Viết ở sân nhà cũ

07/01/202410:05:00(Xem: 1166)

altar



Đi xe bus hai tầng ở Hà Nội

 

Một bông hoa ban trắng rụng bất ngờ quẹt vào tôi tạo nên một vết xước.

Một cơn đau rát thú vị quấn chặt vào trái tim loạn nhịp vốn không được khỏe lắm của tôi.

 

Cô hướng dẫn viên bào tôi giống hoa ban trắng này trồng bạt ngàn trên núi rừng Tây Bắc đẹp lắm chú ạ mùi hương dịu nhẹ thanh khiết làm say lòng người.

 

Hà Nội mùa đông năm nay ấm áp kỳ lạ.

tôi hít thở mùi hương ban dễ chịu mà hơn bảy mươi năm tôi chưa bao giờ được một lần thưởng thức


Mai tôi về Houston Texas sợ mùi hương ban bay mất tôi phải thức nửa đêm giữ nó lại cho năm tháng lưu lãng cuối đời.

 

Xe bus chạy trong lòng Hà Nội thâu tóm cờ xí thành quách cân đai vàng son quá vãng trong sương mù trắng phất phơ bay.


Giả dụ không bao giờ còn được về lại đế đô, tôi vẫn  giữ mùi hương huyền diệu ấy trong lúc còn sống trên thế gian này ít nhất là mãi mãi

Vâng, mãi mãi..

 

Khách sạn Hà Nội Lake View

14/12/2023

 


Viết ở sân nhà cũ 
sau 18 năm xa cách


Đôi lúc chỉ cần nghe tiếng gọi
Thầy ơi, thoáng hiện khói quê nhà
Thấy liếp tranh cùn mưa xối xả
Ngôi trường phên đất, bãi tha ma

Đôi lúc chỉ cần nhìn con nước
Bèo trôi trên vô tuyến truyền hình
Đã thấy mi tâm nhòe nước mắt
Miếu cũ bia rêu mồ mẹ cha!

 

Đôi lúc chỉ cần nghe tin tức
Phan Khôi, Bùi Giáng  có tên đường
lòng gã trai già cơn rạo rực
muốn về riêng rớt một màu sương

Đôi lúc chỉ cần, đôi lúc ấy
quên ngày cơ cực dưới con mương
Đôi lúc chỉ cần đôi lúc ấy
huống chừ rong ruổi khắp quê hương     

               
Phong Nhị-Điện An

25/12/2023

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lê An Thế -- Một du tử làm thơ, từ bao năm nay, tưởng xa xôi, nhưng rất gần. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Xôn xao chút nắng chiều xưa / Nghe ra câu hát đẩy đưa bạt ngàn / Tiếng dần xa, tiếng vọng còn… / Bóng sầu theo những véo von trùng trùng...
Cứ thử đi, ngươi không thể hủy diệt di tích vĩnh hằng của trái tim con người-tình yêu. (Victor Hugo)...
nước Việt dù vui hay buồn | cũng là thứ | mẹ không còn sở hữu | tài sản của bà không nhiều như vậy | tài sản hôm nay ở trên thân thể con người | khi cần, có thể mang thế chấp hay bán đi | là những thứ mà bà không còn giữ được
Chiều 30 tháng Chạp Giáp Thìn, đọc và nhớ thi sĩ Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5 tháng Năm, Bính Thìn, 1916, mất ngày 6 tháng Chín, Bính Thìn, 1976 - nguyên vẹn con rồng.
Việt Nam từ xưa theo nền văn minh nông nghiệp lúa nước, nên thời vụ của cây trái hoa lúa lập trình nhịp sống con người, từ nếp sống cho đến những tin tưởng tâm linh. Khi đồng lúa nghỉ ngơi, hoa đào hoa mai chớm nụ đầu mùa, người dâ n quay về tụ tập vui chơi ăn uống, từ đấy mà có một mỹ tục gọi là Tết (được phiên âm theo chữ Hán là Tiết, có nghĩa là đốt tre đốt trúc, nghĩa rộng là một đoạn thời gian trong năm), rơi vào lúc cuối một năm, thời điểm kết sổ và dấy lên niềm hy vọng cho năm mới. Gần đây có người đặt vấn đề có nên bỏ tục ăn Tết không. Tại sao vậy? Cây cỏ còn sửa mình để thay lá đơm hoa đón khí tiết đẹp của trời đất, can cớ chi con người phải bỏ niềm vui mừng đón năm mới với một mỹ tục đẹp đẽ là Ăn Tết? miễn là đừng Tháng Giêng là tháng ăn chơi (ca dao) thôi.
Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ là một vị học giả uyên bác về Phật giáo, nguyên giáo sư của Đại học Vạn Hạnh tại Sài Gòn, nhà văn, nhà thơ, dịch giả và là một người bất đồng chính kiến với nhà cầm quyền và đã bị cầm tù trong nhiều năm. Năm 1998, Hòa Thượng được tổ chức Human Rights Watch tặng giải thưởng về nhân quyền Hellmann-Hamett Awards. Hòa Thượng là Xử lý Thường Vụ Viện Tăng Thống của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất. Hòa Thượng thông thạo tiếng Trung Quốc, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Pali, tiếng Phạn và tiếng Nhật, đọc hiểu tiếng Đức. Hòa Thượng được giới học giả Việt Nam đánh giá cao vì đã công bố nhiều tiểu luận, chuyên khảo, thơ và nhiều công trình dịch thuật Phật giáo từ tiếng Phạn, tiếng Trung Hoa và tiếng Nhật, được coi là nhà sư uyên bác nhất của Phật giáo Việt Nam, đã soạn thảo quyển Bách Khoa Phật Học Đại Tự Điển.
Thông cao cuộn vỏ ngự hàn / quả khô chặt ruột vén quang nửa đồi / cõng lưng ngày thở trả hơi / em sang giúp nhóm mớ phơi củi già...
anh xin lại đôi bàn tay cầm bút / làm những bài thơ xuôi / rồi xuân hạ thu đông có mùa nào cho / mây bay về đầu xóm...