- Ngoại công, nội kích, cái nào quan trọng hơn"
Tể tướng Vương Bưu đang đứng ở đầu hàng, thấy câu hỏi quá dễ ăn, bèn vọt miệng thưa:
- Muôn tâu! Ngoại thì xa, nội thì gần. Xem như thế đủ biết nội nguy nhiều hơn ngoại, nên chiến trận mau hơn. Nhấp nháy đã biết phần thua, thắng.
Ngụy vương hớn hở mặt rồng. Vuốt râu nói:
- Được! Được! Theo tin tình báo gởi về, thì nước Kinh mỗi ngày một suy yếu. Phần thì mùa màng thất bát, phần thì nhảy nhót quanh năm, phần thì công bộc lo vui chơi mà không thèm trách nhiệm. Nay ta muốn tận dụng cơ hội trời cho để mở mang bờ cõi, đem sự yên lành đến cho bá tánh muôn dân, hầu gom về một mối, thì phải làm sao"
Vương Bưu vòng tay đáp:
- Hoàng hậu nước Kinh là Trịnh Tụ, nổi tiếng về ghen. Nay đánh vào chỗ đó thì bình tâm chắc cú.
Ngụy vương nghệch mặt ra một chút, rồi tức tốc nói:
- Trịnh Tụ nổi tiếng về ghen. Do đâu mà ngươi biết"
Vương Bưu sảng khoái thưa:
- Mùa đông năm trước, bệ hạ có sai hạ thần đi sứ sang Kinh để tỏ tình hòa hiếu giữa hai nước. Lúc đến nơi, thấy kinh thành nhộn nhịp, lại giăng đèn kết hoa. Hạ thần lấy làm lạ, bèn hỏi vị quan coi nhà quốc khách: "Bây giờ là mùa đông. Tiết trời không thuận lợi cho việc tổ chức hội hè, mà nước của ngươi cũng đã có hoàng hậu. Nay lại giăng đèn kết hoa, là nghĩa làm sao"". Vị quan ấy đáp: "Liễu Thanh, là ái phi được vua yêu chiều thương mến, bỗng chợt nhớ mùa xuân, nên thần dân phải vắt giò lên cổ là vì duyên cớ đó.". Mấy ngày sau, bao nhiêu hoa hòe hoa sói đều bị dẹp hết ráo. Thần lấy làm lạ, hỏi: "Hôm trước thì nhộn nhịp. Nay lặng yên như tờ, là cớ làm sao"". Vị quan ấy nhìn quanh một vòng, khi chắc là chẳng có ai, liền nhỏ giọng đáp: "Lấy cớ là tiêu xài hoang phí, lại vong động lòng dân, nên Trịnh Tụ hoàng hậu đã xử Liễu Thanh phải về nơi thôn xóm, mà vua chẳng dám làm gì hết cả!". Xét như thế thì vua thua hoàng hậu, mà một khi vua thua hoàng hậu - thì chỉ cần đụng đến một chữ ghen - ắt cõi giang san sẽ vào nơi giông tố.
Ngụy vương suy nghĩ một chút, rồi ưu tư nói:
- Nếu muốn vua Kinh say đắm, và Trịnh Tụ phải ghen, thì người con gái đó ngoài cái đẹp, còn phải biết hát ca, thêm ít mánh để hớp hồn người hơn nữa, mà ta nhìn qua ngó lại, trong đám cung phi. Thiệt chẳng có một em nào khấm khá!
Vương Bưu vội vã thưa:
- Triệu An Thương, là con gái út của Triệu viên ngoại. Chẳng những am tường đàn ca hát múa, lại còn chuyên trị vũ ba lê. Thiệt là hết ý!
Ngụy vương mát lòng mát dạ, bèn cho vời An Thương đến hậu cung, mà nói rằng:
- Giặc đến nhà đàn bà phải đánh. Ngươi chưa phải đàn bà, nên phải qua tận nước của người ta, để phòng xa cho sớm.
Rồi ngẫm nghĩ một chút, đoạn từ tốn nói:
- Cha ngươi là Triệu viên ngoại. Từ nay ta thăng lên làm Triệu viên… nội, thì tên họ của dòng tộc nhà ngươi, sẽ ngàn sau ghi nhớ.
Rồi lớp thì chọn ngày. Lớp thì trang điểm. Lớp thì trang phục xuân, đông, khiến An Thương tối ngày không kịp thở.
Ngày nọ, vua Kinh được tin có mỹ nữ của Ngụy vương kính dâng, bèn hồi hộp đứng trên lầu Vọng cảnh nhìn xuống. Lúc đoàn tùy tùng đến nơi, Ngụy vương thấy một tà áo trắng bay lượn, dáng mềm mại như bông, khiến cõi lòng rung động. Thảng thốt nói:
- Vợ ta mà được phân nửa dáng đi này, thì dù có phải đổi nửa giang sơn, cũng nhào vô chơi tới!
Từ đó, vua Kinh mê mẫn bên người đẹp, đến độ lũ lụt thiên tai, cũng không màng ngó đến. Phần Trịnh Tụ, một hôm giở sổ ra, chợt phát giác đã quá hai trăng mà hoàng thượng chưa ngự, bèn gọi Hoàn Yên là nữ tỳ thân tín vô. Bực tức nói:
- Vợ chồng như chim liền cánh, cây liền cành, mà đứt đoạn hai trăng, là cớ làm sao"
Yên ú ớ đáp:
- Chim bỏ cánh. Cây bỏ cành, là vì có cái… đã hơn mà thay thế. Chỉ có vậy thôi!
Tụ nghe vậy, mặt mày bỗng đanh lại. Vung tay hét:
- Đồ mới đến hồi nào" Sao ta lại không biết"
Yên rụt rè thưa:
- Chúa thượng đưa tân nhân về Vọng nguyệt cung. Tối ngày lòng vòng trong đó, chẳng bước chân ra ngoài, lại con ban mật lịnh không được kể lại cùng ai, nên đến nay nô tỳ mới biết là vì duyên cớ đó.
Trịnh Tụ! Phần giận chồng giấu diếm, phần tự ái bị tổn thương, nên nghiến răng kèn kẹt. Tức tối nói:
- Ta mà không xử đẹp… con này, thì thề không làm hoàng hậu nước Kinh thêm ngày nào nữa cả!
Rồi ào ào chạy ra phòng ngự thiện tìm dao. Yên hoảng hốt nói:
- Xử tình địch mà mất chồng, ấy là hạ sách. Xử tình địch mà giữ được chồng, ấy là trung sách. Xử tình địch mà chồng vẫn nghĩ mình là người rộng lượng bao dung, rồi sinh lòng hối hận, đến nỗi tự nguyện với bản thân sẽ không màng đến chuyện gió trăng, mới là thượng sách. Nay nô tỳ có một cách. Chẳng những mang được hoàng thượng về bên cạnh nương nương, mà cho tới chết vẫn cảm phục nương nương là người tuyệt diệu…
Trịnh Tụ. Máu đang bốc là vậy, bỗng nghe câu chồng quay lại í ơi, thời cơn giận đã bay gần phân nửa, liền dịu giọng nói:
- Ta cần chồng chớ không cần tiền. Nếu ngươi đưa được hoàng thượng về bên cạnh của ta, thì cả đống trong lu coi như là của ngươi vậy.
Yên rạng rỡ mặt mày, bèn ghé miệng vào tai của Trịnh Tụ mà hót. Chẳng biết Yên hót gì, nhưng sắc mặt của Tụ từ tái ra tươi, từ tươi chuyển qua những nụ cười thích thú.
Một hôm. Trịnh Tụ tự thân đến Vọng nguyệt cung, tha thiết mời vua Kinh và tân nhân tối mai đến cung mình dự tiệc. Kinh vương thấy vậy, mới bụng bảo dạ rằng: "Cây kim giấu trong bọc lâu ngày cũng lòi. Hà huống nguyên mạng người như thế này. Lẽ nào giấu mãi mà êm được hay sao" Chi bằng cứ gật đầu ưng chịu, rồi tùy theo hoàn cảnh mà nặng nhẹ tính sau, thì mới yên chí mà sống đời vui được.". Nghĩ vậy, liền gật đầu cái rụp. Lúc Trịnh Tụ đi rồi, An Thương mới lắp bắp nói:
- Tiện thiếp ở đây chỉ có một mình bệ hạ là người thân. Nếu xảy ra chuyện gì, thì không biết thần thiếp sẽ giải quyết làm sao đây nữa"
Kinh vương với tay kéo An Thương ngã nhẹ vào lòng. Âu yếm nói:
- Giang sơn lỡ mất đi, vẫn có ngày khôi phục. Chớ mỹ nữ mất rồi, thì dù có cả… trái đất này, cũng chẳng thể nào kiếm lại được đâu! Vậy, nếu Trịnh Tụ để yên, thì vẫn tiếp tục làm hoàng hậu. Cầm bằng như đụng chạm đến nàng, thì chẳng những ngôi vị mất đi, mà còn không được ở nơi đây phút giây nào nữa cả!
Đến giờ hẹn. Xa giá đưa Kinh vương với An Thương đến nơi, đã thấy Trịnh Tụ ở thềm mau đón tiếp, rồi nào đàn nào nhạc, nào rượu ngọt món ngon, nào không khí tươi vui khiến Kinh vương nhất mực hài lòng, bỗng Trịnh Tụ nghiêng người qua cười với An Thương. Roi rói nói:
- Muội về đây mang lại sinh khí cho bệ hạ. Tỷ rất đổi vui mừng, bởi lá vàng cứ theo mùa rơi rụng, mà tỷ lại kém tài, nên không thể giúp hoàng thượng vơi bớt nhọc nhằn trong tâm tưởng. Nay nhờ muội tiếp tay, khiến tỷ trong phút chốc tan đi nỗi lo nằm trong gan ruột, nên mượn tạm cuộc vui này, để trước là tỏ lộ thành tâm, sau có ít gấm quý tặng cho người ơn nghĩa.
Rồi hướng vào trong vỗ tay một cái. Thế là hoa gấm lần lượt đi ra, khiến An Thương rạng ngời trên nét mặt. Còn Kinh vương nhè nhẹ vuốt râu. Sảng khoái nói:
- Phu nhân biết ta đem lòng yêu mến tân nhân, mà cũng lại đem lòng yêu mến tân nhân nữa, khiến ta vô vàn cảm động, xao xuyến từng cơn. Thiệt là tôi trung thờ vua cũng khó tâm thành cao hơn thế!
Đoạn, ngửa cổ ra mà ực. Lúc trở về tới hậu cung, mới ngã người vào An Thương. Cao hứng nói:
- Trịnh Tụ chẳng những không ghen với ái khanh, mà con đem lụa là dâng biếu. Vậy mối lo gan ruột của khanh từ nay không còn phải lo nữa!
An Thương cảm như nở từng khúc ruột. Mau mắn nói:
- Vậy trong tháng ngày tới. Thiếp phải làm sao"
Kinh vương khoan khoái đáp:
- Giữ tình hòa hiếu với Trịnh Tụ. Nếu không làm lớn lên được thì cũng đừng làm nó nhỏ đi. Cứ như thế thì duyên nợ hai ta sẽ ngàn hôm gắn bó.
Khoảng thời gian sau, khi trải qua không biết bao nhiêu là… tình cảm chị em. Tụ đã tạo được niềm tin trong lòng của An Thương, khiến An Thương mất đi lòng cảnh giác. Lúc ấy, Tụ mới gọi Hoàn Yên đến mà nói rằng:
- Quân tử mười năm trả thù cũng chưa muộn. Ta không phải là quân tử, nên không thể chờ đến mười năm. Vậy làm sao chơi tới"
Hoàn Yên nhỏ giọng đáp:
- Xúi nó đào lỗ tự chôn mình, thì tâm ý của nương nương, vẫn ngàn năm che dấu!
Tụ gật gù cho là phải. Một hôm, Tụ mời An Thương đến chơi, rồi nghiêm mặt nói rằng:
- Hoàng thượng yêu mến muội lắm, nhưng ghét cái mũi của muội. Vậy từ nay mỗi lần kề cận bên vua, muội phải cố hết sức che mũi mình mới được.
Mấy ngày sau, Kinh vương đến nơi Trinh Tụ chơi, bất ngờ nói:
- Tân nhân trông thấy ta mà cứ che mũi, là nghĩa làm sao"
Trịnh Tụ từ tốn đáp:
- Thiếp nghe An Thương nói: "Hơi thở của bệ hạ có mùi nặng. Không thể chịu nỗi, nên phải che mũi là vì duyên cớ đó!".
Kinh vương bỗng phừng phừng lửa giận, bèn cho gọi tả hữu đến. Tức tối quát:
- Lôi ra ngoài thành. Xẻo mũi nó đi đặng làm gương cho bá tánh!