Nhân dịp Tết ta tôi nghỉ làm một tuần để đi chơi hội chợ tết cho thư thả nhưng Yến vẫn bắt tôi đi bộ cùng Yến cho khoẻ nên lại có dịp đi ngang căn nhà của ông già mà tôi vẫn đùa là người tình không tên của Yến.
Chẳng là năm ngoái vì bị bịnh nên tôi phải nghỉ làm mất hai tháng để dưỡng sức. Tuy gọi là nghỉ dưỡng sức nhưng Yến vâng lời của "đốc tờ" bắt tôi đi bộ với nàng mỗi ngày mất gần tiếng đồng hồ. Con đường trong làng tôi ở nó ngoằn ngoèo chỉ đi một tua "khứ hồi" thì đã mất bốn mươi lăm phút nên coi như đã đủ chỉ khổ cái là Yến bắt tôi đi buổi gần trưa cho nó ra mồ hôi nữa mới ác.
Với Yến việc đi bộ thì chỉ nhẹ như ăn bánh vì nàng đi hàng ngày cả mấy năm nay rồi nên dọc đường người ta không chỉ đã nhẵn mặt mà còn nhớ giờ nào Yến đi nữa. Tôi lẽo đẽo theo Yến ngang qua nhà nào có người đang đứng trước cửa thì họ đều nói: "Hi! How are you"", hoặc "Is it beautiful day"", Yến chỉ cười đáp "Yes. Right". Có khứa còn nhìn Yến rồi tán "Nice outfit!" Yến khoái chí cười hí hí "thank you" loạn cả lên.
Tôi bảo Yến:
- Mấy thằng này không lịch sự chút nào. Có tôi đây mà hắn chẳng chào một câu chỉ biết nịnh đầm...
Nói đến đó, tôi chợt nhìn Yến rồi nói tiếp:
- Ối giời ơi! Em mặc cái quần thun bó sát như thế này hèn gì mấy thằng này có nhướng mặt lên được đâu nên ngoài cặp giò em ra chúng có thấy ai nữa đâu.
Yến lườm tôi:
- Già rồi đừng có nói bậy nói bạ nữa. Mình đi thì mình cứ đi, họ nói gì kệ họ.
Tuy Yến nói vậy nhưng tôi đoán nàng cũng khoái tỉ trong lòng vì... đi ngang căn nhà có lão già khoảng tám mươi chống ba toong từ trong cửa đi ra hộp thư coi có thư không rồi đứng ngẩn ngơ nhìn trời. Khi tôi và Yến đi ngang, mặt lão ta tươi rói nhìn Yến:
- Hi! How are you" Yến chưa kịp trả lời lão đã tiếp: "You look nice today!"
Yến bỏ câu hỏi đáp lễ "How are you" mà nói "Thank you" rồi kéo tay tôi rảo bước. Tôi lẩm bẩm: "Mẹ! Cái thằng già đi không vững này cũng còn cố tán gái nữa. Mắt lão híp lại không nhìn thấy tôi đâu cả". Yến cười tiết lộ:
- Ngày nào em đi ngang qua đây cũng gặp ông ta ra lấy thư nên nhẵn mặt còn anh mới xuất hiện nên ông ta không để ý là có anh hôm nay.
Tôi bảo Yến:
- Coi chừng lão ấy bị tiếng "sét" ái tình thì bỏ mẹ. Em mà không đi bộ đường này nữa là lão ta sẽ chết vì tương tư đấy.
- Anh chỉ nói bậy không hà. Người ta già cả đáng cha chú mình...
Tôi không nói gì thêm nữa mà ngày hôm sau tôi cũng vẫn lẽo đẽo theo Yến đi không thèm để ý tới ai cả. Tôi cũng chả thèm để ý đến tiếng chào hỏi của mấy tay tỏ ra lịch sự với Yến. Chỉ có một lão hỏi Yến:
- That is your husband"
Yến nói "yệt" còn tôi thì chỉ nhe răng cười, nói lão thêm: "He is a young handsome man" khiến tôi phì cười nghĩ trong đầu: "Sư anh! Tôi đã hơn sáu bó, bịnh hoạn đi lết thết thế này mà anh bảo tôi "trẻ" với "đẹp trai". Anh muốn tán vợ tôi thì tán mẹ nó đi còn khéo làm bộ".
Sau năm bữa liên tiếp đi đúng giờ tôi đều gặp lão già tám mươi ra coi hộp thư rồi đứng nhìn trời như vậy nên tôi nghĩ vẩn vơ và muốn giỡn chơi một chút. Ngày kế tôi bảo Yến không đi ngang nhà lão già đó nữa mà chỉ đi loanh quanh ở khúc đường gần đấy để tôi quan sát. Lão ta cũng ra chỗ hộp thư đứng ngẩn ngơ như thường lệ nhưng cứ nhìn ngang ngó dọc như mong ngóng... ai đó. Sau khoảng hai mươi phút tôi bảo Yến quay trở về chứ không đi ngang qua nhà lão già này. Yến cằn nhằn:
- Anh chỉ nghĩ bậy nghĩ bạ. Ông ta ngày nào giờ đó cũng ra lấy thư chứ có phải đợi em đâu mà anh tính chọc ông ta.
Tôi bảo Yến:
- Thì mình thử tìm hiểu coi ra sao cho vui chứ mất mát gì đâu mà em sợ.
Ngày hôm sau tôi và Yến đi bộ trễ một giờ như thường lệ và khi đi ngang qua nhà lão già tám mươi thì không thấy lão đâu cả. Yến bảo tôi:
- Đấy, em nói có sao đâu. Ông ta ra coi hộp thư chứ có phải là để ngóng em đâu nào. Anh chỉ nghĩ bậy.
Tôi lặng yên như thừa nhận mình đã xét đoán sai và tiếp tục lết theo Yến. Thế nhưng đến lượt đi trở về ngang qua nhà lão già thì lão một tay chống ba tong một tay để sau lưng hấp tấp từ cửa đi ra đón tụi tôi lại:
- Hi! You are late today!
Yến cười:
- "Ìa". My husband's busy.
Lão không trả lời mà đưa cánh tay sau lưng ra trước mặt Yến cái túi "plastic" trong có một bông hồng tươi thắm và nói:
- This is for you, young lady.
Yến cám ơn rối rít rồi đưa cho tôi. Tôi mở ra trong đó còn có tấn thiệp "Valentine" khiến tôi sực nhớ ngày mai là ngày "Valentine" nên lão già cổ lai hy này mượn cớ để tán vợ tôi. Tôi nheo mắt nhìn lão già cười hì hì khiến lão không thể "lờ đi" sự có mặt của tôi nên lão dương cặp mắt hấp háy hỏi Yến:
- Is this your husband"
Yến lại "Ìa" một phát nữa rồi cười hì hì. Còn lão ta nói lấy lòng tôi:
- "You have a beautiful wife"
Tôi cười đểu nghĩ trong đầu: "Sư anh! Đẹp hay xấu thì cũng không đến lượt anh khen. Anh đâu có biết nó "đì" ông suốt mấy chục năm, đây chả sung sướng gì đâu. Lão già mắc dịch! Vợ người ta mà cứ mơ tưởng hão". Rồi tôi nói tiếng Việt với Yến:
- Thằng già dịch này sắp chầu tổ rồi còn đi tán gái. Lão mà cặp được em Nicole Smith hay Elizabeth Taylor thì chỉ bốn mươi tám giờ lão sẽ đứt gân máu mà hui nhì tì chứ không lâu đâu.
Yến lườm tôi:
- Đừng nói bậy. Tôi nghiệp người ta mà. Ông ta cả ngày chỉ có mỗi cái thú đi ra đi vào coi hộp thư rồi ngắm trời đất một tí...
- Và để ngóng cặp giò em đi ngang cho lão rửa mắt một tí phải không"
Yến nhéo tôi rồi chào ông già để đi. Đi một quãng xa tôi ngoảnh lại thì thấy lão vẫn còn chống gậy đứng đó ngẩn ngơ ngó trời ngó đất và ngó theo Yến. Tôi bảo Yến:
- Hôm nay lão ấy vỡ mộng rồi. Nếu biết em có thằng chồng đẹp trai như anh, chắc chắn lão chẳng dại gì bỏ tiền ra mua hoa và tấm "cạc" mắc tiền như thế này đâu.
Yến cười hề hề nhưng trách móc tôi:
- Người ta già nhưng mà còn lịch sự "romantic" như vậy chứ có ai "dùi đục chấm mắm cáy" như anh. Anh không bao giờ mua món quà gì có ý nghĩa cho vợ cả. Nhất là những ngày nói về tình yêu như "Valentine day" này.
Tôi cãi:
- Mua chứ sao không mua. Năm nào chả mua.
- Anh mua nhưng mà những thứ rẻ tiền chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Quà nào chả là quà.
Yến bực bội: "Thôi dẹp anh đi". Tôi im lặng để tránh Yến nổi sùng bất tử. Mấy năm trước thấyYến hay nhắc tới ngày "Valentine" nhưng tôi cũng cứ lờ đi. Thật ra ngay cả ngày sinh nhật của chính tôi mà tôi còn chả nhớ thì làm sao tôi nhớ được cái ngày bá vơ "Valentine" mà ở Việt Nam trước kia không có. Những ngày như lễ Vu Lan, Trung Thu hay ngày quốc hận thì chả nhắc tôi cũng nhớ nhưng ba cái ngày "Bố " ngày "Mẹ", hay ngày "Yêu" này mặc dù TV có nói ầm lên tôi cũng vẫn cứ quên và có cảm giác nó không dính dáng gì đến mình.