Trang Thơ Thứ Bẩy

24/02/202409:14:00(Xem: 1627)
NguyenKhai 036
Tranh Nguyên Khai.


LÊ CHIỀU GIANG

 

Tịnh khẩu

 

Ta sẽ nói gì

Trước khi ngưng thở

Có cần chăng?

Lời tự thú sau cùng.

Nắng vẫn bay vàng

Gió vẫn hân hoan

Và ta biết

Chẳng ai ngoài ta hiểu.

Một tỷ năm rồi

Điều ta chôn giấu

Sẽ cùng nước sông

Ra biển.

Trôi đi.

Cũng chẳng sợ, mà

Vẫn lắm khi

Một chút “giấu". Đẹp

hơn điều phải nói

Có những hương thơm muôn đời

Cũng bởi.

Ẩn trong đêm là

Một chút trăng sao.

 

Thôi

chắc không cần phải

“Nói hết” đâu.

Mờ mờ.

Bí ẩn. Bớt đau lòng

Thiên hạ.

 

*

 

LÊ HƯNG TIẾN

 

Mảng phố

 

Phố con thiếu một góc nhớ

Dẫu hồn cỏ vẫn nhiều bước hoa

Xanh thêm lối đi đi về về...

 

Phố con thiếu một góc nghĩ

Dẫu vàng rơi rụng mùa yêu

Lá thu bỏ ngỏ

Gió ùa ùa sang.

 

Phố con thiếu một góc nhìn

Chiều đông người

Ai không ai ai hoài tìm ai ai tìm

Dẫu sợi tím thêu thùa nét mi cong.

 

Phố con thiếu một góc buồn

Gói mây hơ hác

Lũ trẻ bỏ quên kỷ niệm vào sương khói

Dẫu đất trời đo đỏ mắt môi.

 

Phố con thiếu một con phố

Người cha tìm kiếm

Người mẹ đau đáu

Người con lầm lụi

Dẫu cội thức xám xịt tơ vò.

 

 

Những bí mật

 

Bí mật lòng cỏ

Tôi đã đánh mất chính nó

Bởi những ngọn núi giương nổi mình không tới chú Cuội.

 

Gặp giấc hoang bay

Chị Hằng Nga bởi vầng sáng leo veo hun hút

Chị ới a những mất mát trần gian.

 

Con mắt lội ngược

Bí mật rực lửa đốt cháy người con gái tóc mai

Tôi ngây thơ giữa khu rừng bí mật hoang dại.

 

Con mắt về xuôi

Nung nấu bí mật bằng nồi canh thâu sâu thẳm

Bởi lòng người mới đo được chiều cao.

 

Mỗi lúc tĩnh tâm

Thời gian leo theo bờ ký ức

Tìm lại bí mật như đã đánh mất một phần con người.

 

 

Thực đơn tôi

 

Lật giở thực đơn nằm bàn tay

Thèm chút ai đong đo dạ dày

Tháng ngày trôi có khi củ cải đất

Có khi quê mùa côi cút giàu sang

 

Bật nhớ món dưa chuột nhồi nhét

Bỏ tiêu bỏ ớt bỏ hành lên hương

Bỏ lâu không khí thành men quả

Có khi cuộc đời bỏ thành rượu hoa

 

Tối ngày bưng bày tôm thịt cá

Thêm trứng thêm chả thêm sò nghêu ngao

Buồn vui điếu thuốc quên mùa nhớ

Có khi tỉnh giấc sực chiều lên cao

 

Lúc lủi thủi nhai mòn sự sống

Phì phào hơi thở thiếu đủ ưu tư

Tôi ăn tôi chút lãng phí thời gian

Tôi uống tôi chút không gian mạn sầu

 

Có khi gặp bạn miền sâu bóng

Cà-phê đen đắng ngọt phận người

Lại lật dở thực đơn nằm bàn tay

Thèm chút ai đong đo dạ dày.

 

 

Cảm em cảm tôi

 

Cảm em mấy lần trăng thao thiết

Con nước buồn biêng biếc mùa xanh

Thời gian lản nhản theo sương khói

Rỗi khi tiếc nuối đã thành mây trôi.

 

Chút ơ hờ gọi là bâng quơ gió...

Se hồn lại giọt nhớ đầu môi

Có thể nào lục lạo trong sâu mắt

Cảm tôi về nay muộn em rồi!

 

Vẫn biết thiên đường chiều tun hút

Tinh khôi em gối cỏ mơ hồng

Tôi mong hờ sương mai một cõi

Lá mùa vui gõ trái tim không

 

Như cảm em

Như cảm tôi

Như cảm một đời

Như cảm một đời.


*

 

HOÀNG XUÂN SƠN

 

Chân núi

 

Đôi chân đồng bằng

Đôi chân cà khêu

Họa có một lần

Nín thở nhịn thở

 

Núi non thì thụp

Hết đứng lại ngồi

Núi mà không đi

Đích thị là núi

 

Núi ngồi xếp bằng

Con ngựa xếp vó

Quả cầu lục lăng

Sông này biển nọ

 

Hừng đông trên cao

Chạng vạng chân núi

Có tiếng ai gào

Đó đây bờ bụi

 

Có con mắt trăng

Nhìn xuyên kẽ lá

Vành nguyệt chơn mày

Đường cong vút hạ

 

Núi tẻ bên đời

Triền xanh yếu đuối

Chân mây hồn trời

Nửa tình hư vội

 

Yêu em như sông

Rì rào như suối

Con đường như không

Quỵ về đắm đuối

 

Núi mỏi chân rồi

Không đi sao mỏi

Mây còn xa xôi

Mà chiều đã vội

 

Tháng hai, 2024, bài thơ nặn(g) chữ 2 tuần mới xong.

 

*

 

THY AN

 

Độc thoại tàn năm âm lịch

 

trong ngọt ngào của giấc mơ mùa đông

đỉnh núi em treo mong manh

chút lụa là kỳ diệu

lãng đãng trong gió

khởi thủy là mặt trời

và chấm dứt là mật ngọt chảy ra thành suối

 

rồi kết cấu một nỗi buồn lãng mạn

trôi theo triền đồi

rong ruổi những gió mây

ngày bão tố con ong vàng dãy dụa

trên khu vườn hoang sơ

mùi hương quen thuộc chùm hoa trắng bên hiên cửa

 

tàn năm âm lịch

mang ơn những bài thơ hiền

vỗ về thiết tha

tấm lòng độ lượng trăng xa

những câu chuyện không chỉ một ngày

mà dài lê thê năm tháng

 

chiếc giày cũ rích dưới cầu thang

giống hình con tàu đen xám

căn nhà xưa trong ký ức

giấc ngủ trăm năm đi lại

dâu bể đi qua những vô cảm

và Trái Đất khóc đòi bình yên

 

rồi bài thơ như bạn đồng hành

những ra đi và mong đợi

đi, về, đến, ở

những thói quen dằn vặt

những gương mặt thoáng nét già nhăn

bạn bè gõ cửa sáng tinh mơ

 

khát vọng một lời tự do

tình yêu và cuộc đời

vẽ trong một vòng tròn nhỏ

bay theo gió…

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tháng tư | có chút chữ trên giấy cũ | hình ảnh chưa nhạt phai | sợi tóc bạc thương thân ngày gió
là cuộc đổi đời | là giấc mơ mù quáng | là cuộc thí nghiệm xã hội đã thất bại | nuốt chửng người trong cuộc và diễn viên quần chúng
lịch sử cau mày | viết lại những thiên vị, hồ đồ \ nhưng bờ đê đã vỡ và tất cả trôi xuôi chiều nước mắt
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư? / Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời. / Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết. / Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô. / Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết. / Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ. / Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau. / Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến. / Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc. /Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
“Chìm trong biển chết trôi tim người / Còn gì đâu tiếc thương xa xôi …” Chiếc tàu nhỏ rời bến Constantine, Algeria, chở Enrico Macias đến một nơi xa lạ, người lưu vong không bao giờ được phép trở về. Làm sao cánh chim di có thể quên lối cũ? Chiến tranh xua đuổi ông ra khỏi quê nhà. Tàu khởi hành không một người đưa tiễn. “Người tình ơi, ta xa nhau. Mượn đôi mắt em lên đường.” Với cây guitar làm hành trang, ông ghi lại, “J'ai quitté mon pays …”
Cuối tháng 3 nằm ngủ ngoài hiên nhà, quá khuya thức dậy đầu tháng 5. Mây xuống thấp nhập sương mù lên cao. Ánh đèn lảo đảo suốt đêm ý nghĩ nín câm, chờ trời sáng. Sớm dậy, xuống phố uống cà phê với bạn. –“Con ơi, nhớ về ăn trưa.” “Chiều con mới về, mẹ nhớ uống thuốc ho.”Một ngày lem lọ bình thường, tin chiến sự hòa giải. Không Nga, không Mỹ, không Trung quốc, chỉ Bắc Nam bắt tay. Huynh đệ một nhà cần gì hàng xóm.
thời gian rủ nhau về tháng tư trũng mắt | lập lòe nhớ đóm lửa thanh xuân | ngồi bên hiên nghe hụt hẫng | thủy triều biển Đông ào ạt mặn lòng
Ngọn cờ này ta mang từ núi Thứu | Trồng nơi đây không biết đã bao đời | Hút đất đá nên đổi màu khác lạ | Cứ như màu câu hát ngấm trong nôi. | Này sắc vàng sắc thịt da dân việt.
Từ đó chết rồi | Hồi báo động của nỗi an bình thơ | Đừng đổ lỗi sự bất cẩn cho kiếp nạn
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.