Thơ Nguyễn-hòa-Trước

14/10/202308:53:00(Xem: 1065)

collContempArt_LK_REP_001a

Nhớ dáng thu băng rừng

lũy mây chào rất khẽ

cổ tích ru đã từng

triệu trang lời có lẻ                                                        

 

Bằng nôn nao em nhớ

trải dịu dàng lên hoa

giọng hát trầm thêm độ

ủi an đám cỏ già

gió nương luồng hớn hở

vấu cạnh vì sao xa.

 

Thở xuống bơm đất lầy

xòe nụ giữa tay gầy

vỗ trên cái ngủ đầy.

 

Hồng nhi đêm nằm lá

chóp nhú ánh tinh vân

rộn ràng sóng vô âm

vàng rơm chấm sữa nhũ.

 

Không gian ngừng nước kiệu

thời gian áo thoát hồn

đông đá màn hóa thân

cột phù điêu ảo diệu.

 

Móng thảo đồng thỏ mượn

nai gạc chở rêu mưa

trời thiếu lưỡi mùa hơ;

 

răng tươi môi chúm vừa

bếp hồng em hãy đượm.

 

Đuôi diều óng ả: thu

ghé đồi sim quạnh quẽ

sấm rêm tràng thỏ thẻ

nuôi thần cốt hoang vu.

 

 

Hạt này em nhặt được

mép tóc bờ chải ngược

đợi từ thu nào trước

bay từ muôn hướng vào;

 

lung linh một điểm rối

ngón nhón chửa nhôn nhao

địa thiên tràn nhạc nổi!

 

Xác cân thể cội bông

phổi reo thể dạ cầm

mắt nhìn thể thủy ngân.

 

Từ thinh không thu gọi

vào tâm thông thu dội.

 

– Nguyễn-hòa-Trước

(10-2023)

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ký ức nhành nhành và trơn tuột / Sương đọng trên gai lá mắc võng / Khúc đời người rạn vỡ chuông ngân / Chuỗi mây bay cùng tình phơi phóng...
Lặng im / Tản thơ vi sinh / Trơ trọi nằm / Giữa dòng thời gian...
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Trần Hạ Vi...
tuyến lệ bây giờ | rừng cây đêm quên thở | con suối nằm im trong vách đá | cho đau thương chiến tranh | cho khốn cùng bên cạnh xa hoa | vài giọt hiếm hoi
Thơ của Trần Hoàng Vy, Hoàng Xuân Sơn, San Phi.
một chút lãng mạn / một chút mộng mơ / một chút buồn rầu / vơ vẩn / không đâu...
Ba thi khúc của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn...
Con cúi đầu kính lễ Ân Sư, Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ (1945-2023) mang theo kho tàng trí tuệ vô tận, lòng từ bi vô biên và hùng lực vô úy đã hiện thân vào thế giới này. Từ gia tộc Phạm thế mà chủng tánh Bồ-đề đã ăn sâu trong lòng đất khô cằn nơi miền Trung nước Việt, Thầy lớn lên trong chốn Già-lam tịnh địa. Nhờ thiện căn túc thế nhiều đời, Thầy được thế phát xuất gia nhập đạo từ thuở ấu thời theo bước chân siêu tuyệt của Như Lai, “đến mà không đến, đi mà không đi.”(1) “Ba cõi bất an như nhà lửa,”(2) đất nước chìm trong chiến cuộc điêu linh, Thầy không tiêu phí tuổi thanh xuân chỉ một lòng miệt mài kinh sử. Tri thức thường nghiệm thế gian không cản nổi chí cầu trí tuệ siêu việt của người Tăng sĩ trẻ cưu mang cốt cách xuất trần thượng sĩ.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...