nhìn ta lấp lánh

9/16/202410:37:00(View: 1062)
4NTD-32018
ttcuchi 15h20’. 5.9.24

 

từ tế bào da linh thể hóa khói tan vào hư không

cuồng chạy theo hổn hển nắm bắt

mở bàn tay trôi ra bóng ta khật khùng ngả ngớn

 

đêm mơ thấy bước khoan thai lên đài nghiệt cảnh

ngước nhìn những lá phướn bay phần phật

cô đơn ta chỉ biết nhìn xuống phía dưới chân

quá nhiều cái nõn nường lô nhô

 

nường mịn mẩy tung tẩy phô trương

nõn uyển chuyển rung lắc tuyệt đẹp khôn tả

chợt giật mình tỉnh giấc rờ rẫm con ngu báu vật

 

nhục thể trần truồng dật dờ khóc ngất

lũ dơi vụt bay ngang cùng phát sóng âm siêu tần

màng thính giác ta chẳng bao giờ khẽ rung

hồn đá dao động hàng triệu năm lơ mơ chờ chuyển kiếp

 

lũ sương mù vón cục ẩn náu trong hốc mắt lá

ta muốn trốn chạy khỏi ánh nhìn từ đôi mắt đẹp của quỷ 

hòn than mặt trời đỏ hỏn

nhú dần lên vượt thoát ra khỏi não trạng đồ

thế gian mãi rú cười và hỗn loạn

 

Khaly Chàm

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Chúng giết người vào buổi sớm mai/ Sáng Mồng Hai, ngày Tết / Chúng giết người không ghê tay,/ không giấu mặt./Những hàng xóm, phố xưa quen biết lâu dài, /chung tộc họ, tính danh, gia cảnh / Chúng giết người bởi quyết tâm định sẵn / "Đường vinh quang xây xác quân thù /Lềnh loang màu cờ thẫm máu.
Thơ của ba người: Quảng Tánh Trần Cầm, Nguyễn Hàn Chung, Vĩnh Ngộ...
lau nước mắt đi | những người tiễn đưa | lau nước mắt, rải trên đường những cánh hồng thật đỏ
Được tin nhà thơ Khiêm Lê Trung vừa từ trần sáng sớm mùng 9 tháng giêng năm Quý Mão, nhằm ngày 28 tháng 1 năm 2023 ở tuổi 68 tại California. Việt Báo xin đăng lại một bài thơ cũ của Ông. Xin thành kính chia buồn cùng tang quyến.
Thấy được mặt bên ngoài, không biết bên trong. Suy nghĩ bên trong, khiến nghi ngờ mặt ngoài. Có phải tất cả cái giống nhau, là cái như vậy? Còn cái khác nhau là cái ra sao?
Thơ của ba người: Quảng Tánh Trần Cầm, Thy An & Trần Hạ Vi...
---- Bài thơ tặng cặp tình nhân Trương Vấn & Kim Oanh Một thời anh mời em bước ra từ Thiên ý ngập tràn ánh sáng nơi những tiếng cười bay theo mây trời lãng đãng nơi niềm vui lơ lửng hương thơm tuổi học trò
Trong bài thơ “Không Đề” của cố thi sĩ Quang Dũng, có hai câu của chàng nói với nàng sau hai mươi năm xa cách, Em mãi là hai mươi tuổi/ Ta mãi là mùa xanh xưa… Điều gì khiến Quang Dũng vô hiệu hóa được sự tàn phai của thời gian? Mùa xanh ấy có phải là điểm nhấn rực rỡ của mùa xuân trên dòng trôi bốn mùa, và phải chăng tuổi hai mươi là nơi mà nhịp bổi hổi bồi hồi của đôi trái tim để lại dấu ấn? Nó mạnh mẽ tới mức người ta thấy thời gian ngừng lại. Ngang đó. Không trôi. Cứ là mùa xuân, cứ là hai mươi tuổi...
Khai bút đầu năm của nhà thơ Trần Mộng Tú...
Một sáng mùa Xuân ngập ánh hồng, / Một cung đàn ấm khắp Tây, Đông. / Một rừng thông điểm trời mây biếc, / Một vũng vàng tô biển nước trong. / Một khối bao la hoa lá trổ, / Một bầu bát ngát sắc hương nồng. / Một tia nắng đẹp soi muôn cõi / Một chữ là mang một tấc lòng.