nhìn ta lấp lánh

9/16/202410:37:00(View: 1066)
4NTD-32018
ttcuchi 15h20’. 5.9.24

 

từ tế bào da linh thể hóa khói tan vào hư không

cuồng chạy theo hổn hển nắm bắt

mở bàn tay trôi ra bóng ta khật khùng ngả ngớn

 

đêm mơ thấy bước khoan thai lên đài nghiệt cảnh

ngước nhìn những lá phướn bay phần phật

cô đơn ta chỉ biết nhìn xuống phía dưới chân

quá nhiều cái nõn nường lô nhô

 

nường mịn mẩy tung tẩy phô trương

nõn uyển chuyển rung lắc tuyệt đẹp khôn tả

chợt giật mình tỉnh giấc rờ rẫm con ngu báu vật

 

nhục thể trần truồng dật dờ khóc ngất

lũ dơi vụt bay ngang cùng phát sóng âm siêu tần

màng thính giác ta chẳng bao giờ khẽ rung

hồn đá dao động hàng triệu năm lơ mơ chờ chuyển kiếp

 

lũ sương mù vón cục ẩn náu trong hốc mắt lá

ta muốn trốn chạy khỏi ánh nhìn từ đôi mắt đẹp của quỷ 

hòn than mặt trời đỏ hỏn

nhú dần lên vượt thoát ra khỏi não trạng đồ

thế gian mãi rú cười và hỗn loạn

 

Khaly Chàm

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Tan sương đầu ngõ có đâu ngờ / Gặp lại ta là mây xanh lơ / Hôm nay tạnh ráo màu siêu thực / Bữa nọ òa bay sắc viễn mơ / Cảm tạ tình sau thương ý trước / Tri ân tâm đạo thấu huyền cơ / Biển dâu dẫu biết lòng chưa thỏa / Vẫn ngước trông lên lạy mịt mờ.
có thể chúng ta sẽ có thuốc chủng ngừa COVID-19 không lâu lắm / nhưng cũng cần có vắc-xin cho bệnh mù quáng, cố chấp / đất nước nầy đặt nền tảng trên người dân ̶ ̶ ̶ / of the people by the people for the people
“Chúng ta đến xứ sở này xa lạ / ra đi chưa hết lạ / nhưng không bao giờ thôi yêu mến / mặt hồ đại dương / căn nhà chở che hạnh phúc / lối mòn nhỏ ven rừng con ta bước tiên khởi tự do. / Đây là nơi chúng ta hàn gắn mình / Như thợ giày khâu vết thương há miệng / Sau đường dài ngập máu / sau đường dài ngập phân / sau chợ chiều cân xác chết chiến tranh / một triệu tiếng chuông không mua hết oan hồn. / Đây là nơi chúng ta sống đàng hoàng / và chết vào buổi chiều có cánh / bay về một xứ sở đã xa.
Từ em mắt biếc cười hiền / Mà nghe đau tận trong miền thịt xương / Mình không chung một con đường / Tháng ngày qua vẫn như dường ban sơ
Không thể về lại Hôm Qua / Để tránh lầm lỗi nào, ta đã làm / Thì Hôm Nay, hãy vững vàng / Chánh-kiến, mà sống đàng hoàng hơn thôi
tôi nhớ / trong mắt em / bầu trời xanh biếc miên man / mặc dù cơn bão rớt đem lại mưa sụt sùi cùng gió lạnh
Biển lung linh biển tình biển nhớ. / Biển vỗ về biển chở mối thương yêu. / Biển hiu hiu sóng nhẹ gió muôn chiều. / Cho liễu rủ bóng dừa nghiêng xõa tóc.
Trời mưa, làm việc trong nhà / Kẻo mưa ướt áo, đường xa khó về / Chợt nhớ lời dạy xưa kia / Có ai tránh ướt vì che dù người!
từng đêm / đếm từng vì sao lung linh / ̶ ̶ đôi khi sao thất kinh rơi rụng / tỏa mùi pháo hoa lễ hội / ̶ ̶ trong bầu trời mực tàu tô đen vô tận
Dường như ở đây không có gì đổi thay, nhưng chẳng còn như trước nữa. Dường như không thứ gì bị chuyển đi, vẫn nguyên như cũ, nhưng lại rộng thêm ra. Và hàng đêm đèn không sáng trong nhà. Có tiếng bước chân trên cầu thang, nhưng không phải những bước chân ấy.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.