Lúc sinh thời, họa sĩ Đinh Cường ngoài trao đổi văn nghệ với tôi, thỉnh thoảng có những sinh thú khác cũng nói cho nhau nghe, chuyện nhà, chuyện sở thích ăn mặc v.v . Một hôm anh khoe hình, tranh, và tên của hai cháu nội Như Tranh Như Thơ ( hai ái nữ của họa sĩ Đinh Trường Chinh ). Tôi chịu hai tên gọi này quá, Như Tranh, Như Thơ … cũng như Những Doạn Ghi của Đinh Cường khiến tôi nhập tâm viết đ ôi bài theo gợi ý của anh. Vừa rồi là sinh nhật của Như Tanh, lục lại thơ xưa ghi tặng hai cháu, Đinh Trường Chinh, một người cha vừa là bạn thiết của hai cô con gái cưng, cùng nhớ Đinh Cường, một người bạn người anh thân thiết
N h Ư trAnH
[gởi Đinh Cường
tặng Lữ Quỳnh]
nhốn nháo tranh. và lũ chim
ngày đi xa quên mang hạt
bay qua biển bắc
một vệt nước sáng lung linh môi
nàng
hôn gió
cứ thể là hương
vươn(g) không gian
khiến mây tụm lại hình quả táo
cây khó mọc trên cát vàng
mà cỏ bồng linh lợi quá
ai lăn cùng rớt xuống người cô đơn ngồi
trong tranh. lẩn lút
thò tay ra khỏi dúm màu
chợt sông mù sương
những sợi bố bắt đầu nhen nhúm
,
bài thơ hơn bốn chục bật quẹt hàn xanh
tuổi đời mắt xếch
như in. bữa chia tay người đi
tầm phào xứ
khi định vị sáo hồ
tất cả chúng ta cùng cảm lạnh
mà vết trần thổi mong manh
không còn nghi hoặc gì
tranh bây giờ tự im màu khỏa
rúc tìm nhau bầy chim ngoài đông phố
nghẹn lời tổ khúc ở phía nam
của một dải tầm tầm
)(
hoàng xuân sơn
hai tháng chín mười bốn
n h Ư t H ơ
như vũ. như bão
tôi tìm không ra thơ
múa tôi tới chóng mặt
mà rồi địa cầu vẫn quay tôi hát thơ lầm thầm
tôi hát lẩm nhẩm
như bông sen tưới tỏa
ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên
trên dưới ngang dọc bần thần
lúc hừng hực lúc câm
[muôi sẻ. cầu ao. hục hặc miếu đình]
có lúc buồn tình
con hẻm. tối
một mình
,
khi nghiệm ra cô đơn thu hồi cường độ
tôi xát muối vào quyển
vào mật ngọt môi đường
nơi ghế bàn tụ hội
những kẻ cười nói chỉ trỏ
ba hồi thơ
có lúc buồn tình
đi mất đất
Hoàng Xuân Sơn
26. Nov 2013