi sọ dân Mỹ trong bao nhiêu năm nay. Lý do chính đáng duy nhất mà bọn lái súng đưa ra là người dân cần phải mua súng để chống lại kẻ gian xâm nhập nhà, cướp bóc này nọ.

Nhưng thống kê cho thấy chỉ có một số rất ít trường hợp người dân dùng súng để chống lại kẻ gian, còn đa số là những trường hợp lạm dụng súng. Súng bán bừa bãi và kẻ gian mua súng để làm bậy, những kẻ tâm trí bất thường như tên sinh viên điên khùng Cho Seung-hui mua súng để giết người vô tội. Điên rồ và ngu xuẩn hơn nữa khi những nhà làm luật Mỹ không những cho phép bán súng cầm tay (handgun) mà còn cho phép bán những súng tự động có sức hủy diệt lớn như AK- 47. Dĩ nhiên là có những kẻ gian ác dùng súng AK- 47 để đi giết người hàng loạt.

Cái ngu, cái tồi bại của bọn dân cử Mỹ không đưa ra nổi một đạo luật để ngăn chặn vũ khí giết người hàng loạt này của bọn lái súng Mỹ là một điều tệ hại không thể diễn tả bằng lời. Tội nghiệp chính quyền Mỹ cứ mong đi xuất cảng dân chủ kiểu Mỹ đi khắp toàn cầu. Thứ dân chủ kiểu bán súng đầy đầu đường xó chợ và sách báo khiêu dâm tận hang cùng ngõ hẽm xem ra không hấp dẫn được ai! Rồi có những công dân lương thiện đàng hoàng, chỉ vì có súng trong tay, rồi lỡ khi nóng giận không kềm chế được, dùng súng bắn vào người thân của mình, gây ra sự chết chóc không hàn gắn được và bản thân người bắn súng đương nhiên phải vướng vòng lao lý, tù tội suốt đời.

Cái hại của chuyện bán súng tự do đã quá to lớn rõ ràng so với cái lợi mua súng trị kẻ gian quá nhỏ nhoi. Tiếc rằng nhà cầm quyền đã không vì quyền lợi của đại đa số quần chúng mà ra luật cấm bán súng vì sợ thế lực bao trùm của bọn lái súng. Dân bỏ tiền thuế ra trả lương cho những vị dân cử nhưng những vị dân cử không phục vụ và bảo vệ quyền lợi của người dân mà lại làm lơ cho bọn lái súng thao túng chuyện bán súng giết người để kiếm lời. Thật là khốn nạn và mỉa mai đến chừng nào!

Chuyện kiểm tra xem người mua súng có tiền án hay bệnh tâm thần trước khi bán súng không có hiệu quả bao nhiêu vì có những tên giết người chưa từng bị tiền án hay bị bệnh tâm thần. Chỉ khi có súng trong tay kẻ có súng mới đi cướp hay giết người vô tội vạ. Còn bán súng là còn có kẻ chết oan vì súng, thế thôi. Biện pháp ngăn ngừa duy nhất là cấm bán súng chứ những chuyện kiểm tra lý lịch người mua súng xem ra không có hiệu quả bao nhiêu trong chuyện ngăn ngừa chuyện thảm sát tập thể hay chuyện kẻ gian dùng súng giết người hoặc kẻ bất bình thường sử dụng súng để làm bậy, giết người không thù oán.

Những chính trị gia cũng thấy sự sai trái nhưng không dám đương đầu với thế lực của bọn tài phiệt súng, sợ thiệt hại đến quyền lợi của chính bản thân mình nên cho dù đã có những vụ thảm sát do súng gây ra mà bọn chính trị gia của Mỹ vẫn tiếp tục im lặng một cách hèn nhát khốn nạn. Đôi khi người ta tự hỏi cái chính quyền Mỹ "của dân, do dân và vì dân" mà Tổng thống Abraham Lincoln đã đề ra có thực sự phục vụ dân không hay đi phục vụ quyền lợi của bọn bán súng. Tại sao những người làm luật Mỹ lại đặt quyền lợi của 4 triệu hội viên hội súng lên trên quyền lợi của trên 300 triệu người Mỹ" Còn chuyện tu chính án thứ 2 cho phép dân Mỹ mua súng là cũng do con người đặt ra, nay thực tế cho thấy tu chính án này sai lầm thì cũng nên quăng cái tu chính án sai lầm vào sọt rác của lịch sử đi để dân Mỹ không còn phải đổ máu vì súng đạn. Không nên coi tu chính án thứ 2 này là một thứ thiêng liêng bất di bất dịch phải tôn thờ tôn trọng muôn đời. Lịch sử nhân loại là một thứ lịch sử tiến hóa đi lên, cho nên luật pháp cũng cần phải thay đổi để thích ứng với thời đại, nhằm bảo đảm hạnh phúc của công dân. Đó là một điều khôn ngoan cần phải làm. Tiếc rằng những dân cử Hoa Kỳ, từ tổng thống đến dân biểu nghị sĩ chưa có đủ khôn ngoan và quyết tâm để đưa ra luật mới để cấm bán súng hầu mang lại phúc lợi cho người dân.

Nên nhớ rằng Tổng thống Abraham Lincoln bị giết vì súng, Tổng thống John F Kennedy cũng bị giết vì súng. Tổng thống Ronald Reagan bị bắn nhưng may mắn không chết. Đến như người lãnh đạo cao cấp nhất nước Mỹ mà còn bị giết vì súng thì thử hỏi còn người dân nào an toàn trong cuộc sống" Đám dân cử trong chính quyền Mỹ cứ ngồi trơ trơ vô cảm như đá trước những sự chết chóc do súng gây ra mà không làm nổi một cái luật cấm bán súng để đem lại chuyện ích quốc lợi dân cho cả nước Mỹ. Hèn nhát và ngu xuẩn đến thế là cùng!

Biến cố thảm sát ở trường Virginia Tech có thể đã không xảy ra nếu những người lãnh đạo trong quốc hội mạnh dạn đương đầu với bọn chuyên nghề vận động bán súng ở quốc hội. Đây là vụ thảm sát có số người chết nhiều nhất trong lịch sủ nước Mỹ. Nhưng dường như nó chưa đủ để thức tỉnh dân Mỹ và những nhà làm luật Mỹ để kịp thời đưa ra một đạo luật cấm súng hầu ngăn ngừa những vụ thảm sát tương tự xảy ra trong tương lai.

Sau vụ một người đàn ông điên khùng dùng súng giết 5 bé gái dân Amish ở vùng Pennsylvania vào tháng 10, tòa Bạch ốc cũng không có biện pháp an ninh nào dành cho khuôn viên trường học. Đám chính trị gia Mỹ khi tranh cử thì hứa hẹn sẽ làm những điều hay lẽ phải, ích quốc lợi dân nhưng khi đắc cử vào chức vụ rồi thì tránh né không dám giải quyết những điều sai trái như chuyện bán súng vì sợ chống đối chuyện bán súng sẽ có ảnh hưởng đến tương lai chính trị của họ. Họ xem quyền lợi chính trị của họ hơn là quyền lợi của dân chúng mà họ thề thốt phục vụ.

Ngay sau khi chuyện thảm sát ở Đại học Virginia Tech xảy ra, chỉ có một số ít người quy trách nhiệm cho tên hung thủ điên khùng người Nam Hàn, còn đa số đều cho chuyện luật pháp lỏng lẻo của Mỹ trong chuyện mua súng của Mỹ là nguyên nhân đưa đến chuyện thảm sát. Chuyện dễ dàng mua súng càng làm cho chuyện nổ súng có thể xảy ra nhiều hơn. Còn ý tưởng cho rằng nếu có nhiều sinh viên có quyền mang súng thì họ sẽ hạ sát tên hung thủ là một ý tưởng không hợp lý cho lắm.

Ở Mỹ chính phủ cho phép người hút thuốc truy tố đòi công ty thuốc lá bồi thường vì chuyện hút thuốc gây ra bệnh hoạn ung thư. Rồi những người ăn những thực phẩm chiên dòn ở những nhà hàng McDonald hay Burger King có quyền kiện những nhà hàng ăn này vì thức ăn có quá nhiều dầu mỡ làm cho thân thể họ béo phì bệnh hoạn. Nhưng có chuyện buồn cười là khi có người đặt vấn đề là những người bị súng bắn nên truy tố những công ty bán súng thì có vài vị dân cử lập tức làm ra luật cấm không được truy tố những hãng bán súng khi có người thân bị thương tích hay mất mạng vì súng! Sao mà khi cần bảo vệ quyền lợi của bọn lái súng thì những vị dân cử Mỹ lại mau mắn và sốt sắng làm luật bảo vệ quyền lợi của bọn này đến như vậy! Thật là mỉa mai và lố bịch không thể tưởng tượng.

Thủ tướng Úc John Howard nói, "Chúng tôi quyết định hành động giới hạn chuyện bán súng và chúng tôi chứng tỏ một quyết tâm toàn quốc rằng thứ văn hóa súng tiêu cực ở Mỹ không thể nào có được ở quốc gia Úc của chúng tôi." Hơn 11 năm trước ông Howard đã thử thách vận mạng chính trị của ông khi ông ra lệnh đưa ra luật kiểm soát súng gắt gao sau khi có một hung thủ dùng súng để giết người tập thể. Vụ thảm sát này được coi như một trong những vụ đẫm máu nhất trên thế giới. Chuyện xảy ra ở trung tâm du lịch Tasmanian làm 35 người chết. Sau đó, Úc ra luật cấm bán súng tự động (automatic weapons) và súng cầm tay (handguns) và kiểm soát gắt gao bằng (license) mang súng và đạn.

Ở Đức, dù luật kiểm soát súng gắt gao nhưng cũng xảy ra một chuyện có một thiếu niên năm 2002 dùng súng bắn giết 12 người bao gồm thầy giáo, một thư ký, hai học sinh và một cảnh sát viên tại một trường trung học. Tên hung thủ thiếu niên này là một hội viên của một hội súng nên có quyền mua vũ khí. Cuộc tàn sát đã khiến cho nước Đức tăng tuổi mua vũ khí từ 18 lên 21 tuổi.

Ở Anh vào ngày 13 tháng 3 năm 1996, tại thành phố Dunblane có một tên điên khùng vào một nhà trẻ dùng súng giết 16 trẻ em và một cô giáo rồi sau đó tự sát. Sau biến cố kinh hoàng này, chính phủ Anh của Thủ tướng Tony Blair ra lệnh cấm nghiêm ngặt chuyện bán súng và kể từ đó nước Anh sống trong an bình, không còn nghe tiếng súng, không còn chuyện giết người kinh tởm hàng loạt xảy ra nữa. Nên nhớ chuyện này xảy ra 3 năm trước khi 2 học sinh giết bạn và thầy cùng trường tại trường Columbia, Colorado. Lẽ ra nước Mỹ phải học ngay bài học cấm bán súng của nước Anh thì biết bao nhân mạng dân Mỹ được bảo toàn kể từ ngày ấy. Chính quyền ngu si đần độn không thức thời thì dân lãnh đủ hậu quả. Cho đến ngày nay sau vụ thảm sát Virginia Tech, xem chừng ra chính phủ Mỹ vẫn cứ bình chân như vại trước cảnh máu đổ thịt rơi của dân chúng Mỹ vì súng đạn. Thật không còn lời lẽ gì để nói lên cái vô tâm, ù lì, ngu xuẩn của chính quyền Mỹ về chuyện súng.

Ở Thụy Điển, người dân chỉ có quyền mua súng chỉ khi nào họ có bằng đi săn và là hội viên của những hội thực tập bắn súng và không có tiền án. Ở Ý muốn mua súng phải có lý do chính đáng. Ở Trung Cộng thì dân không có quyền mua súng. Sự kiểm soát súng gắt gao ở Âu Châu làm cho số người bị thiệt mạng vì súng giảm thiểu đến mức tối đa là bài học cho Mỹ.

Cần phải có một kế hoạch lâu dài để giáo dục cho dân Mỹ hiểu rằng quyền mua súng giết người không phải là quyền thiêng liêng như bọn lái súng tài phiệt đã đầu độc dân Mỹ bấy lâu nay. Chuyện mua súng dễ dãi không làm cho xã hội an toàn hơn mà trái lại làm cho xã hội ngày càng mất an ninh, cảnh máu chảy thịt rơi vì súng không biết đến bao giờ ngưng.

Nếu những người dân cử Mỹ không can đảm đứng dậy để đương đầu với bọn lái súng hầu đưa ra một đạo luật cấm bán súng như nước Úc và nước Anh đã sáng suốt hành động, thì chắc chắn không chóng thì chầy một vụ thảm sát khác bằng súng sẽ xảy ra trên đất Mỹ trong một tương lai không xa. Đến lúc đó người dân Mỹ có nên than khóc về chuyện người chết vì súng hay nên nguyền rủa bọn dân cử hèn nhát đã không làm nhiệm vụ bảo vệ dân trước quyền lợi của bọn tài phiệt súng.

Los Angeles, một đêm khô lạnh cuối tháng 4 năm 2007

Email: dalatogo@yahoo.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.