Với sự góp mặt của ba nhà thơ Hoàng Xuân Sơn, Trần Hạ Vi và KC Nguyễn. Nhà thơ Hoàng Xuân Sơn vẫn chứng tỏ sức sáng tạo sung mãn sau nhiều thập kỷ sống và viết ở nước ngoài. Thơ ông là cuộc thăm dò ngôn ngữ bất tận để làm bật lên những nét độc đáo khác lạ, những ánh sáng tân kỳ hoặc những ngõ ngách tăm tối của hiện tồn. Những điều ấy, thực chất, là chủ đích muôn đời của thi ca. Với Trần Hạ Vi, một nhà thơ sinh sống sau Hoàng Xuân Sơn cả một thế hệ, thì thi ca là nỗi nghi hoặc thơ mộng của tình yêu và những điều không có thực. Ngôn ngữ Thơ của chị hòa nhập trong cuộc sống đương đại, vốn đa đoan phức tạp bộn bề, nên dễ dàng đi vào tim người đọc. Với KC Nguyễn, một nhà thơ mới xuất hiện gần đây nhưng đã chứng tỏ được một bản lĩnh thi ca vững vàng, thì Thơ là một trận chiến không ngừng nghỉ giữa những điều mâu thuẫn không thể dễ dàng lý giải bằng bất cứ ngôn ngữ nào ngoại trừ thi ca. Việt Báo trân trọng giới thiệu. – TYT
*
HOÀNG XUÂN SƠN
Mồm cát
Hãy nuốt chửng thiên địa
đừng lôi tôi lên cao
trứng rùa nở thập ác
một ngàn năm cắm sào
Biển sóng còn nô lệ
khi bọn người hết đi
những cái thuyền lật úp
cát thì cứ rù rì
Lở mồm muối mặn chát
lũ con trai mê hàu
cái sò không chịu húp
huyết hận một đường râu
Ăn nguội một bãi đáp
nhớ lỗi lầm đeo tên
kim bài lẫn với cát
làm sao trục vớt nền
Xưa còn đất hương hỏa
giờ bụi cát rền trời
những chái tâm vàng hóa
tro bùn một cơ ngơi
Hãy lệt bệt mà đi
hãy bình tĩnh ngồi xuống
gặm một lá vàng quỳ
những lùm hoa ngất ngưởng
Bây giờ và xưa sau
hỏi đám con cầu tự
lăng miếu nằm nơi đâu
cát và mồm ăn vạ
(2 tháng 9 năm 2023)
*
TRẦN HẠ VI
Tình cờ Chicago
trong những tình cờ đến đi
gặp nhau ở một thành phố đã từng cháy rụi
một trăm năm mươi hai năm trước
vì một con bò mang tên Daisy
chúng ta
những phương trình hồi quy
những thuật toán algo
những chương trình huấn luyện AI
và dòng chảy ký ức
hai mươi ba năm
một ngôi sao sáng chói trong tiềm thức
dẫu đã nhòa
vẫn sáng mãi tuổi đôi mươi
khi chúng ta đã biết sống chậm hơn
thở nhịp thở thành phố biển cực Nam
cười nụ cười thành phố hồ phương Bắc
Chicago thao thức
ngàn mắt sáng chong đêm
thành phố của những tòa nhà chọc trời
của người kiến trúc sư cao nhất thế giới
một hòn sỏi lăn đi
hai hòn sỏi lăn đi
trái tim thiên di
tan loãng vào không khí
con bò Daisy không gây ra đám cháy
Chicago xây dựng từ lụi tàn
chúng ta lầm lũi nhặt từng mảnh ghép
viết tên mình vào vạn quyển kinh thư
thành phố thầm thì
giá như...
Tháng mười Chicago
Chicago đầy gió
Chicago đầy mưa
Lần dấu con đường xưa nhặt gió
Dẫu chúng ta
chưa bao giờ hôn nhau
Thành phố có một con bò
nổi tiếng trong truyền thuyết
khều đổ ngọn đèn
theo gió lửa loang cháy ngút ngàn
Em có một người yêu tuổi con bò
khờ khờ thật thà lém lỉnh thông minh
khều rơi nút chặn
trái tim em chảy tràn tình ca đôi mươi
nhạc điệu hoài vương vấn
gió mùa thế kỷ
gió một phần tư
Lòng hồ thăm thẳm trầm mặc thực hư
Em chưa từng soi mình vào hồ
Em chưa từng cởi áo gởi gió
Em chưa từng hôn người
Nhưng người là của em
con bò là của em
ngọn gió ẩm hơi thu là của em
thành phố là của em
dẫu chúng ta
chưa bao giờ gặp nhau
ở Chicago
ơi tháng mười Chicago
ơi tháng mười
Chicago
Tin nhắn cuối cùng
Tin nhắn nào
cũng có thể
là tin nhắn cuối cùng
Sống như đi trên một lưỡi dao
Niềm ám ảnh ngọt ngào
Nỗi sợ khi nhìn thấy WhatsApp
Một icon nhỏ xanh nhiều bí mật
Phập phồng con tim
Hồi hộp và khao khát
I don’t know!
Những bất định vô cùng hấp dẫn
Sự chờ đợi và không chắc chắn
I don’t know!
Đôi khi khó chịu muốn vỡ tung lồng ngực
Đôi khi như giọt mật thấm đầu lưỡi từ từ
Dating là một trò chơi hào hứng
Bao giờ ta mới quen
Bao giờ ta mới tập được lòng an tĩnh
Tin nhắn nào
cũng có thể
là tin nhắn cuối cùng
*
KC NGUYỄN
Tôi nghe thiện ác chào nhau
trận địa lại mở ra
ở một góc thật xa của đại lục nơi tôi sinh trưởng
lần này sự tàn khốc của chiến tranh bám vào đầu không buông nhả
ngày xưa, tôi còn trẻ
điếc và mù
có thể tin vào mắt không
một hòn than còn lại trong chiếc nôi hoen đỏ
một hòn than
tối qua có ngủ ngoan không bé
và những con tin
cố choàng dậy từ ác mộng có cắn nát môi
trắng, một hàng bao to
sự yên lặng thuộc về các người, sự đen ngòm câm lặng
trong ngôi mồ tập thể, những lời chúc buổi sáng buổi chiều buổi tối không bom đạn
lại có thể trao nhau
có thể tin được không, cuộc bao vây
người cha che con nhỏ dưới bầu trời mù quáng
vực thẳm xanh biếc và những tia chớp loé
ngôn từ không thể nào giải mã
sự thù hằn, một hố rất sâu
đem tôi trở lại ký ức xưa
để giọt nước mắt bây giờ có mùi của bông dừa và đồng ruộng
biết nhìn, biết nghe, biết cảm
tôi nói với những người đàn ông vai đeo súng
cảm ơn các anh, bên này và bên kia chiến tuyến
đã không giết trẻ ngủ say
biết nhìn, biết nghe, biết đoán suy
tôi nói cuộc nổi loạn của các thiên thần đang chịu lửa thiêu nóng bỏng
một chiều và đơn giản
góc trời xa, cũng là trừng phạt
nhưng bên này lẫn bên kia chiếc hàng rào thù địch
tôi nghe thiện ác chào nhau