Hôm nay,  

Thư Gửi Bạn Bên Nhà Số 4, 5: Khi Ô Nguyễn Tấn Dũng Nói Ngược Với Ô Nguyễn Văn Linh

23/11/200800:00:00(Xem: 9745)

Thư Gửi Bạn Bên Nhà Số 4, 5: Khi ô Nguyễn Tấn Dũng nói ngược với ô Nguyễn Văn Linh

Bùi Tín
Thư Số 4: Khi ông Nguyễn Tấn Dũng nói ngược với ông Nguyễn Văn Linh
Ông Nguyễn Văn Linh khi mới nhận chức tổng bí thư năm 1986 đã tỏ ra khá cởi mở. Được ông Trần Độ góp ý, ông Linh rất gần, còn tỏ ra quý trọng các văn nghệ sỹ, các nhà báo.
Những câu nói của ông Linh, đến nay nhiều người còn nhớ. Trong 2 ngày gặp văn nghệ sỹ và nhà báo, ông nghe nhiều hơn nói. Sau khi lắng nghe 9 tiếng đồng hồ, ông phát biểu có 20 phút. Ông nói đại ý :
- anh chị em phải tự mình dành quyền tự do nghĩ và tự do viết;
- hãy tự mình cởi trói cho mình;
- nếu không đứng dậy tự cứu thì không ai cứu mình đâu;
- anh chị em chớ bao giờ bẻ cong ngòi bút; không ai có thể ngăn cấm mình viết lên sự thật;
- người lãnh đạo giỏi chính là người biết phát huy hết khả năng tự do sáng tạo của anh chị em ...
Trong cơn hăng hái, ông viết liền gần 80 bài báo N.V.L.: "Nói Và Làm" (Nguyễn Văn Linh) góp ý về những khuyết điểm, thiếu sót trong bộ máy nhà nước và lãnh đạo.
Đáng tiếc là ông Nguyễn Văn Linh bỏ cuộc hơi bị sớm. Ông giật mình khi thấy các nước xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu bị nhào, tường Berlin đổ, ông mở cửa đã bị trúng gió, liền đóng sập cửa xuống đài xin giữ vai cố vấn.
Những lời khuyên chí tình của ông đã góp phần mở ra thời kỳ khởi sắc của văn nghệ và báo chí, với những tác phẩm, bài viết của Nguyễn Huy Thiệp, Phạm Thị Hoài, Trần Huy Quang, Nguyễn Duy, Dương Thu Hương, Bảo Ninh, Kim Hạnh, Trần Đình Bá, Thái Du..
Vậy mà gần đây, ông Nguyễn Tấn Dũng lại nói ngược lại.
Ông Dũng ra lệnh đảng cho phép nói điều gì, viết ra sao thì báo mới được nói và viết. Ban biên tập và nhà báo không được tự do nữa.
Ông Dũng ra lệnh: đảng bảo ai đúng ai sai thì báo chí phải viết đúng như thế, dù đó là sai sự thật. Như trong vụ PMU 18, đảng bảo ông Nguyễn Việt Tiến không tham nhũng, rằng Bùi Tiến Dũng không chạy án thì báo cứ phải viết theo như thế. Như vậy ông Dũng bắt nhà báo bẻ cong ngòi bút.
Ông Dũng ra lệnh dù cho báo Nhật và báo Mỹ nêu lên vụ Pacific Consultant Institute PCI và Công ty Nexon hối lộ các quan chức Việt nam hàng triệu đôla, không báo nào được nói đến 2 vụ này, dù chỉ một tin nhỏ, chưa nói đến việc cử phóng viên đi điều tra, lấy tài liệu, viết bài, phối hợp với ngành điều tra và tổ chức xã hội khác, như ở mọi nước khác. Có phải như vậy là trói tay nhà báo không"
Tại sao ông Dũng lại khinh ghét nhà báo đến vậy" Ông còn tuyên bố : "Tôi nghiêm cấm tư nhân làm báo". Ai cũng biết về bản chất mỗi bài báo là một sản phẩm tư nhân. Mỗi bài báo lớn nhỏ đều có ký tên người viết. Không có 2 bài báo viết hệt như nhau. Không có 2 tờ báo giống nhau. Mỗi bài báo mang dấu ấn riêng của cá nhân nhà báo, trình độ, sở trường, lập luận, xét đoán, trách nhiệm, tay nghề, cống hiến của tác giả. Cái hay, lý thú, bổ ích của mỗi bài báo là ở đó.
Ông Dũng cấm tư nhân làm báo, biến hơn 10 ngàn nhà báo viết, báo nói, báo ảnh thành viên chức nhà nước hết để họ viết theo lệnh của đảng và chính quyền, công chức hoá triệt để ngành báo, thế là ông thủ tướng đã thủ tiêu bản chất tự do của báo chí, thủ tiêu tính chất thông tin nhanh nhậy, chất sinh động, hấp dẫn, từ đó bóp chết tác dụng xã hội cao quý của báo chí.
Ông thủ tứơng có nghĩ rằng làm như vậy là ông đã tự mình thủ tiêu một công cụ đắc lực giúp cho việc cầm quyền của chính ông trong việc chống tham ô lãng phí, phổ biến luật pháp, xây dựng nếp sống văn minh" tự ông đã lấy đá nện ngay xuống bàn chân mình!
Điều rất lạ là cả 14 uỷ viên bộ chính trị và cả chính phủ không ai can ngăn ông thủ tướng về một quyết định hệ trọng nhưng tối tăm và dại dột này. Chính cái quyết định kỳ khôi này làm cho thế giới xếp Việt nam vào hàng thứ 169 trên 173 nước về tự do báo chí, chỉ hơn có Congo, Cameroun, Cuba, Miến điện. Thật đẹp mặt giữa thời mở cửa.
Một lý do có thể là vì lớp bộ chính trị hiện nay là giàu nhất về đôla, nhà cửa, nhưng lại kém nhất về học vấn và nhân cách. Có thể nói cả 14 vị BCT không ai tự viết được một bài báo. Cho nên họ không hiểu gì về báo chí, khinh ghét, dị ứng đến thế với nghề báo chí.
Là nhà báo tự do, tôi xót xa với hoàn cảnh hiện tại của đồng nghiệp trong nước, vô số là bạn cũ, một số vẫn là bạn thân, lại có hơn 80 đồng nghiệp trẻ vốn là "học viên " của tôi trong 2 lớp báo chí những năm 1984-88. Tôi mến phục nhà báo Trần Đình Bá trong tố cáo vụ nhà cửa bê tha của Tô Duy, tính cương trực của nhà báo Nguyễn trần Thiết trong vạch mặt cơ hội của tên Đặng Đình Loan, bản lĩnh trung thực của nhà báo Kim Hạnh, lòng dạ ngay thật của nhà báo già dặn Thái Duy...Họ đều bị các quan chức lườm nguýt, doạ dẫm.
Vụ đày đoạ nhà báo không đảng viên Nguyễn Việt Chiến 24 tháng tù giam làm cốc nước căm hờn cường quyền của cả làng báo trong nước tràn miệng.


Thật quá thể! Thật quá đáng! Thật không thể tưởng tượng nổi! Các bạn trong nước đang góp lòng góp sức an ủi, chữa bệnh cho anh Chiến đang nằm trong tù, giúp chị Chiến và cháu, trong khi Hội nhà báo bỏ rơi anh trong cơn hoạn nạn. Các bạn quyết đứng vững, không thể bẻ cong ngòi bút. Hơn bao giờ hết các bạn càng yêu quý nghề báo, rủ nhau trụ vững, không đi tìm nghề khác, vì các bạn hiểu rằng không có nghề nào thú vị, đáng mê say, thật sự cao quý và tự do bằng nghề làm báo. Nhiều bạn tạm chuyển sang làm blogger.
 Bùi Tín . Paris 15-11-2008.
*
Thư Số 5: Vụ CPI - tích cực hợp tác, quyết tâm chống tham ô như thế ư"!
Vụ CPI nổ ra đã hơn 3 tháng, gần 100 ngày.
Cuối tháng 7, báo chí Nhật đưa tin một vụ án mở ra ở Tokyo liên quan đến tổ chức PCI - Pacific Consultant Institut - Công ty tư vấn Pacific, đưa hối lộ lớn cho một số quan chức Việt nam để được nhận thầu những dự án cầu đường béo bở từ tiền viện trợ của chính phủ Nhật.
Phía Nhật khẩn trương phá án. 4 viên chức cấp cao của PCI bị bắt giữ, bị hỏi cung, cả một kho tài liệu bị niêm phong, nghiên cứu. Công tác điều tra, xét hỏi được tiến hành. Việc xử án đã bắt đầu ngày 11-11 này; 4 bị cáo sơ bộ thú nhận số tiền đưa hối lộ cho phía Việt nam là từ 80O.000 US$ đến 2 triệu,5 US$. Họ còn khai tên quan chức Việt nam đã nhiều lần nhận những số tiền lớn, tiền tươi hẳn hoi.
Phía Nhật báo tin chính thức cho Chính phủ Việt nam, còn cử phái viên sang Hànội trình bày sự việc. Phía Việt nam lúc đầu lờ tịt sự việc, còn qua người phát ngôn của Bộ ngoại giao Lê Dũng phàn nàn rằng những gì phía Nhật nói tỏ ra không có cơ sở (!), yêu cầu phía Nhật thận trọng không đưa ra gì thêm (!). Phóng viên báo Nhật hỏi thẳng bộ trưởng ngoại giao Phạm Gia Khiêm ông đã nhận được công văn của phía Nhật về chuyện này chưa, ông bộ trưởng ấp úng rồi trả lời : "chưa nhận được gì cả", sau đó bị nhà báo này giận dữ đáp: "không thể thế được; tôi biết công văn đã gửi vài ngày, họ đã nhận được; bộ trưởng mà nói dối, không xứng đáng là bộ trưởng".
Sau đó 2 tuần phía Việt nam mới thú nhận đã được thông báo, đã gặp phái viên Nhật, và hứa hẹn sẽ hợp tác với phía Nhật. Nhưng phía Việt nam có vẻ đủng đỉnh, "tích cực điều tra" và "hợp tác một cách chặt chẽ với phía Nhật" chỉ trên đầu lưỡi.
Cho đến phiên họp quốc hội tháng 11 này, khi bị chất vấn, ông thủ tướng cũng như bộ trưởng công an, tổng thanh tra chính phủ đều không đưa một chi tiết nào dù nhỏ nhất của vụ án lớn, ngoài một lời hứa hão của ông Dũng : "sẽ hợp tác với phía Nhật và sẽ cùng giải quyết vụ này với quyết tâm chính trị chống tham nhũng cao (!)".
Đến tên viên chức Việt nam bị phía Nhật nêu ra là Huỳnh Ngọc Sỹ cũng bị coi là tên huý, không ai được nhắc đến. Báo chí buộc phải câm.
Người dân bình thường cũng như người am hiểu về luật pháp đặt ra nhiều câu hỏi :
- sao phía Việt nam lại vào cuộc kiểu rùa bò như thế" Vụ án lớn này xảy ra trên đất Việt nam, liên quan đến những dự án cầu đường lớn trị giá hàng chục tỷ US$, liên quan đến cả một bộ sậu quan chức các ngành giao thông, xây dựng, kế hoạch đầu tư, hành chính, đảng uỷ, sao phía Việt nam không mở ngay cuộc điều tra rộng khắp từ cuối tháng 7" sao qua 100 ngày rối mà phía Việt nam vẫn bất động, vẫn im như thóc!
Sao lại trì hoãn, đủng đỉnh, cứ như chờ phía Nhật tiến hành điều tra đến đâu, phía Nhật nắm được đến đâu thì phía ta sẽ miễn cưỡng nhận đến đấy"
Làm sao phía Nhật bản và các nhà đầu tư quốc tế không hoài nghi, bực tức và nản lòng" Tiền bạc của dân nước họ không thể bị xà xẻo rồi "khoanh lại", ỉm đi một cách trâng tráo như vậy.
Uy tín quốc gia đang bị tổn hại từng ngày. Luật chống tham nhũng, Uỷ ban chống tham nhũng làm gì"
Quyết tâm chính trị chống tham nhũng của bộ chính trị , của ông thủ tướng như thế thật là đáng sợ. Chả trách vụ PMU18 bị khui ra từ Tết 2006, gần 3 năm rồi mà vẫn chưa xử, vẫn còn lây bây dang dở, chưa biết còn kéo đến bao giờ.
Trong vụ án PCI này, nếu phía Việt nam chây ỳ lỳ lợm thì phía Nhật sẽ bế tắc, không thể xử xong xuôi, vì tội phạm chính là người Việt nam, những kẻ ăn bẩn ắt đều là quan chức quyền cao chức trọng Việt nam, số tiền lớn có thể chia chác cho nhiều quan chức lớn nhỏ. nếu phía Việt nam không sắn tay vào cuộc thật sự thì vụ án sẽ ách tắc kéo dài.
Có nhiều lý do để người dân lương thiện than rằng đất nước ta ra đường là có thể gặp nhan nhản những địa tặc, tiền tặc, lâm tặc, gia tặc (cướp nhà), nhật tặc(cướp ngày), dạ tặc (cướp đêm), nay là ODA tặc, FDI tặc. Ăn xong rồi họ chùi mép, lộ thì bênh che nhau.
Những Bao công cần cấp bách cho đất nước, các ngài đang ở đâu"
Thời đổi mới "ảo" và "hờ", ý nghĩa của chữ nghĩa trên đất Việt cũng thay đổi một cách huyền ảo. "Tích cực hợp tác" với phía bạn là như rùa bò; "quyết tâm chính trị chống tham nhũng" là như ngủ gật, vật vờ.
Quốc hội khoá sau chưa chắc đã biết kết thúc của vụ PCI. Còn vụ Nexon với Mỹ nữa, cũng như vụ án xa xưa PMU18 nữa! Đến Tết Congo, như dân vỉa hè thường nói!
Bùi Tín - Paris, 15-11-2008

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.